Đọc truyện Thiên Thu – Chương 81
Tình trạng Liên Thanh không chút chuyển biến nào, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Tần Lập được lệnh tới đây chữa cho Liên Thanh, nàng nghe huynh ấy bảo rằng chất độc đã thấm vào tận sâu trong da, cơn ngứa cứ tiếp tục hoành thành, muội ấy lại không nhẫn nhịn được, cào quá mạnh ngược lại còn khiến da thịt hư tổn thêm. Tới giai đoạn cuối lần này không đơn giản là ngứa nữa mà cả cơn đau cũng kéo tới.
Hai cảm giác khó chịu xen lẫn đau đớn ấy pha trộn vào làm Liên Thanh giật người dữ dội, may mắn là có người này ra ý chói muội ấy lại, nếu không chỉ sợ a đầu đó sẽ đập đầu tự vẫn mất.
Hiện tại đã được băng bó, nhưng độc tính vẫn không chịu dừng, từ bàn tay đã dâng lên tới vai. Đôi tay của Liên Thanh vì bị chất độc huỷ hoại mà đã hoàn toàn biến thành một khúc thịt thừa, không thể xử dụng được nữa. Điều duy nhất mà trên dưới Bách Hợp điện có thể làm chính là cầu nguyện cho Liên Thanh sớm ngày tai qua nạn khỏi.
Người điềm tĩnh như Hải Nghi nhìn thấy tình cảnh này còn không chịu được, nói gì đến nữ tử cực kỳ mềm yếu là Mộc Lan.
“Kẻ này thật độc ác! Phải nói là mất hết nhân tính!” Mộc Lan thấy oán giận thay cho Liên Thanh, oán giận nguyền rủa kẻ hại người: “Lòng dạ như vậy, sớm muộn cũng sẽ gặp quả báo!”
Hải Nghi lặng thinh, nàng biết Thiện Lâm đang buồn lòng, muội ấy viện cớ đi nấu cháo chẳng qua là không muốn phải nhìn Liên Thanh thống khổ nữa, bản thân lại sinh ra cảm giác tội lỗi.
Trông khi nàng trên danh nghĩa là tỷ tỷ kết nghĩa mà lại quá vô dụng, nghĩa muội của mình nhiều lần va vào biến cố mà chỉ biết trơ mắt nhìn, thân là nghĩa tỷ thật quá hổ thẹn.
…
Bách Hợp điện là điện nhỏ cũ kỹ, nếu không được quét dọn mỗi ngày thì không biết chỗ này sẽ hoang tàn thế nào nữa. Phòng bếp được xây ở nơi khuất nhất, bụi bặm nhiều đến không xuể, dù đã lau dọn kỹ càng cũng chưa thể tống hết sự ngột ngạt của khói lửa nghi ngút do phải nấu ăn mỗi ngày.
Thiện Lâm đứng ngoài cửa cũng đủ để bị cái không khí trong đó áp bức.
Chỗ này hoàn toàn không thích hợp cho những ai bị chứng thở yếu, chỉ cần vào đây một khắc đã có thể làm người ta ngạt thở đến chết. Nhưng rất may mắn là phòng bếp có cửa sổ, nhờ vậy nên cũng thông thoáng hơn được phần nào, người đang nấu cháo ở trong đó là Liên Nhu.
Thiện Lâm luôn tự nhủ với bản thân rằng mình là kẻ hại Liên Thanh, khi nghe Tần Lập bảo rằng Liên Thanh khó mà qua khỏi thì nàng lại càng dằn vặt hơn. Nàng muốn đích thân chăm sóc Liên Thanh, cho đến khi giải được độc tố trên tay muội ấy, những chuyện khác từ từ mới tính.
“Muội không cần phải gánh hết mọi tội lỗi như thế…”
Tiếng nói dõng dạc, dịu dàng của người tỷ tỷ thân thiết truyền đến bên tai Thiện Lâm.
Quen biết hơn một năm nhưng dung mạo của Nam Hải Nghi so với khi xưa hoàn toàn không hề có chút gì thay đổi, thậm chí còn xinh đẹp thướt tha hơn. Có lúc Thiện Lâm còn so sánh tỷ ấy với nữ nhân xinh đẹp nhất hậu cung là Chung phi, hai người đó quả thật là một chín một mười
“…vì sự thật đây không phải lỗi của muội.”
Thiện Lâm cúi mặt, không dám nhìn Hải Nghi một cách trực diện: “Nhưng nguyên nhân vẫn là từ muội mà ra.”
“Nghe nói bệ hạ đã cho người đi điều tra, có kết quả chưa?”
Khăn lụa trên tay bị vặn đến nhăn nhúm, Thiện Lâm buông lỏng, ảm đạm trả lời: “Tìm được rồi, kẻ ra tay chính là một gã thái giám hầu ở Càn Tường cung, vì nhiều lần bị Quý phi đánh mắng mà sinh ra hận ý, dùng Dạ Minh Châu giả hại người, ngầm đổ hết tội lỗi lên Quý Phi. Nhưng mà…”
Nhưng mà nàng không tin!
Không cần nói hết Hải Nghi vẫn hiểu câu sau Thiện Lâm muốn nói điều gì.
Hoàng đế mang tiếng là đang bảo vệ Chung phi thế mà lại dùng một tên thái giám ra gánh tội, như thế chẳng phải là quá qua loa hay sao? Có thật là y đang muốn bảo vệ Chung phi hay không đây?
Hải Nghi phải khâm phục người đã đứng sau chuyện này, Chung Quý Phi cách đây mấy hôm vẫn còn hô hào đắc ý mình là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến ngầm lần trước, không ngờ rằng trong phút chốc lại bị giáng một phát mạnh, cả hậu cung giờ đã ngắm vào một mình Chung thị, còn suýt chút đã trừ khử được cả tân phi tần là Thiện Lâm.
Trong thời khắc này Hải Nghi dường như đã mường tượng ra người đang hô phong hoán vũ mà không ai hay biết đó.
“Theo muội thì tên thái giám đó có phải kẻ mà mọi người cần phải bắt hay không?”
“Muội không biết.” Thiện Lâm cụt lủn trả lời, thật tình là nàng không biết, cũng không quan tâm người phải chịu trận đó, việc nên làm bây giờ chính là chữa trị cho Liên Thanh.
Tần Lập và mấy vị thái y kia ai cũng bảo muội ấy không cứu được nữa, nàng không tin, dù giá nào đi nữa nàng vẫn phải tìm cho bằng được giải pháp.
“Hoàng Hậu?” Hải Nghi bất ngờ cất tiếng, tong giọng tỷ ta mềm mại như sương tuyết, xa cách trùng trùng.
Gió thu thổi tới, Thiện Lâm quên mất giờ đã gần cuối thu, thời tiết mang mảng sự lạnh lẽo cô liêu, thế mà nàng chỉ mặc một bộ thường phục màu lam mỏng đơn giản, không có áo khoát bên ngoài. Cơn tê tái truyền đi khắp thân thể nàng, nàng run người, lui vài bước vào trong mái hiên tránh gió, sắc mặt nhợt nhạt nhìn Hải Nghi:
“Tỷ cho rằng là Hoàng Hậu ra tay?”
Cũng không phải không có khả năng, bởi trước kia Lý Hoàng Hậu từng suýt chút lấy mạng nàng bằng gậy roi, còn muốn nàng sống không bằng chết, mấy ngày nay nàng ta lại núp mãi trong Thượng Dương cung, rất có thể là nàng ta đang muốn tránh mọi sự nghi ngờ của hoàng đế rồi dễ bề ra tay.
Tuy nhiên, nàng nghĩ Hoàng Hậu thật sự vô can, chỉ cần tiếp xúc vài lần đã đủ biết Hoàng Hậu chỉ là loại người to mồm, thủ đoạn kia lại quá tàn độc, Lý thị không giống tuýp người có thể gây làm ra chuyện như thế.
“Tiểu chủ, nô tỳ đã nấu xong rồi!” Liên Nhu từ bếp bưng ra một bát cháo nóng hoi hỏi.
“Để ta.” Thiện Lâm nhận lấy, nàng muốn đích thân mình đưa tới và đúc cho Liên Thanh.
…
Liên Thanh nằm cọn trọn như con giun đất, quằn quại trong đau khổ, Thiện Lâm không biết Liên Thanh đã trải qua những gì, nhưng nàng chắc chắn cảm giác đó cực kỳ tệ hại.
Tay Liên Thanh đã được bó kỹ lưỡng, hiện a đầu đó đã nằm yên một chỗ, không quấy nữa. Thiện Lâm bưng bát cháo còn nghi ngút khói đến bên muội ấy, ân cần nói:
“Có ổn hơn hay chưa?”
“Đ…đỡ hơn trước một chút…nhưng mà…cơn ngứa còn rất nhiều! Nô tỳ…còn thấy rất đau!” Cổ họng Liên Thanh khô khốc, nói ra mấy câu khều khào không rõ chữ, nếu không nghe kỹ chắc chắn sẽ chẳng thể hiểu được muội ấy đang nói gì.
“Thái y nói chất độc đã lan ra khắp cả người muội, ẩn nấp dưới da, cho nên mới sinh ra cảm giác ngứa không dừng. Nếu mạnh tay cào vào sẽ làm da thịt bị chóc ra nhiều hơn, hãy cố nhịn.”
Liên Thanh ngóc đầu lên, đáy mắt ngấn lệ, rưng rưng nói: “Có phải đôi tay của nô tỳ từ nay không thể sử dụng được nữa hay không?”
Thiện Lâm múc một thìa cháo lên, lại ngưng động giữa không trung, nàng cúi mặt, cố kìm nén thứ cảm xúc đang cố bộc phát ra, họng nàng tắc nghẽn, không biết mình nên trả lời thế nào để muội ấy yên tâm.
Nàng muốn trả lời là phải, nhưng lương tâm mách bảo rằng muội ấy đã đáng thương lắm rồi, không nên chịu thêm đả kích nào nữa.
Tuổi của Liên Thanh còn rất nhỏ, ở độ tuổi đó lẽ ra nên vui đùa hí hửng, tung tăng ở chạy nhảy ngoài kia, cùng các tỷ muội học những thứ như may vá thêu thùa. Lớn thêm vài tuổi thì gặp được ý trung nhân, cùng người đó thành thân, sống bên nhau hạnh phúc, phần đời còn lại dành cho việc thờ chồng dạy con, đối với nữ nhân mà nói chỉ nhiêu đó là đủ.
Liên Thanh hoàn toàn không đáng phải chịu tai hoạ này.
…
Liên Nhu hầu cạnh chủ tớ hai người họ, nàng cũng không chịu được mà bật khóc: “Liên Thanh à, chủ tử đã nói rằng sẽ tìm mọi cách để chữa đôi tay của muội, muội cứ yên tâm. Trước nay muội chưa từng làm điều xấu gì, tỷ tin ông trời sẽ không bạc đãi người tốt.”
Liên Thanh nghe thế mới chịu yên lòng, nở nụ cười yếu ớt: “Phải rồi, nô tỳ chưa từng làm chuyện xấu, trước kia thỉnh thoảng nô tỳ vẫn hay bố thí tiền cho ăn mày, như vậy coi như là đã tích được công đức, lão nhân gia sẽ giúp nô tỳ vượt qua kiếp nạn này!”
Phải cố gắng hết sức Thiện Lâm mới chặn nước mắt lại được, vậy mà vẫn thất bại. Giọt lệ bi thương ào ạt chảy ra, nàng không muốn Liên Thanh thấy mình đang khóc, cố ý quay mặt đi, lấy khăn lụa lau sạch.
Muổng cháo lúc nãy đã bị nàng sơ ý làm đổ hết, nàng gắng gượng múc muổng khác, thổi kỹ, kê ngay miệng Liên Thanh: “Trước hết phải ăn xong hết bát cháo này đã, sau đó mới khoẻ được.”
Liên Thanh vâng lời, há miệng ngậm muỗng cháo trắng, chậm chạp nuốt xuống, trông muội ấy hệt như một con tiểu meo.
“Tiểu chủ.” Liên Thanh gọi he thé.
“Hửm?” Nghe thấy tiểu a đầu gọi mình, Thiện Lâm buông bát cháo xuống, lắng tai nghe.
“Nô tỳ có có một thỉnh cầu mạo mụi, không biết… “
“Nếu ta giúp được, ta sẽ tìm mọi cách.”
Liên Thanh còn tưởng tiểu chủ sẽ mắng mình, hoá ra lại không, tiểu a đầu chớp được thời cơ liền mắt long lanh nhìn Thiện Lâm:
“Mấy tháng trước nô tỳ nhận được thư nhà, bên trong đó có nói rằng mẫu thân của nô tỳ gặp bạo bệnh, sợ là sẽ không qua khỏi mùa đông năm nay, muội muội thì còn quá nhỏ tuổi, không thể chăm sóc cho mẫu thân được, họ hàng lại ở xa không tiện đến thăm. Nô tỳ…muốn được xuất cung một chuyến, chăm sóc mẫu thân.”
Thiện Lâm im lặng, chân tay Liên Thanh vì bị cột nên chẳng ngồi dậy được, chỉ có thể mặc kệ cơn ngứa mà vùng vằng cơ thể, khẩn thiết cầu xin tiếp:
“Nô tỳ hứa! Sẽ nhanh chóng trở về, không để tiểu chủ đợi lâu!”
Thiện Lâm cười xoà, lấy tay xoa xoa mái tóc đen khô ráp của Liên Thanh, nói: “Được, được, ta đồng ý!”
Sắp được gặp lại mẫu thân và muội muội, Liên Thanh mừng phát khóc, đôi mắt trong sáng đơn thuần ngấn lệ, không dứt lời tạ ơn:
“Đa tạ tiểu chủ! Đa tạ tiểu chủ!”
Nam Hải Nghi và Tô Mộc Lan vẫn chôn chân ở cửa, mọi việc đều được họ thu hết vào mắt, thế nhưng lại không ai lên tiếng, chỉ trầm ổn quan sát.
Chắc có lẽ do Hải Nghi quá nhạy cảm, vì nàng cảm thấy Thiện Lâm thay đổi rất nhiều, khác xa so với khi xưa.
Nàng thình lình nghĩ tới lần đầu tiên mình và Anh Thiện Lâm gặp gỡ, có lẽ là ngay trong khoảng thời gian này của một năm trước, lá phong đỏ nhấn chìm vạn vật, khung cảnh lãng mạn, phong nhã, khí trời bình yên tĩnh lặng. Nàng ở thuỷ đình đánh khúc “Phận Thuyền Quyên”, Thiện Lâm ngồi ở góc gần đó chăm chú hưởng thức.
Khi đó muội ấy hoạt bát vui vẻ, cười tươi rạng rỡ.
Phải, nụ cười của Thiện Lâm rất đẹp, dung nhan muội ấy không kiều mị sắc sảo như Hoàng Hậu, không kiều diễm thướt tha như Chung phi, không đoan trang thanh tú như Hà phi, cũng chẳng khả ái bằng Mộc Lan,… Nói chung nữ nhân tên Anh Thiện Lâm không phải nhân tố quá đặc sắc trong hậu cung.
Nhưng không có nghĩa là Thiện Lâm sẽ chìm xuống đáy.
Hải Nghi cảm ra được có một thứ sinh khí kì lạ bao bộc bên người vị muội muội ấy, gương mặt thanh tú đầy sức sống, đặc biệt là nụ cười rạng ngời toả nắng sáng soi vạn vật. Nụ cười đó tựa như sắc xuân nở rộ giữa mùa thu u buồn ảm đạm, bao nhiêu phiền não của Hải Nghi bị xua đi hết chỉ vì nụ cười đó.
Nàng dám cam đoan người sở hữu nụ cười đẹp nhất trêm đời này là Thiện Lâm!
Chỉ có điều, tai ương liên tục ập tới, nụ cười đẹp đẽ đó đã sớm phai đi, sự ung dung tự tại của Thiện Lâm từ lâu đã biến mất, chỉ còn mỗi vẻ điềm tĩnh lạnh lùng, xa cách.
…
Hải Nghi cùng Mộc Lan sánh vai nhau đi trên con đường dài rộng lớn của Hoàng Thành, tâm trạng của cả hai nặng nề, chất chứa điều mà không nói ra được.
Thấy sắc mặt tiểu muội không tốt, Hải Nghi quan tâm hỏi: “Vừa gặp chuyện không vui à?”
Mộc Lan thở nhẹ, cười nhợt nhạt, cố tỏ ra như không có gì: “Hôm nay muội bị phong hàn, làm thất lễ trước tỷ tỷ rồi.”
Cách trả lời đó làm Hải Nghi phải ngạc nhiên, từ bao giờ muội ấy học được cách nói chuyện nho nhã thế? Sắc mặt như vậy cũng không giống bệnh chút nào, chắc chắn có việc gì đó đã tác động lên Mộc Lan.
“Hình như có một vị Tần Uyển Nghi vừa chuyển đến Đông Mai điện của muội có đúng không?”
Mặt Mộc Lan lúc nghe tới cái tên đó càng trở nên tệ hơn, muội ấy lúi cúi nói: “P…phải.”
Thật ra không phải chỉ có một mình Tần Uyển Nghi – Tần Như Huệ dọn tới, còn có Ninh Tiệp Dư – Ninh Tuyết và Hạnh Tuyển Thị – Hạnh Hân. Cung thất cũ của họ bị hư hao nhiều chỗ, buộc lòng phải dọn đi nơi khác, và Đông Mai viện là chỗ Nội Vụ phủ chọn cho họ.
Ninh Tiệp Dư, Tần Uyển Nghi lẫn Hạnh Tuyển thị đều là Tài Nữ nhập cung cùng đợt với Mộc Lan và Thiện Lâm.
“Ta có một vài lần gặp được Tần Uyển Nghi, nàng ta hình như không được tốt tính lắm.”
Lần này Mộc Lan không đáp, lặng lẽ nhìn bức tường đỏ cao vút ngăn cách những người trong cung với thế giới bên ngoài.
Tần thị xuất thân nhà quý tộc nên tính cách nàng ta hộc hằn khó chịu, so với Phương Chỉ Lôi thật chẳng chút thua kém, Mộc Lan rất nhiều lần bị ả làm khó dễ, Đông Mai viện từ một cung phòng bình yên phút chốc đã biến thành chốn ồn ào thị phi đinh tai nhức óc, làm cho Mộc Lan buồn phiền mấy hôm nay.
Mộc Lan không nói ra nhưng Hải Nghi vẫn hiểu, mấy ngày qua muội ấy sống chẳng tốt chút nào. Muội ấy và cả Thiện Lâm, hai người này đều trở nên yên lặng, không thích vui đùa nữa.
Hải Nghi bỗng nhớ tới lúc nhỏ mình là người vô ưu ưu vô lo, vì có quá nhiều bó buộc nên dần dần cả bản thân nàng cũng trầm đi.
Nàng nhận ra rằng, chẳng ai trên đời này có thể giữ mình nguyên vẹn như lúc ban sơ.
_____
Đăng cơ đã gần hai năm mà trong cung xảy ra không có một ngày yên ổn, người ta nói tề gia trước rồi mới trị quốc, hậu cung rối loạn không yên, làm sao hoàng đế như hắn có thể an lòng cai quản việc nước đây?
Nghĩ nhiều chỉ càng khiến bản thân phiền lòng hơn, Võ Tương Minh yên vị trên kiệu rồng, nhắm mắt nhớ về những thị phi mấy ngày qua.
Võ Tương Minh dùng một tên thái giám có tội trạng từ trước đó ra gánh vác tội danh, sắp xếp ổn thoả nhưng vẫn còn rất nhiều lỗ hổng, hắn chỉ có thể giúp Chung phi được đến đây, còn lại nàng ta nên tự lo liệu.
Ở chính điện Võ Tương Minh đã từng căn dặn Tứ phi không được tiết lộ ra ngoài, có điều chuyện lớn như thế, hoàn toàn không có cách nào che giấu được, muốn lần cũng không thể lần ra ai đã đồn ra ngoài, vì chuyện đó ảnh hưởng quá lớn, càng tra sẽ càng lộ ra nhiều hơn.
Và tin Chung phi hạ độc Dạ Minh Châu ám hại Anh Lương Viện đã truyền khắp hoàng thành, người bị thiệt thòi nhất cuối cùng vẫn là chủ nhân cung Càn Tường. Cho nên điều này càng chứng minh Chung thị vô tội, hắn biết nàng ta bản lãnh không nhỏ, thậm chí còn có thể làm ra nhiều chuyện kinh thiên động địa hơn trong tương lai, việc ngu ngốc kia chắc chắn không phải chuyện mà một kẻ thông minh như nữ nhân đó có thể làm.
Còn về…Anh Thiện Lâm…
Phải, hắn cũng có chút nghi ngờ nàng ta, nhưng rồi lại thôi. Trước kia quả thật hắn từng nghĩ nàng ta giở thủ đoạn mê hoặc hắn, nhưng cũng có khi là hắn đã suy nghĩ nhiều. Nhớ tới khoảng thời gian Anh Thiện Lâm ở Ngự Tiền, hắn và nàng ấy có vài lần nói chuyện riêng, còn rất hợp ý nhau, thậm chí…
Rút thanh sáo ngọc trên bên hông phải ra, đáy mắt Võ Tương Minh sâu tựa biển xanh, có chút chan hòa.
Thậm chí hắn còn từng đích thân dạy nàng ấy điệu khúc Tô Hàn quê hương của thân mẫu hắn. Một hoàng đế, một cung tỳ, cùng nhau ngồi một chỗ nói chuyện vui đùa thật đúng là không hợp lễ chút nào. Nghĩ lại mọi chuyện, cánh môi hắn hơi cong lại.
Thật lòng, Võ Tương Minh rất mong rằng phán đoán của mình là sai lầm, hắn thật lòng hi vọng nữ nhân đó trong sạch, không phải kẻ thủ đoạn đê hèn, dùng kế hãm hại Chung phi.
Lên ngôi được một thời gian, quyền thế của hắn vẫn chưa hoàn toàn vững chắc, ngoài có Nam Tộc và Đại Tuyên hâm he, trong có tham quan ô lạy. Hắn còn rất cần thế lực Chung gia trợ giúp, bây giờ có kẻ tẩm độc Dạ Minh Châu, ép hắn phải xử tội Chung phi, đúng thật đã đưa hắn vào thế khó xử, lỡ như làm rạn nứt mối quan hệ với Chung gia thì… Hắn không muốn nghĩ tiếp nữa!
Võ Tương Minh đã thật lòng nghĩ Anh Thiện Lâm vô can thì tốt nhất nàng ấy đừng nên phụ lòng kỳ vọng của hắn. Nếu không…hắn nhất định sẽ phế nàng ta! Lần này sẽ không đơn giản là đưa vào Bảo Thất nữa, mà là lập tức xử chết!
“Bệ hạ à, đi lâu như vậy rồi, người đã có ý định đến cung nào hay chưa? Hay là hồi cung?” Vương Thanh Mục bên cạnh liên thuyên.
Võ Tương Minh ngẩn mặt nhìn sắc trời, thấy được mặt trời đã ở trên đỉnh cao, chỉ có điều là một thân một mình, không ai kề bên.
“Tới Thượng Dương cung.”
Lần trước hắn có hơi nặng lời với Hoàng Hậu, nàng ta có lẽ vì sợ quá nên đã cáo bệnh không chịu ra ngoài, tính tới giờ đã nửa tháng, thân là chủ nhân lục cung, nàng ta có thể bỏ bê hậu cung như vậy hay sao?
__________
“Chủ tử nương nương! Chủ tử nương nương!”
Lý Hoàng Hậu muốn ở một mình tĩnh tâm, chưa được một canh giờ đã bị ả cung nữ thân tín là Xuân Hoa quấy rối, thú thật, nàng đã rất nhiều lần muốn tống a đầu này đi từ lâu, chẳng hiểu tại sao mình lại giữ ả cho tới tận bây giờ. Âu cũng do nha đầu đó quá mồm mép và hợp ý nàng, đuổi đi rồi thì Thượng Dương cung này sẽ chán chết!
“Có chuyện gì?”
“B…bệ hạ tới rồi!”
Chỉ bốn chữ đơn giản ngắn gọn mà suýt chút Lý Hoàng Hậu đã lỡ tay đánh rơi ly trà.
“Y đã tới!”
Nàng lập lại liên tục, tay chân run rẩy vì chưa biết nên làm gì, cũng chẳng biết bản thân hiện tại đang vui mừng hay sợ hãi, tâm trạng rơi vào hoảng loạn, không lối thoát ra.
“Nếu nàng còn không mau chấn chỉnh thái độ ngỗ ngược của mình, đến một ngày nào đó có người dâng sớ muốn trẫm phế hậu thì không ai có thể bảo vệ được nàng đâu! “
Lời nói lạnh buốt tận xương tủy xoẹt qua tâm nàng, không biết y lúc nói ra câu đó trong lòng nghĩ như thế nào, nàng thì thấy lòng đau như cắt, từng câu chữ ghim sâu vào tim nàng, không ngày nào không nghĩ tới, mà khi nghĩ tới lòng lại quặn đau.
Đó là lần đầu tiên nàng nghe y dùng lời cay độc như thế, nàng sẽ không bao giờ quên ngày đó.
…
Võ Tương Minh được Xuân Hoa dẫn vào trong tẩm điện, y định mở miệng nói lời hỏi thăm Hoàng Hậu, câu nói chưa tuôn ra khỏi miệng thì đột nhiên y lại im bặt.
Bởi vì tẩm điện giờ đây chẳng có bóng người nào, Xuân Hoa nói mới vừa rồi nàng ấy còn ở đây, bây giờ không biết đã biến đi đâu mất. Ắt hẳn là nữ nhân họ Lý ấy đang cố tình trốn tránh hắn, cái tính cách trẻ con này không bao giờ chịu bỏ, hắn đã rất nhiều lần bị tính khí đó của nàng ta chọc tức.
Liếc ngang liếc dọc, Võ Tương Minh kịp thời phát hiện trên giường có một khối lớn nằm co ro trong chăn, khỏi nói cũng biết người kia là ai.
Hắn ngoắt tay bảo Xuân Hoa đi ra, nhấc bước đi đến bên giường.
“Chui ra.” Giọng hoàng đế trầm ấm vang tới.
Lý Linh Hoa hờn dỗi xì mũi, không thèm quan tâm, trừ phi hắn chịu nghiêng người xin lỗi, bằng không nàng nhất quyết trốn bên trong này.
“Thôi được, nếu nàng không chịu ra thì trẫm đi.”
Sao có thể nói đi là đi được? Hoàng Hậu bật ra khỏi chăn, kéo chặt tay hắn: “Người không được đi!”
Hành động kia làm Võ Tương Minh cười nhẹ, hắn ngồi bên mép giường, nói: “Nàng cũng biết sợ sao?”
Hoàng Hậu mấy ngày liền không rời Thượng Dương cung cho nên y phục không quá trang trọng, thân mặc bộ cẩm y mỏng thoáng mát thêu hoa anh đào, đầu cài mỗi một cây trâm phượng.
“Nàng sao không nhìn lại bản thân mình, chui nhũi trong chăn như vậy, trên đời này có Hoàng Hậu nào giống nàng hay không?” Võ Tương Minh cất lời quở trách, thế nhưng âm giọng hết sức nhẹ nhàng êm ả, không nghe ra chút đáng sợ nào.
Lý Hoàng Hậu bĩu môi: “Chẳng qua là bệ hạ chưa thấy mà thôi!”
“Nàng còn trả treo?” Mày kiếm của hoàng đế cong lên, mắt liếc nữ tử lì lợm ở cạnh: “Chỉ có kẻ ngốc mới chọn nàng làm hậu!”
“Chẳng phải bệ hạ vẫn lập thiếp làm hậu hay sao?”
“Nàng!” Võ Tương Minh thẹn quá hoá giận, không thèm đếm xỉa tới nàng ta nữa, mặt xoay thẳng về phía cửa.
Lý Linh Hoa ném tấm chăn đi, chồm tới đặt hai tay lên bờ vai rắn rỏi của nam nhân đứng đầu thiên hạ, mặt kề sát hắn, nói: “Bệ hạ, người còn giận thần thiếp sao?”
“Tất nhiên là trẫm giận rồi.”
Hoàng Hậu cười tinh ranh, dùng sức đẩy vai y: “Linh Hoa đã biết lỗi rồi, đừng giận nữa mà!!!”
Hoàng đế vẫn chẳng thèm để ý tới, nhất quyết không chịu ngó ngàng nàng ta, còn Lý Hoàng Hậu tiếp tục này nỉ, chỉ khi nào hắn chịu tha thứ mới thôi.
“Người bỏ qua cho thiếp đi mà!!! Tướng công!!!”
Xém tí Võ Tương Minh đã bật cười to vì từ “tướng công” của hoàng hậu, ai đời nữ nhân nào trong hậu cung lại gọi hoàng đế như thế chứ, chỉ có họ Lý này mới nghĩ được như thế.
Hoàng Hậu nhoẻn môi, cuối cùng cũng chọc hắn cười được. Cái từ “tướng công” đó là nàng bắt chước mẫu thân, bà ấy vẫn thường gọi phụ thân như thế, không ngờ lại có hiệu quả như thế. Về sau nàng chắc chắn sẽ còn dùng dài dài.
“Nếu trẫm còn giận nàng thì hôm nay đã không tới.”
Biết được y đã tha thứ cho mình, Hoàng Hậu mừng rỡ réo lớn, hí hửng như đứa trẻ vừa được ban kẹo.
“Coi nàng đi, hai mươi bốn tuổi rồi, tính ra đã bằng tuổi trẫm, bao giờ nàng mới chịu chính chắn hơn đây?”
Thú thật, đã ở bên nhau mười năm rồi nhưng chưa có bao giờ Võ Tương Minh có cảm giác mình đang bên cạnh thê tử cả, có lúc hắn còn nhầm nàng ta là tiểu muội hay thậm chí tưởng là con gái mình, âu cũng bởi tính cách quá khác biệt.
“Linh Hoa không phải là vẫn còn trẻ hay sao, đợi tới lúc ba mươi bốn tuổi thì hẳn tính. Bắt Linh Hoa phải ngồi một chỗ im lặng trầm mặt, tỏ ra khép nép, thiếp không làm được.”
“Nàng nói có lý, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là Hoàng Hậu, quốc mẫu một nước, phải lấy thân mình làm gương cho cả thiên hạ, không thể cứ thế mãi được.”
Nói xong, hoàng đế cười xòa, lấy tay xoa nhẹ tóc Linh Hoa, đôi mắt híp lại, ánh sáng trời từ cửa sổ chiếu vào hắt nắng vào mặt y, nụ cười y phút chốc biến thành hoa nắng, tựa hồ như có ánh hào quang bao bọc, xuyên đến giữa tim Hoàng Hậu.
Thình thịch…thình thịch…
Từng nhịp tim vang lên liên hồi, lấn át hết mọi tiếng ồn bên tai Lý Linh Hoa, nàng cảm nhận rõ ràng thứ ở giữa ngực đang đập rất nhanh, không có ý định chậm lại.
Tay chân nàng bủn rủn, thấy y không có ý bài xích liền thuận lợi dựa đầu mình lên vai y, nâng cánh tay trái lên của mình lên cho y nhìn, hỏi:
“Người còn nhớ chiếc vòng này hay không?”
Võ Tương Minh liếc xuống, nhìn thấy được ở cổ tay nàng ấy có đeo vòng tay phỉ thúy màu lục, không có hoạ tiết gì, kiểu cách đơn giản và đã lỗi thời từ gần mười năm trước rồi, hắn cũng nhớ được đây chính là thứ hắn đã tặng nàng ấy cách đây hơn tám năm, dạo đó cả hai còn chưa là Thái Tử bà Thái Tử Phi, thật khó tin khi một Hoàng Hậu tôn quý như nàng ta lại có thể giữ món đồ cũ kỹ này.
“Vật đã cũ rồi, còn giữ lại làm gì?”
Hoàng hậu cười khinh khích, kể lại chuyện lúc xưa:
“Thiếp nhớ năm đó mình vẫn còn là Trắc phi hầu hạ Văn Lương vương người, trong phủ năm đó chỉ có thiếp và chàng, hai ta hạnh phúc như đôi phu thê bình thường ở dân gian vậy. Đến một ngày Cao Thục Phi ngỏ ý muốn tuyển thêm phi cho ngài, thiếp tức lắm, chạy tới chỗ bệ hạ làm loạn hết cả lên.”
Tay phải nàng đặt lên vòng phỉ thúy, xoa nhẹ, mắt nhìn vòng ngọc say đắm tựa như đang nhìn ý trung nhân.
“Chính người đã an ủi thiếp, còn đeo vòng tay này cho thiếp, nói rằng hai ta sẽ mãi mãi bên nhau, nhìn thấy vòng tay như nhìn thấy chàng.”
Lời nói Lý Linh Hoa ôn nhu nhả ngọc, trước nay dù là bất kỳ ai đi chăng nữa nàng cũng không bao giờ dùng chất giọng dịu dàng như vậy để nói chuyện, và nam nhân tên Võ Tương Minh chính là trường hợp ngoại lệ duy nhất trên thiên hạ.
“Nhưng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào cách đối xử của người dành cho thiếp lại không giống như xưa nữa, ngày càng mờ nhạt đi. Bệ hạ à, thiếp rất đáng ghét phải không?”
Võ Tương Minh lặng người, nhớ tới thời điểm tám năm trước quốc sự căng thẳng, Lý gia cùng Triệu gia, Chung gia và Nghĩa Thân Vương đều là những thế lực lớn của triều đình, năm đó hắn là hoàng tử có nhiều khả năng thừa kế ngôi báu nhất, các thế lực lần lượt tự động dâng hiến nữ nhi lên, cộng với sức ép của Thái Hậu, hắn buột lòng phải nghe theo sự khống chế của họ.
Lý Hoàng Hậu biết tin đã lập tức làm loạn thư phòng, bắt hắn không được tuyển phi, hắn đành phải nghiêng mình xoa dịu nữ nhân họ Lý, vừa lúc đó hắn mới mua một chiếc vòng phỉ thúy về, sẵn tiện đeo vào cho nàng ấy, đồng thời nói mấy câu mùi mẫn như “Nhìn thấy vòng tay như nhìn thấy bản vương!” nhằm dụ khị.
Điều đáng nhiên là nàng ta đã nhớ kỹ tất cả, giữ lại tới tận bây giờ.
“Đừng nghĩ nhiều quá!”
Lý Linh Hoa cụp mắt, tỏ ra thất vọng, nói nhiều như thế mà y chỉ đáp lại vỏn vẹn mấy chữ. Nàng choàng tay ôm hông y, cảm nhận được rất rõ da thịt rắn chắc nằm bên trong lớp long bào dày đặc.
“Bệ hạ có yêu thiếp hay không?”
Nàng biết hỏi như thế thật sự rất tùy tiện, không hợp với nữ huấn, nhưng nàng vẫn hỏi, dẫu sao đây cũng chả phải lần đầu tiên nàng làm trái lại nữ huấn.
Hoàng đế im lặn vì không biết nên trả lời thế nào, đột nhiên nàng ta hỏi câu hỏi này, thật sự đã làm hắn khó xử.
Thế mà Hoàng Hậu vẫn không chịu để yên, quyết nằng nặc bắt y trả lời cho bằng được: “Bệ hạ! Người trả lời đi mà!!! Một chữ là được!”
“Được rồi! Được rồi! Trẫm yêu nàng nhất trên đời, có được chưa?” Võ Tương Minh cảm thấy bực mình, tùy tiện trả lời cho xong chuyện.
“Thiếp cũng yêu chàng!”
Dù hiểu rõ y nói ngắn gọn qua loa để nàng không quậy nữa nhưng nàng vẫn thấy hạnh phúc, vòng tay nàng xiết chặt lấy y hơn, tưởng chừng như mãi mãi không bao giờ buông ra. Đến mức hoàng đế không thể thở nổi, phải hơn một khắc nàng ta mới chịu tha hắn.
“Giờ nàng cũng nên ngưng trò giả bệnh đi, trong cung liên tiếp có biến cố, nàng là Hoàng Hậu, hậu cung cần có nàng đích thân dẹp yên thị phi, lòng người tới lúc đó mới có thể nguôi xuống được.”
Biến cố mà y nói ắt hẳn là vụ việc Dạ Minh Châu có độc kia, tiện tỳ Chung phi có vẻ như rất uất tức, cho dù ả đã thoát tội nhưng lời đồn trong cung vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, mũi dùi cứ như thế chĩa vào Càn Tường cung, cũng tội nghiệp cho cô ta thật.
Đây là thời điểm thích hợp để nàng tái xuất.
_______________
Hết chương 78
2/11/2018