Đọc truyện Thiên Tỏa – Chương 16
Tôi
quay đầu lại, nhắm chặt mắt, đặt trán lên mu bàn tay, rồi dồn toàn
bộ cơ thể đè lên mũi kim. Mọi thứ trước mắt tôi đột ngột trở nên
tối om và vô cùng hỗn độn. Lúc này đây, tôi chợt nhớ đến ông nội,
nhớ hồi nhỏ ông vẫn thường hay chải đầu tết tóc cho tôi, còn tôi
ngồi trên chiếc ghế nhỏ, mắt vẫn dán chặt vào bộ phim hoạt hình yêu
thích; nhớ những lần ông cốc yêu đầu tôi, nhớ những lần ông cháu
cùng đi xem lễ hội hoa đăng ở Trường Xuân,… và cả những vết sẹo lồi
lõm ngang dọc trong lòng bàn tay ông. Hồi đó, ông cũng phải chịu nỗi
đau đớn cắt da cắt thịt này sao?
Nghĩ
đến những ngày ông nội bị mất tích, tôi còn thấy lòng mình quặn đau
hơn thế, nỗi đau tinh thần này khiến tôi dần quên đi nỗi đau về thể
xác. Ông nội ơi, Lan Lan nhớ ông nội vô cùng.
Như
được tiếp thêm sức mạnh, hai chân tôi trụ vững trên sàn, một lần nữa
hai tay ấn xuống thật mạnh. Cách… cách… cách…cộp… cộp… cộp… Một
tràng những âm thanh kỳ quặc vang lên, búi dây nối kia cuối cùng cũng
bị tôi tháo rời. Cùng lúc đó, những sợi lò xo trong lõi khóa giãn
ra, những sợi dây nối bốn mươi chín mảnh ghép kia cũng tự động thu về
vị trí ban đầu, ổ khóa từ từ được mở ra.
Tôi
rút mạnh tay về, chiếc kim móc theo đà rớt xuống đất, rồi quay sang
ôm chặt lấy chị Giai Tuệ khóc nức nở. Tôi biết mình khóc không chỉ
bởi nỗi đau thể xác, mà còn do từ lúc xuống đây tìm ông nội, tôi đã
phải chịu đựng không biết bao nhiêu áp lực đè nặng lên vai, chúng cứ
tích tụ cho đến bây giờ, khiến tôi không thể chịu đựng thêm được nữa
nên đã òa khóc để giải tỏa nỗi lòng.
Chị
Giai Tuệ dường như cũng hiểu cảm giác của tôi, chị ôm chặt tôi vào
lòng, an ủi vỗ về đứa em bé bỏng, miệng liên tục dỗ dành.
–
Lan Lan nín đi, ngoan nào, em đừng khóc nữa…p>
Lão
Ngũ bước tới bên cạnh chúng tôi, cầm bàn tay tôi ngửa lên, cúi đầu
nhìn vết thương giữa lòng bàn tay tôi rồi thở dài, nói:
–
Khổ thân nhóc con quá, nhưng dù sao cũng chúc mừng mi đã đạt được
cấp Địa… – Chưa kịp nói xong chữ “Kiện” thì bỗng nhiên lão reo ầm lên
đầy ngạc nhiên, vỗ mạnh vào hai vai chúng tôi đầy hào hứng. – Nhìn
kìa, cửa mở rồi!
Chúng
tôi vội vàng quay sang nhìn về phía cánh cửa đá, nó đã tách đôi con
rắn trên đó không một tiếng động, rồi từ từ kéo sang hai bên. Đường
phân chia cánh cửa càng lúc càng rộng mở hơn, phía sau cánh cửa vẫn
chỉ là một màu tối đen như mực, thế nhưng chúng tôi có thể cảm nhận
thấy luồng khí ấm áp đang thổi tới.
Luồng
khí nóng bay tới bắt gặp không khí lạnh trong hầm phát ra tiếng xèo
xèo khe khẽ rất kì lạ, vừa giống tiếng đá viên thả vào chiếc chảo
gang đang bị nung nóng, vừa giống tiếng của những kẻ điên dại đang
gào thét, mỗi lúc một vang xa, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng
khó chịu.
Hai
luồng khí nóng lạnh đột ngột gặp nhau, ngưng tụ thành một màn sương
mờ ảo, rồi nhanh chóng hình thành những giọt nước lớn, giống như
những viên trân châu trong suốt bay lơ lửng trên không. Cảnh tượng đó
chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau đó những giọt nước kia vội vã rơi
xuống. Mặc dù luồng không khí trên không rất ấm áp, nhưng dưới mặt
sàn vẫn lạnh căm căm, giọt nước chưa kịp chạm sàn đã đóng băng ngay
lập tức, rồi vỡ tung bắn ra tứ phía. Cứ như thế, những giọt nước
lớn nhỏ không ngừng được hình thành ở phía trên, rồi nối tiếp nhau
rơi xuống đất, quy trình đó cứ lặp đi lặp lại liên hoàn.
Chứng
kiến cảnh tượng vô cùng hiếm có này, tôi trợn tròn mắt nhìn như bị
thôi miên, miệng há hốc đầy kinh ngạc, dường như nó đã làm tôi quên
sạch mọi đau đớn trong lòng.
Thấy
tôi cứ ngẩn mặt ra nhìn, Lão Ngũ quát ầm lên:
–
Còn đần mặt ra đứng đấy làm gì, không nhanh chân đi thôi.
Không
đợi tôi kịp phản ứng, lão đã cầm tay tôi, tay kia nắm lấy tay chị
Giai Tuệ kéo đi. Khuôn mặt vẫn phủ trắng đầy những hạt băng li ti,
lão nhanh chóng bước qua cánh cửa đá, tiến thẳng vào bên trong.
Đi
qua cánh cửa đá một đoạn, không gian bên trong tứ phía tối đen, không
thể nào nhìn thấy bất cứ thứ gì, thế nhưng bù lại nhiệt độ đã
dần trở lại bình thường, luồng khí ấm không ngừng thổi tới từ bốn
phương tám hướng, giống như bước vào căn phòng được lắp điều hòa
vậy, xua tan cái lạnh cóng người, khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ
chịu.
Nhưng
chỉ một lúc sau, những giọt băng bám trên mặt, trên người chúng tôi
bắt đầu tan chảy, nhỏ xuống làm ướt đẫm quần áo, đem lại cảm giác
ẩm ướt rất khó chịu.
Tôi
ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, những giọt nước ngưng tụ lại giờ đã
phủ kín không trung, đọng bên ngoài cánh cửa, giống như những sinh vật
chuyển động liên tục và cố gắng bay vào trong này. Thế nhưng, chính
tại cánh cửa đá – trung tâm gây ra hiện tượng ngưng tụ, những giọt
nước đều bị đóng băng ngay lập tức rồi rào rào rơi xuống, phủ thành
một lớp dày trên mặt đất. Chỉ có vài viên lăn được vào, nhưng ngay lập
tức bị tan chảy thành nước và biến mất trong nháy mắt.
Quan
sát một lúc, chị Giai Tuệ mới chậm rãi thở dài, rồi nói với vẻ
tiếc nuối:
–
Cánh cửa này cũng thật kỳ lạ, nhiệt độ bên trong và bên ngoài sao
lại cách nhau một trời một vực như vậy nhỉ? – Chị quay sang nói với
tôi. – Lan Lan, tay em thế nào rồi, để chị băng lại cho, không lại bị
nhiễm trùng bây giờ.
Nghe
chị nhắc tôi mới chợt nhớ ra, lòng bàn tay giật lên đau nhói. Tôi
ngửa bàn tay phải lên xem, miệng vết thương giờ đã khô lại và đóng
vẩy.
Tôi
nhẹ nhàng xoa tay lên vết thương, đáp lời chị Giai Tuệ:
–
Giờ em vẫn chưa băng lại được, dù sao tay cũng đã khoan thành lỗ rồi,
đành giữ lại, coi như chiến tích vậy.
Nói
rồi, tôi cúi đầu xuống lôi từ trong balô ra một ống kim loại vừa ngắn
vừa nhỏ nhưng rỗng lõi, ướm vào lòng bàn tay. Thấy kích thước có
vẻ vừa vặn, tôi liền cắn chặt răng, lấy hết can đảm cậy miếng vẩy
đóng ra. Miệng vết thương lập tức trào máu, men theo rìa bàn tay, nhỏ
tí tách xuống sàn.
Chị
Giai Tuệ hết sức ngỡ ngàng, vội vã nắm chặt cổ tay tôi, hốt hoảng
hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi
cố nén đau, giải thích với chị:
–
Nếu không làm thế thì một lúc nữa miệng vết thương sẽ liền lại, như
vậy không phải mọi cố gắng của em đều trở nên vô nghĩa hay sao.
Lão
Ngũ gật gù tán thành cách làm của tôi, lão kéo tay chị Giai Tuệ ra.
–
Cứ mặc nó, muốn thành tài cần khổ luyện, chứ tài nghệ không phải
tự dưng mà có.
Nghe
lão nói vậy, chị Giai Tuệ cũng không ngăn cản tôi nữa, mà chỉ nhìn
tôi đầy thương xót.
Tôi
nghiến chặt răng, chọc chiếc ống kia vào tận bên trong xương khớp nối.
Khi chiếc ống không thể vào sâu hơn được nữa, phần đuôi ống chìm ngang
bề mặt lòng bàn tay, tôi gần như nín thở vì cơn đau lại ập đến. Tôi
từ từ duỗi các ngón tay ra, vết thương không gây cản trở đến hoạt
động của chúng.
Đến
giờ tôi mới cảm thấy toàn thân nhức mỏi, cơ thể như bị xé ra thành
nhiều mảnh, không còn chút sức lực nào. Tôi cố phều phào nói với
Lão Ngũ và chị Giai Tuệ rằng muốn nghỉ ngơi một lúc. Chị Giai Tuệ
vội vàng đỡ tôi ngồi xuống, để tôi dựa vào vai chợp mắt một lúc,
còn chị thì vừa thổi vừa xoa dịu vết thương cho tôi.
Lão
Ngũ ngồi khoanh chân bên cạnh, lão hỏi tôi tình hình lúc nãy, lúc
thì nghe thấy tiếng động lạ, lúc thì lại khóc ầm lên, có phải đấy
là sự trả giá khi đạt đến cấp Địa Kiện, đau đớn tới mức hoang
tưởng chăng?
Tôi
cũng đang hoài nghi chính bản thân mình, nên đã kể lại tường tận
toàn bộ sự tình cùng như cảm giác của tôi, về những điều thần kỳ
khi đạt được cấp Địa Kiện cho hai người nghe, về những vết sẹo chằng
chịt trên lòng bàn tay của ông nội, chúng thậm chí còn sâu hơn, đau
đớn hơn tôi gấp ngàn lần. Vô tình nhắc tới ông nội, trong lòng tôi
buồn tê tái, rồi lại nghĩ đến con nhộng chúa đã chết, nước mắt tôi
lại không cầm được, cứ thế tuôn trào.
Chị
Giai Tuệ thấy vậy liền vỗ về an ủi tôi, còn Lão Ngũ thì hắng giọng
dạy bảo.
–
Lớn to đầu rồi mà hơi tí nước mắt nước mũi lại giàn giụa. Từ lúc
nãy đến giờ mỗi có một tí thôi mà đã khóc đến mấy lần, làm ông
nội mi mất mặt quá đi, chẳng giống con gái nhà họ Sở gì cả.
Thấy
lão nói đúng, tôi vội lấy tay quệt nước mắt, trong bụng thầm nghĩ
nhất định không được để ông nội xấu hổ vì sự mềm yếu của mình.
Thế nhưng, những lời nói của lão lại khiến tôi có chút băn khoăn,
lão vừa nói tôi không giống con gái nhà họ Sở, vậy lẽ nào trước đây
lão đã từng gặp cô gái nhà họ Sở nào rồi?
Tôi
đang định hỏi lại thì Giai Tuệ đã lên tiếng bênh vực, đại để là Lan
Lan vẫn còn nhỏ, khóc một tí có làm sao, rồi chị quay sang hỏi tôi
về lịch sử loại khóa ghép vừa rồi để không khí bớt căng thẳng.
Câu
hỏi đánh lạc hướng của chị khiến tôi quên mất những thắc mắc vừa
xong, hào hứng quay sang kể cho hai người nghe điển tích về loại khóa
ghép. Tôi nhớ ông nội đã từng kể rằng, loại khóa này bắt nguồn từ
thế cờ Hoa Dung Đạo. Thế cờ này dựa trên tích truyện Tam quốc diễn
nghĩa, đoạn Quan Vân Trường thả Tào Tháo tại Hoa Dung Đạo, đó là một
bàn cờ gồm hai mươi quân cờ nhỏ và vuông vắn, tượng trưng cho trận
địa tại Hoa Dung Đạo. Phía cuối bàn cờ có một lối thoát với hai
cạnh vuông dài, được gọi là đường tháo chạy của Tào Tháo. Trên bàn
cờ có bày tổng cộng mười quân cờ, lần lượt đại diện cho Tào Tháo,
Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu, Hoàng Trung và Quan Vũ, còn lại là bốn
quân tốt. Luật chơi là, mỗi bước đi phải cách hai ô cờ, dùng số bước
đi ít nhất để lùi quân Tào Tháo ra khỏi bàn cờ. Đến cuối thời Tam
Quốc, một người chế tạo khóa cao tay đã dựa vào luật chơi của ván
cờ này để cải biến rồi chế tạo ra loại khóa ghép này. Chiếc khóa
được lắp đặt trên thân con rắn không hề có ô cách, nó thuộc dạng
khóa ghép toàn bộ, tức là phải ghép hết những miếng ghép vào đúng
vị trí mới có thể mở được, đây vốn được coi là loại rất khó nhằn.
Chị
Giai Tuệ gật gù tán thưởng tài nghệ cao siêu của những người thợ
làm khóa ngày xưa vì biết tận dung cục diện trận chiến vào trong
một chiếc khóa. Ông nội đã từng kể cho tôi biết, khóa ghép được phân
thành rất nhiều dạng khác nhau như ghép toàn bộ, ghép đơn, ghép
cách… Trong số đó, có một loại mà chỉ cấp Thiên Kiện mới có thể
giải được, nhưng ông nhất định không cho tôi biết.
Lão
Ngũ ngồi yên lặng nãy giờ, bỗng cất tiếng giục chúng tôi:
–
Hai đứa đừng có huyên thuyên nữa. Ở phía bên này có gì đó lạ lắm,
hai đứa mau lại đây xem này.
Tôi
ngỡ ngàng một lúc rồi đứng dậy lảo đảo đi về phía lão. Chị Giai
Tuệ chật vật dìu tôi bước tới.
–
Lão Ngũ, có chuyện gì thế? – Chị vừa hỏi vừa đưa tay giữ chắc khẩu
súng đang gài ở thắt lưng.
Lão
Ngũ thở hắt ra rồi đảo mắt sang tứ phía, sau đó lão lên tiếng với
giọng rất nghiêm trọng:
–
Hai đứa lại đây mà xem, căn hầm này hình như không có đường biên.
Không
có đường biên? Câu nói của lão không đầu không cuối khiến tôi nghe xong
hết sức hoang mang, không hiểu lão muốn nói đến cái gì. Tôi nghiêng
đầu sang nhìn khắp một lượt, nhưng trong này tối om om, hình như cũng
chẳng có gì đặc biệt.
Chị
Giai Tuệ cũng nhìn quanh ngó dọc một hồi rồi cũng kêu lên đầy ngạc
nhiên:
–
Đúng thế, đúng là không có đường biên thật, ba mặt đều không thấy
tường đâu, không biết nó rộng đến cỡ nào đây.
Những
lời cảm khái của chị Giai Tuệ khiến tôi phần nào lờ mờ hiểu ra vấn
đề. Nhìn kỹ hơn, tôi mới phát hiện ra căn hầm phía trước mặt lớn hơn
tất cả những địa đạo trước đó không biết bao nhiêu lần, tôi chỉ có
thể nhìn thấy rõ ba người chúng tôi, còn phần còn lại đều bị bao
trùm bởi một màu đen kịt, nên không thể ước lượng được nó sâu rộng
cỡ nào.
Độ
rộng của căn hầm này khiến tôi không thể nào tưởng tượng nổi, chiếc
gương Dạ Minh của Lão Ngũ nếu như chỉnh góc độ hợp lí thì có thể
nhìn thấy mọi vật trong vòng bán kính vài chục mét cơ mà, vậy tại
sao sau cánh cửa đá kia lại không có đến một bức tường? Tôi vội vàng
hỏi Lão Ngũ liệu chúng tôi có phải lại rơi vào một cửa ải khác hay
không.
Lão
Ngũ nhếch miệng cười nhạt, chậm rãi thốt lên:
–
Hay đấy! – Rồi lão chỉnh lại góc độ chiếu sáng của chiếc gương Dạ
Minh thêm vài lần nữa, lia ánh sáng lên phía trên đầu ngửa cổ quan
sát.
Một
quầng sáng xanh tụ lại tạo thành chiếc bóng tròn rất lớn, phá vỡ
bóng đên dày đặc đang bao trùm phía trên đầu chúng tôi. Thế nhưng, cho
dù tôi có cố sức nheo mắt quan sát thế nào cũng không thể nhìn thấy
bóng dáng nóc hầm hay đường biên hai bên.
Cảnh
tượng này khiến tôi sởn da gà, trên những đoạn hầm chúng tôi đi qua
chỗ rộng nhất cũng không quá mười mét, kể cả dòng kênh với những
cột trụ kia cũng chỉ rộng khoảng một trăm ba mươi tám mét, vậy tại
sao khi vào tới trong này, không gian bỗng nhiên lại trở nên kì vĩ đến
mức mơ hồ như thế?
Cả
hai chị em tôi đều sững sờ không nói năng gì, Lão Ngũ chỉnh chiếc
gương hướng lên phía trên một lần nữa rồi nói:
–
Không chỉ có thế thôi đâu, hai đứa nhìn lên trên này xem, mẹ kiếp!
Không thấy nóc đâu cả!
Tôi
lập tức ngẩng đầu theo lời lão nói, phía trên đỉnh đầu vẫn là một
màu đen u ám, với những luồng khí mù mịt chậm chạp bốc lên, giống
như những đám mây dày kéo đến trước lúc trời giông bão, hạn chế tầm
nhìn của chúng tôi.
Lão
Ngũ nhăn mặt, mồm há hốc, mắt vẫn nhìn thẳng lên phía trên, hai tay
không ngừng điều chỉnh góc chiếu sáng của chiếc gương Dạ Minh, để
chùm ánh sáng xanh được tỏa rộng hơn. Nhưng cho dù có chiếu tới góc
độ nào đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không thể nào nhìn thấy dấu
vết của đường biên.
Tôi
ngẩn ngơ nhìn sang bốn phía xung quanh, nhịp tim đập mỗi lúc một
nhanh, cảm thấy như từ bốn phương tám hướng có hàng nghìn đôi mắt
đang nhìn tôi chằm chằm.
–
Hay đấy! Hay đấy! – Lão Ngũ gật gù, mồm lẩm bẩm, tay không ngừng đưa
tay lên quệt mồ hôi đang đầm đìa trên mặt.
–
Chết rồi… – Chị Giai Tuệ bỗng hét lên đầy hoảng hốt. – Mọi người có
cảm thấy nhiệt độ mỗi lúc một nóng hơn không?
Tôi
ngớ người ra, đưa tay lên lau mặt, rồi nhìn sang hai người họ, lập tức
bừng tỉnh. Đúng thế, không biết từ lúc nào mặt chúng tôi đều đã
ướt đẫm mồ hôi, toàn thân nóng bừng bừng, cũng không biết từ lúc
nào, nhiệt độ trong hầm đã tăng lên nhanh chóng.́t bay cát chuyển và lũ hắc ưng
Lão
Ngũ đưa tay lên lau những giọt mồ hôi bám trên chòm râu, rồi lão bắt
đầu khởi động chân tay, trông bộ dạng giống hệt như tên hề xiếc. Cho
dù trông lão rất ngộ nghĩnh nhưng tôi không dám cười thành tiếng mà
chỉ cố nghiến chặt răng nhịn cười.
Lão
xoay xoay đầu, đưa tay lên tháo chiếc cúc áo trên cùng, để lộ ra những
xương sườn nhô hẳn ra ngoài lồng ngực hom hem, rồi chậm rãi giảng
giải:
–
Cửa ải cuối cùng của Tam Linh môn có lẽ sẽ là Hắc Ưng môn. Chúng ta
đã vượt qua được hai cửa Hắc cẩu và Hắc xà, giờ chắc là lúc phải
ứng phó với hắc ưng rồi. Hai cửa ải vừa xong đã khó khăn vô cùng,
xem ra cửa ải này sẽ càng khôn lường hơn. Bản thân ta cũng không thể
tiên liệu được nó sẽ khó khăn đến mức nào.
Nói
xong, lão nhíu mày, đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh, nói với vẻ
dè chừng:
–
Người ta vẫn thường nói hắc khuyển trên cạn, hắc xà dưới nước, hắc
ưng trên không, nếu theo quy luật này thì chỉ lát nữa thôi, những con
chim ưng đó từ phía trên kia sẽ sà xuống. Không gian ở đây rộng lớn
như vậy, chắc là để chúng có thể thoải mái vẫy vùng.
Nghe
đến đoạn những con chim ưng sẽ bay từ trên xuống, tôi vội vàng giơ balô
lên che chắn, chỉ sợ chúng bỗng nhiên từ trên sà xuống mổ vào đầu
thật.
Chị
Giai Tuệ kéo tôi lại gần, ôm chặt lấy vai tôi, rồi hỏi Lão Ngũ:
–
Lão Ngũ, chỗ này quá rộng lớn, nhất định phải có định hướng rõ
ràng, nếu không rất dễ bị lạc đấy.
Lão
Ngũ gật gật đầu, rồi ngồi sụp xuống, dùng chiếc gương Dạ Minh soi
xuống phía dưới chân, đưa tay lần sờ từng vị trí một, kế đó lão
ngẩng đầu lên nói với chúng tôi:
–
Hai đứa hãy men theo đường khe giữa mấy tảng đá lót này mà đi, cố
gắng đi đúng đường, nếu chệch sẽ rắc rối to đấy.
Tôi
nhìn theo hướng tay lão chỉ, mặt sàn trong hầm đều được lát bằng
những phiến đá lớn với bốn cạnh vuông vức ghép lại với nhau, nếu
cứ men theo một đường khe tiến về phía trước, chỉ cần không đi chệch
hướng thì tôi nghĩ chắc cũng sẽ đến được đầu bên kia.
Sau
khi dàn xếp ổn thỏa, Lão Ngũ cầm gương Dạ Minh dẫn đầu đi thẳng về
phía trước, chị Giai Tuệ đi sau cùng còn tôi thì ở giữa. Ba người
chúng tôi lần lượt nắm gấu áo của người đi trước, dò dẫm từng bước
chân theo đúng khe lát trên sàn đá, từ từ tiến vào bóng đen mênh mông
phía trước.
Càng
tiến lên, tôi càng cảm thấy nóng không thể chịu nổi, luồng gió oi
nồng liên tục thổi tới từ khắp tứ phía giống như trong lồng hấp
khổng lồ, khiến cho mồm miệng tôi khô rát, còn mắt mũi thì cay xè
đau nhức đến mức không thể nào mở ra được. Những giọt mồ hôi trên cơ
thể vừa túa ra lập tức bốc hơi mất, từng lớp từng lớp một, cứ như
thế cả cơ thể tôi trong nháy mắt đã bị phủ đầy lớp muối trắng. Lão
Ngũ vốn đen sạm giờ phủ đầy những hạt muối trắng li ti, nền đen hoa
trắng, trông lão giống hệt con ngựa vằn.
Đi
được một lúc, chị Giai Tuệ mở balô lấy ra ba chai nước đưa cho chúng
tôi. Tôi uống ừng ực một hơi hết nửa chai, nửa chai còn lại thì tưới
lên hai cánh tay, lên mặt. Hơi nước nhanh chóng bốc lên, mang đến cảm
giác mát mẻ dễ chịu trong giây lát.
Lão
Ngũ vừa bước về phía trước vừa lẩm bẩm trong miệng:
–
Luồng khí lạnh lúc nãy là dải khí Đống Thổ thổi xuyên qua lòng đất
ba tỉnh Đông Bắc đấy. Điều này thì cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng
thực sự ta chưa nghe thấy mấy thứ nham thạch trong lòng đất hay đại
loại thế bao giờ. Thêm nữa, ta cảm thấy sức nóng này tỏa ra từ lòng
đất, giống như nhiệt của xăng dầu, hay nham thạch núi lửa gì đó. Mẹ
kiếp! Không phải là đám cẩu Thanh đã tìm ra mỏ dầu ở dưới này đấy
chứ? Hay đấy, hay đấy!
Chị
Giai Tuệ mệt mỏi đưa tay lên lau mồ hôi, rồi nói:
–
Lão Ngũ, ý của lão là, phía dưới này có một mỏ dầu? Theo như cháu
biết, một vài mỏ dầu thường phun trào theo chu kì nhất định, phải
chăng những người thợ tu sửa hồi đó đã dẫn dầu xuống địa cung?
Lão
Ngũ gật đầu, nói thêm:
–
Năm 1960, đó cũng là lúc đất nước rơi vào tình trạng đói kém đến
cực điểm, ta và sư phụ cùng một vài sư thúc khác đói đến phát điên,
nên đã quyết định mò tới mỏ dầu Karamay để kiếm chác, đồ ăn cắp
được đem về đổi lấy cháo loãng ăn tạm qua ngày. Trong một lăng mộ
của tên vua nào đó cũng được thiết kế y như thế này. Mẹ nó chứ!
Lăng được xây trên miệng núi lửa ở giữa sa mạc, vào đó là coi như
trụi lông trụi tóc. Ha ha, mẹ kiếp! Nếu thoát ra khỏi đây được, không
khéo chúng ta lại trở thành những người có công phát hiện ra mỏ dầu
lớn cho quốc gia đấy chứ. Hay đấy, hay đấy!
Tôi
nghe lão nói một hồi mà chả hiểu gì cả, đành phải hỏi lại:
–
Cái gì mà mỏ xăng với chả mỏ dầu thế, cái đấy ở đây ạ?
Lão
Ngũ bĩu môi:
–
Nói linh tinh gì đấy, ta đang nói đến mỏ dầu Karamay thuộc Tân Cương cơ
mà, nơi ấy cách chúng ta rất xa.
Tôi
gật gù, bụng nghĩ thầm Lão Ngũ chắc chắn là đã được đi đến rất
nhiều nơi.
Chúng
tôi lặng lẽ tiến về phía trước khoảng hơn nửa tiếng, nhưng vẫn không
hề nhìn thấy bất kỳ một đường biên nào. Bước đi trong khoảng tối
mênh mông khiến cả ba đều cảm thấy chút hoang mang, lại còn thêm nhiệt
độ trong căn hầm tăng cao tới mức khó có thể chịu đựng nổi, môi của
ai nấy đều khô khốc, tróc vảy, trên người gần như đã cởi hết những
đồ có thể cởi, thế nhưng cơ thể vẫn đầm đìa mồ hôi như tắm.
Tôi
cũng không ngượng ngùng gì nữa, cởi hết áo khoác ngoài ra buộc quanh
eo, trên người chỉ còn độc chiếc áo lót. Dù sao cũng đang trong bóng
tối, hơn nữa Lão Ngũ cũng đã lớn tuổi như thế rồi, nên tôi cũng
chẳng ngại ngần gì.
Chúng
tôi lê từng bước nặng nề, cả ba đều gần như ở trần, chậm chạp bước
từng bước vào chiếc lồng hấp tối đen như mực, đi mãi không đến bờ
bên kia. Trên đường đi, do đã bị mất nhiều máu cộng thêm thời tiết
quá nóng khiến tôi không ngừng xin nước uống. Chị Giai Tuệ đưa cho tôi
chai nước của chị, và dặn tôi nên tiết kiệm một chút, nếu không chỗ
nước trong balô sẽ nhanh chóng bị tôi uống sạch.
Biết
là như thế, nhưng cổ họng tôi khô rát như lửa đốt, mồ hôi vừa túa ra
đã lập tức bốc hơi bay mất, cả người như một miếng củ cải khô, nhăn
nheo và khô ráp. Tôi đưa tay sờ lên người, làn da sần sùi đầy hạt li
ti, đó là vết tích của mồ hôi sau khi bốc hơi đọng lại những hạt
muối, giống như cơ thể bị bao phủ bởi một lớp vảy khô.
Qua
ánh sáng của chiếc gương Dạ Minh, khuôn mặt của Lão Ngũ và chị Giai
Tuệ cũng phủ đầy những vệt muối ngang dọc màu trắng, trông hết sức
buồn cười. Lúc này, đến một người hài hước hay trêu đùa như Lão Ngũ
cũng trở nên ủ rũ, lặng lẽ cầm gương Dạ Minh lê bước về phía trước,
không còn luôn miệng nói “ hay đấy, hay đấy” như trước nữa.
Do
nhiệt độ tăng cao, cộng thêm không khí khô rát trong hầm, khiến cho vết
thương trong lòng bàn tay tôi nhanh chóng liền lại, giờ nó không đau
buốt nữa mà chỉ còn hơi tê tê. Tôi thử dùng mũi kim móc chọc vào
ống sắt, rồi lấy ngón tay búng lên đó vài cái, cảm giác nó đã khô
cứng lại, nên tôi nghĩ có lẽ đã giữ được vết sẹo đó mãi mãi.p>
Vân
vê một lúc, trong đầu tôi lại nhớ đến ông nội. Từ khi xuống địa cung,
tôi đã vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn, nhưng không hề tìm thấy
dấu vết gì của ông để lại, nhất định con đường mà ông nội đi không
phải con đường mà chúng tôi đã trải qua. Không biết giờ này ông đang
phiêu bạt đến đâu, cảm giác không biết ông đang sống chết ra sao khiến
tôi đau đớn vô cùng. Tôi chỉ biết thầm gọi trong câm lặng: Ông ơi, giờ
này ông đang ở đâu?
Đang
trong lúc vô vọng vì không tìm được dấu vết của ông nội, tôi còn thêm
một nỗi niềm khác khiến lòng rối như tơ vò, bàn tay tôi giờ đã có
một lỗ sẹo, vậy sau này có nên tiếp tục nâng cao kỹ thuật Địa Kiện
nữa không? Trở thành một cao thủ cấp Địa Kiện, hay thậm chí là Thiên
Kiện. Có lẽ trong thời gian ở dưới địa cung, tôi đã trải nghiệm được
không ít những khó khăn, và quan trọng hơn tôi đã đạt được cấp Địa
Kiện, trong lòng tôi bỗng nhen nhóm một động lực để khám phá thế
giới dưới lòng Cố Cung.