Đọc truyện Thiên Tôn Bất Bại – Chương 13: Cút Đi Cho Tôi
Vầng trăng sáng trên cao, sân nhỏ của nhà họ Quân đã được dọn sạch sẽ.
Mẹ Quân đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, nhìn thấy con trai cả quay về và con thứ hai mới hồi phục, bà kích động
đến nỗi khóe mắt đỏ ửng.
Mấy ngày này, mẹ Quân thật sự phải chịu áp lực quá lớn, bà bị nhà Lý Tiểu Dung chèn ép đến nỗi sắp không thở nổi.
Mấy ngày này hai ông bà tóc cũng bạc đi nhiều, ban đêm không biết đã thầm khóc bao nhiêu lần.
Hôm nay thì tốt rồi, con trai cả đã quay về, con thứ cũng hồi phục, trong nhà có thêm con cháu khiến tay bà kích động
không ngừng run rẩy.
“Bà ơi! Bà đừng khóc”, Tiểu Khương Quân rất hiểu chuyện, dùng bàn tay trắng nõn của mình lau nước mắt cho bà
nội.
“Tiểu Khương Quân ngoan quá!”, mẹ Quân ôm cô bé, thể hiện sự yêu quý của mình.
“Sao bố vẫn chưa về ạ?”, Quân Tường ngồi bên bàn ăn, nhìn mẹ và con gái mình chơi cùng nhau nên trong lòng
thấy ấm áp.
Bất luận bên ngoài uy thế đến đâu, chiến lực mạnh mức nào nhưng chỉ có ở nhà mới cảm thấy an tâm.
“Bố con đi ra ngoài tìm cô của con để mượn tiền rồi.
Mẹ đã gọi điện thoại cho ông ấy, chắc ngày mai là về thôi”, mẹ
Quân nhìn con trai, nói với giọng hiền từ.
“Vậy thì con yên tâm rồi!”
Xa quê bao nhiêu năm, nhìn mái tóc mẹ đã bạc đi nhiều, nếp nhăn cũng nhiều hơn khiến Quân Tường không khỏi
thở dài.
Mẹ Quân thấy Quân Tường thở dài thì trong lòng căng thẳng.
Bà nghiêng người về trước, sốt sắng nói: “Sao thế?
Con về được mấy ngày là phải đi luôn sao?”
Quân Tường nhìn ánh mắt mong đợi của mẹ mình thì trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
“Mẹ yên tâm! Lần này con về rồi, nếu không có việc gì thì con sẽ không đi đâu”.
Mẹ Quân lập tức nở nụ cười: “Không đi thì tốt, không đi thì tốt…”.
“Anh à! Xin lỗi anh! Anh đi mấy năm mà em không chăm sóc tốt cho mẹ”, Quân Thiên bưng chén rượu lên, nói với
Quân Tường.
Bởi vì một người phụ nữ mà khiến trong nhà gặp bao nhiêu chuyện, Quân Thiên cảm thấy tự trách, khóe mắt cũng
ửng đỏ.
“Không trách em được! Sau này mạnh mẽ lên là được”, Quân Tường nhìn em trai mình, trong mắt đều là ý cười.
Mới ban nãy, anh quan sát cậu em trai mình thì phát hiện sau khi Quân Thiên thành người thực vật thì dường như
phá bỏ giới hạn của mình trước đây, giờ đây mạnh mẽ đến kinh ngạc.
Thậm chí còn sắp đạt được trình độ của mình rồi.
Điều này khiến Quân Tường vui mừng khôn xiết.
Anh quyết định
đến lúc sẽ dạy em trai mình, có lẽ sẽ đào tạo ra một chiến thần mới.
Sau khi ăn uống no nê, Quân Tường quay về phòng cũ của mình.
Bao nhiêu năm trôi qua, mọi thứ trong phòng mình vẫn không có gì thay đổi, moị thứ vẫn như năm nào.
Điều này
càng khiến Quân Tường cảm thấy năm đó tức giận rời khỏi nhà đúng là bất hiếu.
Tiểu Khương Quân khóc lóc muốn ngủ cùng bà nội nên trong phòng chỉ còn một mình Quân Tường.
Quân Tường cởi áo ra rồi ngồi theo kiểu ngồi thiền.
Nếu như có ai nhìn thấy thì đúng là cảm thấy kinh hãi.
Vì vết thương của Quân Tường thật sự có chút đáng sợ.
Vào quân đội bao nhiêu năm, Quân Tường luôn xông pha ở tiền tuyến, vô số vết thương, toàn thân dường như đều
phủ kín vết sẹo.
Nhưng cũng may thân hình Quân Tường cường tráng, vết sẹo chằng chịt trên người càng khiến anh trở nên bá đạo
hơn, khí thế cũng ngút ngàn hơn.
Hôm đó, một mình anh tiêu diệt mười tám kẻ địch nên gia tăng phần nào vết thương trên người.
Quân Tường hiểu rõ sức khỏe của anh đã ở mức báo động.
Thậm chí kinh mạch trên người đã đứt đoạn, cần tu
dưỡng và trị liệu rồi.
Anh ho một hơi, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
Lúc này thấy cổ họng có chút gì đó, và rồi khóe miệng có máu chảy
ra.
Anh tiện tay mở túi thuốc ở bên cạnh rồi lấy ít thuốc ra.
Nếu có người nào nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cảm thấy chấn động.
Bởi vì chỗ thuốc này đều là thứ khó tìm thấy trên thị trường.
Nhân sâm ngàn năm của Đông Bắc.
Thiên Sơn Tuyết Liên.
Linh chi đỏ.
Hơn mười loại, toàn bộ đều vô cùng giá trị trong Đông y.
Quân Tường lấy kim ra rồi cắm lên ngực của mình.
Lúc kim châm vào cơ thể, Quân Tường mới cảm thấy ổn hơn chút.
Nhưng Quân Tường cũng hiểu, tình hình sức khỏe của mình càng lúc càng nghiêm trọng.
Nhất định phải tìm ra cách chữa, nếu không thì mình sẽ không trụ được bao lâu.
Mặc dù biết ngày tháng của mình không còn nhiều nhưng biểu cảm Quân Tường vẫn không biến đổi.
Anh nắm chắc kim trong tay rồi châm lên ngực, lúc này hơi thở cũng đều hơn.
Anh lại giơ tay ra cầm nhân sâm ngàn năm, sau đó khẽ dùng lực, nhân sâm liền biến thành bột.
Quân Tường há
miệng rồi nuốt ực chỗ bột nhân sâm này.
Một cảm giác nóng hừng hực từ đan điền dâng lên, tác dụng của thuốc bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể.
Sắc mặt Quân Tường cũng ửng hồng hơn.
Dùng bao nhiêu thuốc quý như này, chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thời
gian.
Nhưng đây cũng là cách duy nhất mà hiện giờ Quân Tường có thể làm được.
Dù sao thì đây cũng là nhân sâm ngàn năm, tác dụng lan tỏa khắp người.
Không bao lâu, Quân Tường đã cảm thấy
toàn thân mình toát hết mồ hôi, trên đỉnh đầu còn bốc khói.
Quân Tường không dừng lại mà lại nghiền linh chi đỏ thành bột rồi lại nuốt hết.
Tác dụng của thuốc khiến toàn thân Quân Tường lại một lần nữa đạt được sức lực đỉnh cao.
Nếu như có ai nhìn thấy thì sẽ cảm thấy dường như trong mắt Quân Tường có những ngôi sao đang bay với ánh
sáng lấp lánh.
Chỉ ngồi thiền mà khí thế ngút ngàn khiến người bình thường cũng cảm thấy áp lực.
Thậm chí sát ý tản ra xung quanh khiến sâu bọ chuột ếch trong phạm vi mười mét đều không ngừng run rẩy, không
dám chạy lung tung.
Dù sao đây cũng là một vị chiến thần, khí thế hơn người mà.
Quân Tường rút kim ra rồi vận động thân thể một cái, thân người phát ra tiếng ken két, dễ chịu vô cùng.
Sau một hồi, điện thoại của Quân Tường reo lên.
Đó là Trần Nộ.
“Nói đi!”, Quân Tường thản nhiên nói.
“Anh Tường! Nhà Mộ Dung trong Thiên Môn muốn nói chuyện với anh”.
“Thiên Môn?”, Quân Tường chau mày suy nghĩ.
Có thể được gọi là Thiên Môn thì đều là những gia tộc lớn đẳng cấp
trong nước.
Nhà Mộ Dung là một trong chín gia tộc lớn trong Thiên Môn.
“Tại sao?”, Quân Tường hỏi.
“Thế hệ thanh niên của nhà Mộ Dung đều là người bất tài nên họ muốn liên hôn với anh”.
“Đồng thời những gia tộc khác cũng có suy nghĩ này.
Mặc dù không phải là trong Thiên Môn nhưng cũng là gia tộc
hạng một”.
“Nhưng…”, Trần Nộ ấp úng.
“Nhưng cái gì?”, Quân Tường chau mày hỏi lại.
“Những gia tộc này đều muốn… Đều muốn anh ở rể nhà họ”.
Quân Tường cười lạnh một tiếng, nói: “Đây là thấy tôi bệnh sắp chết nên muốn lôi kéo thế lực phía sau tôi sao?”
Giọng nói của anh dần trở nên lạnh lùng rồi nói với Trần Nộ trong điện thoại: “Bất luận là Thiên Môn hay gia tộc hạng
một nào thì gọi điện thoại lại cho họ, nói là, Quân Tường tôi bảo họ…”.
“Cút hết đi!”