Đọc truyện Thiên Thu – Chương 74
Nhìn các vết thương khi trước của mình mà Thiện Lâm không khỏi thở dài, dù đã không còn gì đáng ngại nhưng Hà phi vẫn quyết định mời Thái y đến xem qua, người xung phong đến cũng chính là Tần Lập. Khi biết y là người đến chữa trị thì Thiện Lâm cũng an tâm được phần nào, vì ít ra hắn cũng là người quen của nàng trong cung.
Còn về phía Tần Lập, khi được gọi đến thì hắn nhận lời ngay, lúc trước khi hắn nghe tin Thiện Lâm bị giam vào Bảo Thất mà lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn xông vào đó mà cứu nàng ra, nhưng khi nhìn lại thì thấy thân phận của mình cũng chỉ là 1 Thái y nhỏ bé, giúp được gì? Cũng chỉ dám ngày ngày tới Hợp Hoan Điện của Nam Tiệp Dư mà nghe ngóng tình hình.
Giờ nghe tin Thiện Lâm phục vị Tài Nữ, Tần Lập vừa vui mà vừa buồn. Vui là vì muội ấy thoát nạn, buồn là vì…
Tần Lập đã im lặng suốt lúc kiểm tra thể trạng và kê thuốc cho Thiện Lâm, nàng cũng không nói lời nào khiến cho không khí yên tĩnh đến ngột ngạt, không thể hít thở mạnh nổi.
Tưởng chừng như sẽ im lặng như thế mãi nhưng cuối cùng Tần Lập cũng chịu lên tiếng: “Khoảng thời gian qua chắc là khó khăn lắm nhỉ? “
Thiện Lâm nhìn y, cười trừ: “Một chút sóng gió nhỏ thôi, không đủ để quật chết được Anh Thiện Lâm muội đâu. “
“Sóng gió nhỏ? ” Tần Lập nhíu mày, vươn tay nắm chặt lấy cổ tay của Thiện Lâm, gương mặt vô cùng nghiêm túc: “Vậy như thế nào mới là sóng gió lớn? “
Thiện Lâm nhìn chằm chằm Tần Lập, vẫn chưa hiểu vì sao huynh ấy lại tỏ thái độ đó. Còn Tần Lập thì vẫn làm bộ mặt nhăn nhó kia nhìn nàng, nói như thể đang chất vấn:
“Thiện Lâm! Sao muội lại có thể dại dột như vậy cơ chứ? Muội có biết con đường mà muội lựa chọn nguy hiểm lắm hay không? Những người trong hậu cung trước nay luôn cạnh tranh trục lợi, lừa dối lẫn nhau. Muội vẫn sẵn sàng nhảy vào ư? Chẳng lẽ muội vẫn chưa biết Ngô Hiền Phi vì sao lại lâm vào cảnh ngày hôm nay? “
Tần Lập xiết chặt tay Thiện Lâm hơn, ngữ khí không thay đổi: “Với tư cách là…bằng hữu, ta khuyên muội mau nhanh chóng quay đầu, đừng lún sâu vào vực như họ. “
Khi nghe Tần Lập khuyên nhủ mình, Thiện Lâm chợt thấy cảm động, nhưng cũng không để tâm trí bị dao động, thu đôi tay đang bị Tần Lập nắm giữ của mình về, đứng lên, nói:
“Muội bây giờ cho dù có muốn quay lại thì e là cũng không thể quay lại được nữa rồi, huynh nghĩ nếu muội quyết định quay đầu thì bọn họ liệu sẽ tha cho muội? “
Nàng xoay người qua nhìn nam nhân ở cạnh mình, trầm giọng: “Muội biết là huynh quan tâm đến muội, nhưng huynh không phải là muội, mãi mãi huynh cũng không thể hiểu được muội đã phải trải qua những gì. “
Sau đó nàng lại nhìn bầu trời xế chiều bên ngoài cửa sổ, sầu não nói tiếp: “Hà phi đã rất đúng, bởi vì ngoài con đường này ra thì muội không còn con đường nào khác nữa rồi. Đây chính là sự lựa chọn duy nhất mà Anh Thiện Lâm của thể chọn. “
“Ta hiểu rồi. Nếu muội chỉ có thể chọn con đường này.. ” Y ngước đôi mắt đen láy của mình lên nhìn thẳng vào Thiện Lâm, khẽ nói:
“…Vậy thì ta sẽ đi theo muội. “
Thiện Lâm còn chưa kịp trả lời, Tần Lập đã lùi lại vài bước, khom người: “Anh Tài Nữ hãy nghỉ ngơi, bây giờ hạ quan xin phép cáo lui. “
Thiện Lâm không rời mắt khỏi nam nhân có dáng vẻ thư sinh kia, lòng nàng chợt nặng trĩu, 1 cảm giác tội lỗi dâng lên khắp trong tâm trí nàng, giống như nàng đã vừa làm 1 chuyện gì đó sai trái vậy. Mặc dù Thiện Lâm chả làm chuyện gì trái với lương tâm cả.
Đây là cảm giác gì?
__________
Khi ánh hoàng hôn đã dần dần nhường đường cho bầu trời đêm u tối, Thanh Ninh cung vẫn cứ yên tĩnh như thế cả ngày lẫn đêm.
Hà phi ngồi bên cạnh Võ Tương Minh, dường như chẳng biết phải nói gì cho phải lẽ, vì vậy nên nàng quyết định chọn cách im lặng.
Còn Võ Tương Minh, gương mặt đẹp như tranh vẽ của y nhìn Hà phi thật sâu, lên tiếng: “Vậy là…nàng đã biết việc trẫm…đến Nam Tộc? “
Hà phi hơi ngần ngại, nhưng chuyện đã đi đến nước này rồi, không còn gì có thể giấu nữa, gật đầu. “Cũng không hẳn là biết, chỉ là thần thiếp tự suy đoán ra thôi. “
“Tự suy đoán? ” Hắn nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ, lời nói của phần không tin.
Hắn thu hồi ánh mắt kia, ảm đạm nói thêm: “Chuyện này chỉ có 1 mình nàng biết? Vậy ngoài những kẻ mà nàng cử đi ra thì nàng còn kể chuyện này với ai hay không? “
“Không có. ” Nàng nói.
“Vậy…tất cả những gì nàng làm đều là vì cứu Tài Nữ đó? ” Y hỏi nàng bằng 1 chất giọng lạnh lẽo như gió tuyết.
Hà phi trầm ngâm 1 lúc, cuối cùng lắc đầu: “Cũng không hẳn, nói đúng hơn là thần thiếp muốn cứu bản thân và Huy nhi, nên buộc lòng thần thiếp phải làm như vậy, xin bệ hạ thứ tội. “
Trước đó nàng vừa bị Hoàng Hậu vu cáo chuyện tạo dựng bè phái trong cung, nếu nàng trả lời là vì bản thân nhân từ mà cứu Thiện Lâm thì không những không khiến y động lòng mà còn làm bản thân bị nghi ngờ hơn. Vì thế nàng đã rất cẩn thận trong việc lựa lời nói.
Gương mặt của Võ Tương Minh còn trầm hơn rất nhiều lần so với lúc nãy, như có điều gì đó không vui: “Nàng có biết rằng, chuyện trẫm tới Nam Tộc đã bị tiếc lộ ra bên ngoài không? “
Hà phi vì hắn mà cứng đờ người, quả thực nàng đã nghe bên ngoài có tin đồn này nhưng khoảng thời gian đó nàng đang nóng lòng nóng ruột tìm cách liên với hắn nên không đề phòng đến trường hợp hiện tại. Bây giờ hắn trực tiếp nói vậy với nàng, Hà phi cũng chẳng biết nên giải thích thế nào.
“Bệ hạ! Người…nghĩ thần thiếp tung tin đó ra ngoài? “
“Chẳng phải nàng bảo rằng nàng không tiết lộ ra bên ngoài hay sao? Vậy thì tại sao cả kinh thành đều biết? Thậm chí còn lan ra đến các nước xung quanh, vậy là thế nào? ”
Hà phi có thể cảm nhận được là y đang tức giận với nàng, giải thích cũng chẳng được, nàng đành quỳ xuống trước mặt hắn, nói:
“Nếu bây giờ bệ hạ 1 mực khẳng định như vậy thì thần thiếp cũng chẳng còn gì để nói, bệ hạ cứ giáng tội. “
Võ Tương Minh cũng không thèm nhìn nàng lấy 1 cái nào nữa, thẳng thừng phất tay áo rồi bỏ đi, long nhan lộ ra vẻ không vui.
Hiểu rồi! Nàng đã hiểu! Thì ra tất cả mọi chuyện này đều là 1 cái bẫy! Và cái bẫy này mục đích là để nàng bị y nghi ngờ là cấu kết với Nam Tộc và truyền tin y tới Nam Tộc ra ngoài. Thứ thủ đoạn bỉ ổi này, ngoài “ả” ra thì còn ai vào đây?
Hà phi giữ nguyên tư thế quỳ không nổi nữa, cả cơ thể của nàng bất lực ngã xuống đất, đúng lúc Diệu Nhi chạy vào liền vội vã đỡ lấy nàng.
“Bản cung trúng kế rồi! ” Miệng Hà phi lầm bầm, vẻ mặt hờ hững như người vô hồn.
“Trúng kế? ” Diệu Nhi vẫn chưa hiểu tại sao Hà phi lại nói như thế
Hà phi gượng người ngồi dậy, mắt nhìn ra cửa: “Ngươi vẫn còn nhớ ả cung nữ Lan Hiên mà ta đã cử vào Càn Tường cung làm nội gián nghe lén chuyện của Chung phi hay không?”
Diệu Nhi gật đầu, Hà phi nói tiếp: “Thì ra Chung phi từ sớm đã phát hiện rồi!”
Chung phi đã cố tình cho ả Lan Hiên kia đến báo cho Hà phi nàng biết chuyện nàng ta sẽ ra tay với Anh Thiện Lâm và việc Hoàng đế bí mật tới Nam Tộc. Khiến Hà phi nàng “động lòng trắc ẩn” mà gửi người đi tìm Hoàng đế trở về cứu giúp, đồng thời ả ta tung tin của Hoàng đế ra khắp nơi.
Và kết quả? Có lẽ ai cũng đã thấy rồi đấy!
Lợi dụng nàng để bệ hạ trở về, Lý Hoàng Hậu thì bị trách cứ, và cuối cùng là để nàng bị nghi ngờ. Còn Anh Thiện Lâm chẳng qua cũng chỉ là con mồi để lừa nàng vào bẫy.
Kế hoạch thật là hoàn hảo, nàng ta quả thật cao tay. Bày ra thiên la địa võng như thế nàng có trốn đằng trời cũng không thoát.
Nàng nghĩ mình thắng được nàng ta 1 nước cờ nhưng không ngờ là lại thua cả ván.
……………
“Ngân lượng này ngươi đáng được nhận! ” Lan Châu đưa 1 túi vàng đến trước mặt Lan Hiên.
Mắt Lan Hiên sáng chói lên khi nhìn thấy túi ngân lượng, từ khi sinh ra đến bây giờ ả chưa bao giờ có được nhiều ngân lượng như thế cả.
“Như vậy có phải là…nhiều quá hay không? Thật sự nô tỳ không dám nhận.”
Chung phi ngồi trên trường kỷ, nhìn ả cung nữ trước mặt mình mà miệng cười nhẹ, cũng không thể đoán được đây là nụ cười khi đang mãn nguyện hay đang mưu tính, chỉ biết là trông rất nguy hiểm.
“Có công tất thưởng, có tội tất phạt. Nhờ ngươi mà kế hoạch này của bản cung mới thuận lợi, tất nhiên những thứ này phải là của ngươi chứ? “
“Vậy thì nô tỳ đa tạ nương nương, đa tạ nương nương! Nô tỳ xin phép cáo lui. “
Lan Châu bưng 1 đĩa hoa quả đặt lên bàn, dùng dao lột vỏ, vừa làm vừa nói: “Có lẽ vị nữ chủ ở Thanh Ninh cung kia chưa bao giờ nghĩ ra rằng kẻ nội gián mà mình đã cử đến đây lại nhận tiền cho cả hai bên đâu. Lúc nãy nghe người của chúng ta đến báo rằng khi bệ hạ ra khỏi Thanh Ninh cung thì sắc mặt rất tức giận. “
Chung phi cũng bật cười: “Vốn ý định ban đầu của bản cung chẳng qua chỉ khiến bệ hạ hồi cung mà thôi, không ngờ ta vẫn còn có thể nhờ chuyện đó mà làm ra được nhiều việc khác nữa.”
Sau khi gọt hoa quả xong, Lan Châu liền dâng đến cho Chung phi 1 mẫu táo đã được cắt nhỏ ra.
Chung phi cầm lấy cắn 1 cái, đang vui vẻ đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Có lẽ bản cung vẫn nên cảm tạ kẻ bí ẩn đã truyền tin tức bí mật của bệ hạ ra ngoài. “
Lan Châu bĩu môi: “Bệ hạ đã hồi cung, chuyện của Chung Thái Úy có lẽ cũng không bị bại lộ. Việc bệ hạ có tới Nam Tộc hay không đối với chúng ta cũng chẳng có gì quan trọng nữa, nương nương cần gì phải bận tâm đến kẻ đó… “
Đột nhiên miệng Lan Châu cứng lại như bị đóng băng, quay sang nhìn Chung phi, ậm ừ nói: “Nương nương nói như vậy không lẽ người tin là Hà phi không phải nội gián của Nam Tộc? Chẳng phải trước kia người từng nghi ngờ hay sao? “
Chung phi không trả lời ngay, chỉ chầm chậm gật đầu: “Đúng là từ khi bản cung nhìn thấy Hà phi giao kết cùng Nam Tiệp Dư gì đó thì đích thực bản cung đã nghi ngờ ả, nhưng khi nghĩ lại thì không hẳn. Hà gia vốn là đại thần trong Triều, gắn kết với Võ gia từ những ngày lập quốc. Sao có thể như thế được? “
Lan Châu nghe Chung phi nói thì cũng cảm thấy có lý.
“Cho nên…giống như ngươi đã nói đấy. Bệ hạ rốt cuộc có thật sự đến Nam Tộc hay không hay Hà phi có thật sự là kẻ phản quốc hay không thì tất cả cũng không quan trọng nữa. Nếu đã có kẻ muốn giúp bản cung vậy thì tại sao bản cung lại không biến những việc đó trở thành sự thật? “
Lan Châu không thể không vỗ tay tán dương: “Bệ hạ vì lời đồn thất thiệt mà gấp rút hồi cung, Hoàng Hậu vì nghe lời nương nương mà làm chuyện sai trái, Hà phi vốn vô tội nay lại bị dính vào chuyện phản quốc. Tất cả mọi chuyện đều bị rối loạn điên đảo, từ trắng lại thành đen. Ngay cả đương kim bệ hạ giờ đây còn phải nằm gọn trong lòng bàn tay của nương nương chứ huống chi là đám bại trận Hoàng Hậu và Hà phi. Nương nương lợi hại vô cùng! “
Nói đến đây, Lan Châu bỗng cảm thấy cực kỳ bực mình, nói: “Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, khi biết được tin con tiện tỳ Anh Thiện Lâm kia trở lại thành Tài Nữ thì nô tỳ càng không thể vui vẻ được! “
Chung phi cũng khinh nhếch môi, nói: “Bản cung vốn từng cho ả ta 1 cơ hội để xuất cung, vậy mà ả lại không biết điều mà tiếp tục mê hoặc bệ hạ, đầu quân về phía Hà phi. Thôi được, cục diện hiện tại đã rõ rệt, mỗi người cũng đã 1 phe thì cũng không sao. Bản cung đã từng đạp ả xuống 1 lần, không tin là mình không thể đạp ả xuống lần thứ 2!”
Dù hơi khó chịu, tuy vậy nhưng khi nghĩ tới ván cờ mà mình vừa thắng thì đã lập tức làm nàng hưng phấn trở lại, có lẽ nàng nên mở một buổi yến tiệc nhỏ để mừng chiến thắng này.
…………….
Ở nơi hậu hoa Viên nằm khuất sâu trong góc cung, có hai bóng đen mờ ảo ở đó, người không biết chắc chắn sẽ còn nghĩ là ma quỷ hiện hình, nhưng sự thật là không phải.
Chuyện Thiện Lâm được phục vị cũng đã được lan truyền rộng rãi trong cung, Nam Hải Nghi cũng được nghe đến. Nàng vừa mừng vừa lo cho vị muội muội này.
Nhưng chuyện đó không đáng nói tới nữa, Võ Tương Minh đã hồi cung, điều đó đồng nghĩa rằng việc nàng và Nam Sơn Dương nghi ngờ hắn tới Nam Tộc càng có khả năng là thật, nếu không thì tại sao ngay lúc này lại về cung?
Thấy muội muội của mình vẻ mặt đầy lo lắng, Nam Sơn Dương đặt 1 tay lên vai Hải Nghi, trấn an: “Hắn xuất cung đã được mấy tháng rồi, nhưng cũng chưa chắc là khi đến Nam Tộc đã tìm hiểu được quá nhiều, muội tốt nhất là đừng lo lắng quá. ”
Huynh ấy vẫn thế, luôn dịu dàng với nàng như vậy, khiến lòng Hải Nghi có 1 cảm giác ấm áp và an lòng, dù việc nàng lo lắng không phải là Nam Tộc kia. Nàng quay mặt nhìn lên mặt trăng, gương mặt vẫn trầm tư: “Điều muội lo lắng là việc chúng ta rêu rao lời đồn đi khắp nơi, lỡ như khi họ điều tra ra được thì… “
“Điều đó thì muội không cần phải bận tâm.” Nam Sơn Dương tự tin vỗ ngực: “Vì chúng ta đã có 1 đồng minh trong hậu cung, và người đó đã giúp chúng ta tìm 1 kẻ gánh vác chuyện này rồi.”
“Ý huynh là sao? ” Nam Hải Nghi vẫn chưa hiểu ý của Nam Sơn Dương cho lắm, nên cất tiếng hỏi
……………………
Võ Tương Minh vẫn luôn giữ bộ dạng tức giận này từ sau khi từ Thanh Ninh cung về, sự tình của mọi việc Nghĩa thân vương cũng có nghe qua, thấy Hoàng Đế mặt hầm hầm như thế ông ta cũng không yên lòng, đành mở miệng khuyên bảo:
“Bệ hạ đi đường cực nhọc, nên nghỉ ngơi cho khỏe, không nên vì vài việc vặt mà khiến long thể bị ảnh hưởng. “
Võ Tương Minh không trả lời, Nghĩa thân vương vẫn nói tiếp: “Nhưng thần quả thật cũng không thể tin được là kẻ nội gián của Nam Tộc lại là Đức phi nương nương. “
Khi nghe tới lời đó, Võ Tương Minh cuối cùng cũng cũng chịu ngẩng mặt lên nhìn ông ta: “Hoàng thúc thật sự cho rằng Hà phi là nội gián Nam Tộc? “
Nghĩa thân vương không biết y nói vậy là ý gì cả, lắp bắp trả lời: “Chẳng lẽ…không phải? “
………………..
Có phải Hải Nghi nàng nghe lầm hay không đây? Người đồng minh mà Nam Sơn Dương bảo chính là Chung Quý Phi, còn kẻ phải gánh vác chuyện này là… Hà Đức Phi!
“Chung phi vì sợ gia tộc ả chịu tội nên mới tìm cách để tên Hoàng Đế kia nhanh chóng hồi cung. Điều đó cũng có nghĩa là nàng ta đồng hội đồng thuyền với chúng ta, vậy thì tại sao lại không giúp 1 tay? ” Nam Sơn Dương nói.
“Huynh cấu kết với Chung phi?”
Hải Nghi còn chưa kịp nói hết thì đã bị Nam Sơn Dương dùng 1 ngón tay đặt lên miệng nàng ý bảo đừng nói tiếp.
“Nói là cấu kết nhưng cũng không hẳn! Thực tế thì Chung phi còn không biết kẻ đã giúp mình là ai cơ mà? Sao lại phải sợ? “
Hải Nghi bỏ tay hắn xuống, nàng vẫn còn hơi lo lắng: “Vậy còn Hà Phi nương nương? Nàng ta vốn vô tội, tại sao lại phải gánh vác chuyện đó? “
Nam Sơn Dương quay lưng về phía nàng, giải thích bằng giọng trầm thấp: “Tên đương kim hoàng đế kia nhất định sẽ điều tra ai nào là kẻ đã tung tin đồn kia làm ảnh hưởng đến hắn, nếu như vậy thì tại sao ta lại không hiến dâng lên cho hắn 1 người? “
Sau đó y quay gương Mặt đẹp tựa như Phan An của mình lại, nhìn chòng chọc vào Hải Nghi, nói: “Và Chung phi đã dùng Hà phi làm con thiêu thân dâng đến cho Thanh Nhật đế. Đây chính là cách mà Chung phi báo đáp ơn giúp đỡ của chúng ta. “
Vị ca ca này của Hải Nghi trước nay vẫn luôn là 1 kẻ toan tính như thế, cho đến tận thời điểm này nàng cũng chưa thể nắm bắt được tâm tư của y và rốt cục y còn đang toan tính những chuyện gì?
………………..
“Đức phi nương nương bị người khác vu oan? ” Nghĩa thân vương như không tin vào điều mình nghe thấy, hỏi lại lần nữa.
Võ Tương Minh gật đầu mà không nói gì khác.
“Vậy tại sao người lại còn tức giận với Đức phi nương nương cơ chứ? Không phải nương nương vô tội ư?”
Nghĩa thân vương trước nay chỉ giỏi chinh chiến ở xa trường, mấy chuyện mưu tính thâm sâu như vậy tất nhiên ông ta không hiểu nhiều. Võ Tương Minh cũng không ngại mà nói:
“Trẫm tức giận với nàng ấy thật chất cũng chỉ là để bọn họ nhìn thấy và nghĩ rằng trẫm đã mắc mưu, buộc lòng phải khiến Hà phi chịu tội danh này. “
Hà phi là người mà Nghĩa Thân Vương rất kính trọng, khi biết Hà phi bị hại, ông ta đã rất bực mình: “Kẻ nào to gan mà lại dám làm chuyện như thế cơ chứ? “
Võ Tương Minh cúi mặt, có vẻ như đang suy nghĩ, rồi y lại ngẩng mặt lên, thẳng thắn nói: “Là Chung Phi! “
Y chắc chắn suy đoán của mình là thật. Việc hắn tới Nam Tộc bị bại lộ, e là Chung phi cũng đã biết. Mà gia tộc của nàng ta đã luôn đưa thông tin giả về Nam Tộc, tất nhiên nàng ta sẽ sợ hãi mà tìm cách khiến hắn quay về.
Lúc hắn vừa hồi cung, bất chợt đã nhìn thấy Chung phi nhìn mình bằng con mắt dò xét và nơm nớp lo sợ. Chỉ 1 hành động nhỏ đó của nàng ta đã vô tình làm cho Võ Tương Minh nhìn thấy và phát hiện ra chân tướng.
“Nếu nói thế thì nội gián Nam Tộc thật sự không phải Đức phi mà là Chung quý phi? ” Mọi chuyện ngày càng đi xa nên khiến cho Nghĩa thân vương ngày càng rối trí.
“Đúng là tất cả mọi chuyện là Chung phi bày trò ra để lừa trẫm về đồng thời làm cho Hoàng Hậu và Hà phi mắc mưu. Nhưng nếu nói nàng ấy kết giao với những kẻ ở Nam Tộc thì quá oan uổng rồi. “
“Tức là còn 1 kẻ khác đằng sau điều khiển mọi chuyện?”
Võ Tương Minh thở nhẹ, lắc đầu: “Không rõ, nhưng kẻ này có thể 1 tay che trời trong cung thì nhất định không phải nhân vật tầm thường. Hoàng Hậu, Chung phi hay Hà phi. Bọn họ nghĩ rằng mình là người điều khiển bàn cờ nhưng tất cả đều đã lầm rồi. Người điều khiển bàn cờ chính là kẻ bí hiểm kia mới đúng! “
………………..
“Bây giờ cũng đã không còn sớm nữa, đám lính canh chắc chắn cũng phải đi làm việc của mình, Tiểu Cát Tử cũng không thể cầm chân họ mãi được, huynh cũng mau chóng đi đi. “
Nam Sơn Dương khẽ “ừ” hai tay y đặt lên cả hai vai nàng, nhẹ nhàng nói: “Nghi nhi, tất cả mọi chuyện ở đây đành phải nhờ vào muội quan sát động tĩnh.”
Dứt câu thì Sơn Dương nhanh như chớp đã biến mất trong bóng đêm.
………………..
“Hoàng Hậu thì chắc chắn không phải. Chung Quý phi, Hà Đức phi đều là những người bị lôi vào cuộc. Ngô Hiền phi thì xuất thân cung nữ, không hề có thế lực nào phía sau, vốn đang bệnh tật triền miên và ẩn nhẫn trong cung quanh năm xuất tháng càng không phải. Vậy thì là nhân vật quyền lực nào mà lại hô phong hoán vũ như thế? “
Nghĩa thân vương đích thật là không nghĩ ra.
Võ Tương Minh trước giờ luôn giữ cho mình hình tượng bình tĩnh, nhưng hôm nay mọi sự bình tĩnh đều không còn mà thay vào đó là lửa giận!
Giọng nói của y tỏa ra 1 thứ sát khí, như âm thanh của địa ngục vậy, người khác nghe thấy cũng phải khiếp sợ: “Trẫm không thể đoán ra, nhưng nếu ngay trong hậu cung này của trẫm thật sự có kẻ nội ứng ngoại hợp với Nam Tộc. Thứ người này trẫm càng không thể nào tha thứ được! “
Hắn đập mạnh 1 tay xuống bàn, con mắt diều hâu vốn có sòng sọc lên những tia đỏ, như đang muốn nhai tươi nuốt sống kẻ trước mặt:
“TA KHÔNG TIN LÀ MUỐN TÌM RA ĐƯỢC KẺ NÀY KHÓ KHĂN NHƯ THẾ NÀO! “
_______________
Hết chương 71.
30/4/2018.