Đọc truyện Thiên Tỏa – Chương 14
Thấy
Lão Ngũ nhìn chằm chằm vào cặp tỳ hưu, nước bọt như cũng sắp rớt khỏi mép, tôi
bỗng thấy lo lắng, nhỡ lão dùng xong không trả lại cho tôi thì sao?
Lão
Ngũ dùng vài sợi tơ tằm để đeo cặp tỳ hưu vào cổ, vừa làm vừa nói rằng phải cẩn
thận gấp đôi bình thường. Sau khi đeo xong sợi dây lên cổ, lão thò tay rút dây
vải màu xám bạc buộc quanh eo ra và nói:
–
Nọc của loại hắc xà này vô cùng độc, ta cũng phải chuẩn bị trước tinh thần.
Thấy
lão vừa tháo dải dây rút buộc quần ra vừa nói những lời trên, tôi tò mò hỏi:
–
Lão Ngũ, lão muốn đi vệ sinh sao?
Lão
Ngũ quay lại lườm tôi một cái, giậm chân rồi nói:
–
Vớ vẩn… mi mới là đứa sợ đái ra quần ấy! – Nói rồi, lão quay đầu không thèm để
ý tới tôi nữa, ngón út miết theo dải dây, “phạch”, tiếng vải bị xé rách toạc,
bên trong lộ ra một tia sáng trắng chói lóa.
Tôi
đưa mắt nhìn thật kỹ, thì ra bên trong dải quần bọc một lưỡi gươm vừa nhỏ vừa mỏng.
Thân gươm dài chừng một mét, màu trắng sáng, phía cuối thân là một chuôi gươm
được quấn quanh bằng những sợi tơ ngắn màu vàng.
Lão
Ngũ lột lớp vải tả tơi bên ngoài ra, lưỡi gươm rất mềm có thể uống cong và vô
cùng sắc bén, lão cầm lấy thanh gươm múa vài đường quyền, tưởng chừng như những
dòng điện lóe sáng vút qua trong không trung, khiến cho người ta không dám nhìn
thẳng vào đó. Đồng thời, thanh gươm cũng tạo ra những luồng gió mát lạnh văng
ra tứ phía, quật vào mặt cảm giác hơi ran rát. Nghe giọng Lão Ngũ vừa cười
khoái chí vừa nói:
–
Đeo nó quanh bụng suốt, mẹ kiếp, làm ta sắp suy thận đến nơi rồi. Ha ha ha!
Tôi
dán mắt vào thanh kiếm đang múa lượn trong không trung, lòng thầm nghĩ, Lão Ngũ
đúng thật là biết võ thuật, nên mới giấu gươm trong người như thế chứ.
Chị
Giai Tuệ quay sang dò hỏi lão, có vẻ chị vẫn chưa tin lắm vào sức mạnh của
thanh kiếm:
–
Lão Ngũ, chiếc gươm này chém đứt đươc hắc xà không?
Lão
Ngũ chớp mắt, nói với vẻ không hài lòng lắm:
–
Với cột trụ kia thì không chặt được, chứ mấy con rắn nhi đồng này thì chỉ như
trò đùa.
Sau
đó, hai tay lão vừa múa may vừa lôi trong áo ra mấy thứ đồ, trong đó có cả chuỗi
hạt Ô Kim và vài viên Phi Hoàng thạch. Ngoài ra, còn vài vật khác với những
hình thù rất lạ lùng mà chúng tôi không biết gọi thế nào cũng được lão lấy ra đặt
xuống mặt sàn.
Chúng
tôi nhìn mà hoa cả mắt, thật không thể tưởng tượng nổi, bao nhiêu thứ linh tinh
thế này không biết lão giấu trong người như thế nào mà chúng tôi không nhận ra.
Sau
khi lấy hết đồ ra, lão mới bắt đầu cởi áo khoác ngoài ra, tôi ngại ngùng quay mặt
đi không dám nhìn lão nữa.
Lão
Ngũ cởi hết quần áo chỉ còn lại chiếc quần đùi, để lộ một thân hình gầy gò đầy
xương sườn. Lão khởi động vài đường, cảm thấy nhẹ tênh như không có gì xảy ra,
rồi lão quay sang chúng tôi cười:
–
Hai nhóc con, lùi ra xa một chút, nhìn Lão Ngũ ta đùa với nước. – Lão hung hổ
bước tới mép hồ, hít một hơi thật sâu mà không hề thở ra, rồi nhảy tùm xuống nước.
Tôi
và chị Giai Tuệ đều đứng ở đằng xa, nhìn thấy làn nước khoắng động lên, rồi Lão
Ngũ lặn xuống mất hút. Mặt hồ có màu xanh đen, thì ra là chúng không hề trong
suốt như tôi nghĩ. Đợi khoảng hai mươi giây, mặt nước bỗng lặng yên bất thường
đến một bong bóng nước cũng không nổi lên, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an.
Chị
Giai Tuệ cũng lo lắng chau mày, lẩm bẩm vài câu trong miệng, đang chuẩn bị lại
gần để nhìn xem tình hình thực hư thế nào, thì bỗng nhiên mặt nước bắt đầu lục
bục lên giống như nồi nước sôi, nổi lên vô số những bong bóng nước từ đáy hồ nổi
lên mỗi lúc một nhanh hơn, cả mặt hồ bắt đầu dập dềnh nổi sóng.
Chị
Giai Tuệ kéo tôi lùi ra sau, mặt nước bắt đầu gợn sóng lăn tăn đằng sau cột trụ,
liền ngay sau đó, hai cột nước phụt lên cùng hai con hắc xà, chúng lien tục xoắn
mình lao thẳng lên tận đỉnh hầm.
Đến
lúc này tôi mới nhìn thấy Lão Ngũ miệng ngậm lưỡi gươm, hai tay nắm chặt cổ một
con hắc xà, người lão ướt sũng, xoay vòng theo con hắc xà, treo mình lơ lửng
trên không trung.
Tôi
không giữ được bình tĩnh hét lên sợ hãi, ôm chặt lấy chị Giai Tuệ. Một tay chị
giữ chặt vai tôi, tay kia lập tức rút khẩu súng ra.
Hai
con hắc xà sau khi lao len không trung chừng tám chín mét, hai mắt trợn trừng,
đầu lắc mạnh như muốn giãy giụa thoát khỏi bàn tay Lão Ngũ.
Nhưng
cho dù chúng ra sức vùng vẫy thế thì hai bàn tay Lão Ngũ vẫn nắm thật chặt
không dám nới lỏng, nét mặt lão vô cùng đáng sợ.
Hai
con rắn dường như linh cảm được là không thể thoát khỏi bàn tay của Lão Ngũ,
nên cả hai bỗng cùng ngoặt đầu chúi xuống nước, kéo theo cả lão lao xuống nước.
Nước
trong hồ không ngừng cuộn sóng với những đám bọt khí và bong bóng lớn, đồng thời
tỏa ra một mùi nồng nặc đến rợn người. Tôi lờ mờ nhìn thấy hai con hắc xà đang
cố bơi thật nhanh, còn Lão Ngũ thì như bị kẹp giữa chúng.
Thấy
Lão Ngũ gặp nguy hiểm, tôi bắt đầu rối trí, rối rít kêu chị Giai Tuệ nghĩ cách
kịp thời để cứu lão. Chị Giai Tuệ cũng đang bối rối, hết giơ súng lên, nheo một
mắt ngắm một lúc, rồi lại hạ súng xuống, không biết phải làm thế nào.
Cả
hai chúng tôi lại thấp thỏm, lo lắng cho sự an nguy của Lão Ngũ, mắt vẫn không
ngừng dán chặt xuống mặt nước, hai con hắc xà kéo lão xuống nước chừng một phút
rồi lại lao ngược lên trên. Lần này thậm chí chúng còn vọt lên cao hơn lần trước,
giãy giụa kịch liệt, rồi lao thẳng lên đỉnh hầm, phát ra những tiếng va đập dữ
dội.
Sau
tiếng va đập, nửa thân dưới của hai con hắc xà bắt đầu xoắn lại từng vòng
như đuôi sam, nếu như lúc ấy Lão Ngũ không kịp buông tay, thì chắc
chắn hai bàn tay lão ấy sẽ bị nghiền nát nhừ như miếng thịt xay.
Lão
Ngũ đá hai chân đạp mạnh lên đỉnh hầm rồi lộn đầu lao xuống mặt
nước. Hai con rắn, cũng lập tức quay đầu lao xuống, đuổi theo Lão
Ngũ.
Hai
chân lão đạp nước, thanh gươm trong tay không ngừng vụt chém để chống
chọi với những đợt tấn công liên tiếp của hai con hắc xà, tiếng kim
loại va vào nhau chói tai. Sau mỗi tiếng va chạm phát ra, hai con hắc
xà như cũng biết đau, nên hơi ngừng lại trong giây lát, nhưng sau đó
vẫn rượt đuổi ráo riết Lão Ngũ.
Lão
Ngũ có vẻ hơi đuối sức, tay kiếm dần dần chậm lại, có thể do phải
nhịn thở quá lâu, thêm cả âm khí dưới nước hơi nặng, nên lão đã thực
sự bị đuối sức, khó có thể đối phó được tiếp.
Thấy
tình hình hết sức nguy kịch, chị Giai Tuệ quyết định ra tay, ngắm
thật chuẩn hai con hắc xà, nổ súng.
Đúng
lúc đó, Lão Ngũ dồn hết sức lực quay mình, bơi nhanh tới hai con hắc
xà, hai tay giữ chắc thanh gươm, chém thật mạnh ngang người chúng.
Lưỡi
gươm chém xuống như con dao lướt qua miếng đậu phụ, không một chút trở
ngại, hai con hắc xà đang cuộn xoắn mình bị chặt đứt làm đôi, phần
thân trước vẫn cố bơi thêm một đoạn thì chìm xuống, nửa còn lại
quằn quại một lúc, rồi cũng mềm nhũn chìm xuống đáy hồ.
Ra
tay xong, Lão Ngũ vội ngoi lên mặt nước, miệng ngậm chặt lưỡi gươm,
hai tay gắng sức bơi vào bờ. Vừa bơi về đến nơi, hai tay lão lập tức
bám lên mép bờ, mồm thở dốc và liên tục chửi rủa:
–
Mẹ nó chứ, quá… quá… quá… là hay!
Tôi
và chị Giai Tuệ tới kéo lão lên bờ, tìm quần áo đắp tạm lên người
cho lão.
Lão
Ngũ lạnh cóng tới mức răng môi đánh cầm cập, lập tức lấy quần áo
cuốn quanh người, vuốt sạch nước trên mặt, nhổ ra vài ngụm nước màu
xanh, rồi nói với vẻ hận thù:
–
Mẹ kiếp, thì ra thân lũ hắc xà này được bọc bằng đồng Triều Tiên
nên không thể nào chém đứt, may thế nào ta đã phát hiện ra một điểm
yếu ngay ở đoạn giữa thân chúng, nếu không thì cái mạng già này
cũng không thể giữ nổi.
Lão
quay sang bảo chị Giai Tuệ đưa cho ít phân tằm, lập tức nhai rau ráu
rồi nuốt chửng, lão nói muốn làm sạch dạ dày, nếu không thì chỉ
một chút nữa thôi sẽ phóng uế khắp nơi mất.
Tôi
tò mò hỏi lão, loại đồng Triều Tiên kia là mắt xích như thế nào?
Lão Ngũ nói:
–
Thực ra nó không được coi là mắt xích, đó là một loại đồng đặc
biệt mà chỉ nước Triều Tiên mới có, ta cũng không biết bên trong đó
có gì mà thậm chí còn cứng hơn cả kim cương. Vừa xong khi ta bơi
xuống tận chân cột trụ, một nhát kiếm không thể chặt đứt được thân
con hắc xà, nhưng có vẻ như đã chạm vào một mắt xích nào đó, nên
đã không bị bọn hắc xà cắn. Cũng may ta đã kịp thời bóp chặt đầu
của chúng, nếu không thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì. – Nói đến đây,
lão bỗng nhổ phì ra vẻ rất cay cú – Mấy tên này cũng hiểm thật,
lại đặt điểm yếu của chúng ở chính giữa thân, cách đầu chừng một
gang tay, ta phải lần mò mãi mới phát hiện ra được vị trí đó.
Chị
Giai Tuệ nghe xong, có vẻ rất đăm chiêu gật gật đầu suy tư rồi bước
sát mép hồ ngồi xuống, ngó xuống dưới đáy, nhìn kỹ lại hai mảnh
thân rắn bị chặt đứt đôi đang nằm bất động, dùng tay ước chừng một
hồi lâu rồi quay đầu lại nói cho Lão Ngũ:
–
Lão Ngũ, cháu đã hiểu rồi. Lão đưa cặp ngọc tỳ hưu cho cháu, cột
trụ tới để cháu xử lý cho.
Do
vừa xong phải bận rộn khá lâu với hai con hắc xà nên giờ Lão Ngũ đã
thấm mệt, nên khi nghe chị Giai Tuệ nói vậy, lão cũng không từ chối,
tháo cặp tỳ hưu đưa cho chị, rồi dặn đi dặn lại:
–
Nhóc con, hãy nhắm thật chuẩn khoanh thứ hai mươi chín, chỉ cần một
nhát gươm là xong. Nhớ rằng, đừng có tham, giết chúng xong là phải
lên ngay, ta chỉ ngồi nghỉ một chút cho hồi sức rồi ta và mi sẽ thay
phiên nhau giải quyết chúng.
Chị
Giai Tuệ gật gật đầu đồng ý, rồi lập tức quay ra cởi bỏ áo khoác,
giày và tất để sang một bên, chỉ giữ lại bộ quần áo giữ nhiệt bó
sát người. Thân hình của chị rất đẹp, tôi cúi xuống nhìn lại cơ thể
thậm chí còn chưa phát triển hết của mình mà cảm thấy ngưỡng mộ
lẫn ghen tỵ.
Chị
Giai Tuệ đứng khởi động vài động tác cho ấm người, cầm thanh gươm
rồi nhẹ nhàng lội xuống dưới, chỉ còn nhô chiếc đầu lên khỏi mặt
nước, rồi từ từ bơi tới cột trụ thứ hai.
Đến
giờ tôi mới hiểu rõ, thì ra thân của hai con hắc xà cùng cuốn quanh
cột trụ, đầu của chúng bám chặt lấy mép trên, trông thì có vẻ rất
ngoan ngoãn.
Chị
Giai Tuệ đạp nước tiến tới thật sát, đếm số khoanh trên thân con hắc
xà bên trái, rồi cầm chặt thanh gươm chém nhẹ nhàng vào đúng khoanh
thứ hai mươi chín, lập tức bơi thật nhanh ra thật xa.
Chỉ
một nhát gươm thân con hắc xà đã bị chém làm đôi, mềm oặt rồi từ
từ chìm xuống đáy hồ.
Thấy
con hắc xà không có vẻ giãy dụa đau đớn nên chị Giai Tuệ cũng lấy
lại tinh thần, nhanh chóng bơi tới con ở bên phải. Ngay lập tức con
hắc xà bên phải cũng bị chặt đứt làm đôi. Chị vẫn chưa an tâm, sau
khi chặt đứt con thứ hai còn bơi vòng qua cột trụ vài vòng, hai chân
nhẹ nhàng đạp xuống nước, thấy chiếc cột trụ nằm yên không động
đậy, không có dấu hiệu gì khác thường mới yên tâm.
Chị
Giai Tuệ quay đầu lại phía chúng tôi giơ tay ra hiệu mọi việc đã hoàn
thành, rồi quay người bơi tới chiếc cột trụ thứ ba, kế lại thao tác
giống như vừa xong, chém đứt đôi hai con hắc xà khác… cứ như thế cho
tới khi chị chém xong hai con hắc xà bám trên cột trụ thứ mười tám,
Lão Ngũ nhổm dậy, gọi chị:
–
Được rồi, quay lại đây đi, để ta làm thay cho!
Đợi
kéo chị Giai Tuệ lên, Lão Ngũ quay sang nói với chúng tôi, lần này
lão sẽ giải quyết nốt chỗ trụ còn lại, rồi sẽ lên bờ bên kia luôn,
dặn tôi và chị Giai Tuệ bước trên những trụ sắt kia để vượt qua, nhớ
rằng phải giữ thăng bằng, đừng để rơi xuống nước. Và nhớ phải mang
theo quần áo cùng những vật dụng linh tinh kia của lão đi cùng.
Lão
Ngũ cầm lấy thanh gươm, rũ quần áo xuống rồi lập tức tụt xuống
nước và bơi thật nhanh đến chiếc trụ thứ mười chín.
Chị
Giai Tuệ mặc lại quần áo, hà hơi một chút cho cơ thể ấm lên, rồi ôm
đống quần áo cùng những vật dụng của Lão Ngũ đi trước, bảo tôi đi
theo sau, trước khi bước lên những cột trụ chị dặn tôi không được sợ
hãi, chỉ cần nhảy lên là sẽ giữ được thăng bằng.
Tôi
gật gật đầu, đi ngay sau chị. Vừa đặt chân lên hai đỉnh trụ, tôi đã
thấy có một luồng khí lạnh đâm xuyên qua đế giày, làm bàn chân lập
tức tê buốt. Tôi vội vàng cúi đầu nhìn xuống, ngay chỗ giẫm chân lên,
có một vật gì đó màu đen to chừng nắm tay, đang giữa lúc hoảng hốt
tôi không nhìn rõ đó là cái gì.
Chị
Giai Tuệ quay đầu, giục tôi:
–
Cái cọc này lạnh quá, chúng ta phải đi nhanh hơn thôi.
Tôi
vừa nhảy lên phía trước vừa nhìn xuống mặt nước. Làn nước xanh nhạt
giờ đã trở nên trong vắt, rất nhiều đoạn thân hắc xà bị chặt chìm
xuống đáy hồ, dưới sự tác động của dòng nước, trông chúng vẫn như
đang mềm mại chuyển động. Cứ nghĩ đến cảnh chúng vừa vật lộn hung
dữ với Lão Ngũ, tôi không khỏi hoang mang, thế nên cũng không dám nhìn
chúng nhiều mà chỉ chăm chăm hướng thẳng về phía trước bám sát theo
sau chị Giai Tuệ, bước nhanh về phía bờ bên kia.
Lão
Ngũ xử lý những con hắc xà còn lại rất nhanh, thoáng một cái đã
xong và lên bờ bên kia, co gối ngồi thu lu một góc đợi chúng tôi.
Thấy
hai đứa chúng tôi an toàn vượt qua được đoạn hồ, vừa tới nơi lão đã
đón lấy đống quần áo từ chị Giai Tuệ, lấy chiếc thắt lưng vải ra
bọc lại chiếc gươm, cẩn thận vòng qua eo rồi lần lượt mặc quần áo
vào, kế đó quay sang bảo tôi:
–
Cánh cửa Hắc xà linh môn này có vài chỗ cấu tạo ta không hiểu nổi,
mi thử xem xem.
Cánh
cửa Hắc xà linh môn này cũng giống với cánh cửa Hắc cẩu linh môn
lúc nãy, đều được làm bằng phiến đá xanh, và thuộc dạng kết cấu
khóa trong, có điều bên trên cánh cửa này khắc một con rắn cực lớn,
đang vắt chéo mình qua cánh cửa từ trái sang phải.
Đầu
rắn hình tam giác nhô ra ngoài, miệng rắn há to để lộ hai chiếc răng
nanh nhọn hoắt, hình dạng hết sức dữ tợn. Thân rắn khắc trên tấm đá
cùng mười đường rãnh khá nông, qua hình dạng và đường viền nối giữa
chúng, tôi đoán trước đây đó chính là vị trí dùng để phủ những
chiếc vẩy rắn. Thế nhưng, những chiếc vẩy rắn này không biết đã bị
ai đó cậy ra.
Tôi
đưa tay miết lên khắp cánh cửa vài lần, rồi lần theo hai vách động,
nhưng không hề phát hiện ra một dấu hiệu nào để mở cánh cửa kia.
Lão
Ngũ đứng bên cạnh nhìn theo tôi, nói với vẻ hoài nghi:
–
Ta nói đúng không, cánh cửa này không hề giống với những cánh cửa
trước đây ta từng mở, không có một dấu hiệu gì thì mở thế nào đây?
Tôi
cau mày suy nghĩ, không nói lời nào, ngón tay vẫn từ từ lần theo
những đường rãnh trên thân con rắn khổng lồ này. Tôi lại nghĩ rằng
những miếng vẩy bị rụng này mới là điểm mấu chốt của vấn đề.
Trong
đầu tôi nhanh chóng lật lại tất cả những loại khóa mà ông nội đã
từng nói với tôi, một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu, tôi dần nghĩ ra một
điều gì đó.
Để
thử cách mình vừa nghĩ ra, tôi lôi ra một chiếc kim móc rất nhỏ, từ
từ cào lên những đường rãnh. Hai tai chú ý lắng nghe những âm thanh
bên trong phát ra, dự đoán của tôi không hề sai, tính toán một chút,
tôi quay đầu lại nói với hai người:
–
Đây chẳng qua là một dạng biến thể của loại khóa ghép, chỉ cần
ghép hết những miếng vảy trên thân rắn về đúng vị trí của nó là
sẽ có thể mở được cánh cửa.
Nghe
tôi nói như vậy, Lão Ngũ lập tức ngó nghiêng ra bốn phía, rồi ngồi
sụp xuống dưới sàn, hai tay khua khoắng khắp nơi.
Chị
Giai Tuệ tò mò hỏi lão đang làm gì. Lão Ngũ trả lời gỏn lọn:
–
Tìm vẩy rắn! Không biết chúng được cất giấu ở đâu, trên này tìm
không ra thì để ta lội xuống dưới nước tìm lại xem.
Tôi
bật cười nói với lão:
–
Lão Ngũ, không đến nỗi phiền phức thế đâu, cháu đã biết chúng ở đâu
rồi.
Lão
Ngũ và chị Giai Tuệ cùng quay sang tôi hỏi chúng ở đâu. Tôi bước tới
mép hồ, chỉ tay về phía cột trụ thứ bốn mươi chín rồi nói với chị
Giai Tuệ:
–
Chị còn nhớ khi chúng ta bước chân lên cột trụ, lạnh tới mức cảm
giác chân mình bị đóng băng không?
Chị
Giai Tuệ nhìn xuống dưới mặt nước, gật đầu tán thành:
–
Đúng thế, chúng thật sự lạnh như băng.
Tôi
tiếp tục suy luận:
–
Khi bước qua các cột trụ em đã có cảm giác rất lạ, nên đã quan sát
chúng rất kỹ, thấy mặt trên của chúng hình như có khảm một vật gì
đó màu đen to gần bằng nắm tay. Em đếm lại, trên thân rắn cũng có
tổng cộng bốn mươi chín chiếc vẩy, mà ở đây cũng có đúng bốn mươi
chín chiếc cột trụ, hơn nữa độ to nhỏ của chúng gần như nhau. Em
nghĩ rằng những vật màu đen kia có thể chính là mắt xích để mở
cánh cửa này.
Nghe
tôi nói vậy, Lão Ngũ bán tín bán nghi bước tới mép hồ, vươn cổ ra
nhìn lên chiếc cột trụ gần nhất, lão cười khoái chí, rồi nói:
–
Hay đấy, hay đấy, xem ra cái trò này lại đúng là có thật. – Nói rồi
lão bước qua, giẫm chân lên cột trụ dò dẫm tìm kiếm.
Vừa
chạm tay xuống phía dưới, lão đã hơi lảo đảo rồi hét toáng lên:
–
Mẹ kiếp, lạnh cóng tay rồi. – Lão quay đầu lại nói với tôi. – Đưa cho
ta một miếng kim loại mỏng mỏng.
Tôi
chọn ra một miếng tương đối mỏng, ném sang cho Lão Ngũ, lão đưa tay
bắt lấy, hai chân nhích sang tận rìa mép của miếng cột trụ, rồi nhẹ
nhàng dùng miếng kim loại lần theo đường viền, sau đó dùng lực cậy
mạnh, mảnh ghép bung lên, theo lực đẩy bắn thẳng về phía bờ.
Lão
Ngũ chỉ kịp “ái chà” một tiếng rồi vội vàng rụt cổ lại, lùi
người ra sau, luồng khí trắng vẫn bám sát và sượt qua người lão.
Thế nhưng do lão nghiêng người quá mạnh nên đã bị mất đà và ngã tùm
xuống hồ nước.
Lão
Ngũ vội vã với tay bơi về bờ. Tôi thấy mái tóc, lông mày và chòm
râu lưa thưa của lão đều bám đầy những hạt băng li ti màu trắng, trông
lão như già đi rất nhiều, trông rất giống ông già Noel. Tôi lập tức
nhìn về phía cột trụ, luồng khí trắng giờ đã yếu đi, chỉ còn phụt
lên chừng vài centimet, giống như một tia nước, rồi dần dần đùn nhẹ
lên và men theo mép trụ tràn xuống dưới nước.
Mặt
nước xung quanh cột trụ khi bị luồng khí trắng tràn xuống, cũng lập
tức kết thành một lớp băng mỏng trên bề mặt, phát ra những tiếng
lách cách rất nhỏ. Luồng khí trắng lan đến đâu, mặt nước đóng băng
đến đó, diện tích mặt băng mỗi lúc một rộng hơn, thậm chí ngày một
dầy lên, tiếng băng lách cách nghe cũng rõ hơn.
Chứng
kiến cảnh tượng đang diễn ra khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên chỉ
biết mắt tròn mắt dẹt nhìn theo, tôi cũng không biết rằng luồng khí
trắng đó là chất gì, tại sao lại có tốc độ đóng băng nhanh đến như
vậy?
Sắc
mặt Lão Ngũ trông rất khó coi, hoảng hốt hét toáng lên:
–
Chết rồi, chết rồi, những cột trụ chết tiệt này nối liền với âm
mạch dưới lòng đất, mảnh ghép màu đen đó chính là nắp đậy tránh
cho luồng khí này trào ra. Giờ nó đã trào ra rồi, nếu không nhanh
chóng mở cửa thoát thân, e rằng cả ba chúng ta sẽ bị đóng băng chết
cứng ở đây thôi.
Chúng
tôi chưa kịp phản ứng gì, Lão Ngũ đã đặt tay lên vai hai đứa, vội
nói:
–
Nhanh lên, nhanh lên, lôi hết các túi ra, bỏ hết đồ trong túi đó đi!
Tôi
và chị Giai Tuệ vẫn ngơ ngác, nhưng lập tức hiểu ra ý đồ của lão,
thì ra lão muốn móc hết chỗ vẩy rắn kia trước khi quá muộn.
Hai
chị em chúng tôi cũng lập tức lôi hết đồ trong balô ra bỏ lên mặt
sàn, chị Giai Tuệ lôi đôi gang tay màu đen chuyên dụng của cảnh sát đưa
cho Lão Ngũ, rồi dặn dò kỹ càng:
–
Lão Ngũ, đeo găng tay vào, cẩn thận không tay bị đóng băng đấy!
Lão
Ngũ lắc đầu quầy quậy, nói liến thoắng:
–
Được rồi, đừng có lề mề nữa, tay đóng băng còn hơn là chết cứng ở
đây! – Mặc dù nói như vậy, nhưng Lão Ngũ vẫn đeo chiếc găng tay vào,
rồi lập tức vòng hai chiếc balô qua cổ. Lão nhảy qua chiếc cột trụ
đầu tiên vẫn đang đùn khí lên, bước tới những cột trụ tiếp theo tiến
về chiếc cột trụ sát đầu bên kia.
Sau
khi bước lên cột trụ thứ nhất ở phía đầu bên kia, Lão Ngũ chọn vị
trí đứng sao cho vững vàng, hít một hơi thật sâu, sau đó một tay ấn
chặt lên mảnh ghép, tay còn lại cầm miếng kim loại cậy theo đường
viền một cách rất cẩn thận.
Chỉ
một lúc sau, lòng bàn tay lão run lên, lực đẩy từ phía trong chiếc
cột trụ mỗi lúc một mạnh, Lão Ngũ lập tức dùng hết sức mình ấn
xuống, biết rằng mảnh ghép đó đã được cậy ra. Lão không dám chủ
quan, trước khi từ từ thả tay ra, lão đã đứng lùi ra phía sau, cố
gắng tránh đầu khỏi vị trí thẳng đứng với cột trụ, sau đó mới cầm
chắc mảnh ghép nhấc ra khỏi miệng lỗ khí. Lập tức một luồng khí
phụt mạnh lên trên, đồng thời phát ra một âm thanh vô cùng chói tai.
Do
đã được phòng bị từ trước, nên lần này Lão Ngũ không phải khốn khổ
như lần trước. Lão lập tức bỏ mảnh ghép vừa cậy được vào balô, kế
tiếp nhẹ nhàng nhảy ra sau một bước, chân hạ đúng mặt trụ thứ hai,
giống như lão đã ước lượng được khoảng cách giữa hai cột trụ nên
mới có thể bước chính xác mà không cần nhìn.
Lão
Ngũ nhanh chóng cậy tầm mười tám mảnh ghép, khuôn mặt lão giờ đã
bị phủ một lớp băng trắng, cả quần áo cũng đã bắt đầu bị đóng
băng cứng đơ.
Cậy
được càng nhiều mảnh ghép thì lượng khí phun ra càng nhiều, cả
đường hầm giờ đã bị bao phủ bởi một lớp khí lạnh dày đặc, khiến
nhiệt độ ở đây nhanh chóng giảm xuống.
Mặc
dù tôi và chị Giai Tuệ đứng ở đầu bên này, nhưng vẫn cảm nhận rõ
rệt cái lạnh thấu xương, cả người run lên bần bật. Nhìn xuống mặt
nước, giờ đã bị đóng băng hơn một nửa diện tích, nhìn sang bờ bên
kia, dường như băng đóng mỗi lúc một dầy hơn, thậm chí còn có chiều
hướng kéo xuống tận đáy hồ.
Thấy
thao tác của Lão Ngũ đã bắt đầu chậm chạp, chị Giai Tuệ giậm chân
thật mạnh để giữ ấm cơ thể, hét lớn gọi lão:
–
Lão Ngũ, nhanh quay về đưa mảnh ghép để cháu và Lan Lan ghép trước
đã.
Nghe
thấy vậy, Lão Ngũ mới sực nhớ ra, hét thật lớn trả lời:
–
Mẹ kiếp, ta già nên lú lẫn cả rồi, cứ đâm đầu cậy hết chỗ mảnh
ghép này để làm cái mẹ gì chứ, trong khi hai đứa bay lại đứng chờ
trên bờ. Một trong hai đứa là chuyên gia mở khóa, đáng lẽ phải sớm
quay về cho hai đứa ghép trước mới phải.
Nói
rồi, lão vội bước qua những cột trụ còn lại quay về bờ bên này,
dốc hơn chục mảnh ghép trong balô ra đất, vừa giậm chân vừa xoa bàn
tay rồi úp lên mũi cho đỡ cóng, lão nói:
–
Lạnh… mẹ kiếp… lạnh quá, hay, hay đấy!
Chị
Giai Tuệ vội vàng chà xát người lão cho đỡ lạnh, và phủi đống băng
đang dính đầy trên mặt và quần áo.
Thấy
người đã đỡ hơn một chút, lão mới nói:
–
Không phí thời gian nữa, hai đứa lấy chỗ mảnh ghép này ghép trước
đi, ta cậy nốt chỗ còn lại đây. – Chúng tôi chưa kịp trả lời, lão đã
xoay người bước tới mép hồ, rồi nhảy qua những cột trụ.