Thiên Thu

Chương 23


Đọc truyện Thiên Thu – Chương 23

Điền ma ma đi rồi, Lan Châu thấy thắc mắc, liền nói:“ nương nương, người thật sự tin vào giấc mơ của Phương tiểu chủ?”

Chung Quý Phi thả người xuống trường kỷ:“ bán tín bán nghi, quá mơ hồ. Tuy vậy nhưng bản cung lại thấy lo sợ, giấc mơ cũng có thể thành hiện thực cơ mà. Châm ngôn của bản cung trong hậu đình này là sao ngươi quên rồi à? Phải trừ đi toàn bộ những kẻ chạm vào địa vị của mình và những kẻ có khả năng sẽ chạm vào. Diệt trước từ khi còn là mầm mống nhỏ.”

——

Điền ma ma ngồi trong phòng, nhìn túi thuốc độc mà Chung Quý Phi đưa cho mình thì liền cảm thấy lo lắng.

Mà điều đáng lo nhất bây giờ là phải làm sao để hạ độc giết chết Anh Thiện Lâm mà không bị nghi ngờ là mình làm?

Bởi vì bà là người làm thức ăn ở đây, nếu tùy tiện tẩm độc vào thức ăn thì quá lộ liễu. Sực nhớ rằng Nam Hải Nghi có gửi một giỏ thức ăn tới cho Thiện Lâm, hay là…

“Nam Tiệp Dư, là cô xui xẻo quen lầm kẻ mà Quý Phi nương nương đang muốn sát hại, không phải do ta đâu.” Bà ta vừa rải độc vào vừa nói.

——

An Ly xách giỏ thức ăn mà Điền ma ma phát rồi quay về, hí hửng nói:“ tỷ tỷ à, Nam Tiệp Dư gửi rất nhiều thức ăn tới cho chúng ta.”

Anh Thiện Lâm ngồi trong phòng vừa may xiêm y vừa nói:“ muội ăn trước đi.”

Thấy Thiện Lâm làm vẻ hờ hững như thế,An Ly bĩu môi:“sao suốt ngày tỷ cứ may vá như vậy thế?”

Anh Thiện Lâm chỉ cười:“muội quên chúng ta bây giờ là tỳ nữ hay sao? Hơn nữa lại là tỳ nữ của Hoán Y Cục này, thứ gì cũng thiếu thốn. Mùa đông lại sắp tới, chúng ta phải chuẩn bị trước.”

An Ly lấy một cái bánh trong giỏ ra cắn một cái:“ chẳng phải Nam Tiệp Dư đã nói rằng sẽ gửi y phục đến cho chúng ta sao?”

Anh Thiện Lâm lắc đầu cười:“Nam tỷ tỷ tốt với chúng ta như vậy thì chúng ta cũng không thể nhờ vả vào tỷ ấy mãi được. Tỷ không thích phải như thế.”

Rầm!


Thiện Lâm giật mình, quay xuống thì thấy An Ly đang nắm dưới đất, miệng liên tục hộc máu ra.

“Tỷ… tỷ tỷ… trong bánh… có… có… độc!” An Ly cố gặng từng chữ mà nói, Thiện Lâm đỡ An Ly dậy. Quay sang nhìn chiếc bánh đang bị cắn dở kia.

“Thức ăn này là do Nam tỷ tỷ gửi đến cơ mà? Sao lại có độc?”

Anh Thiện Lâm khá bấn loạn, không biết phải làm gì? Chỉ biết đỡ An Ly lên giường rồi bảo muội ấy ráng chịu đựng, gấp gút phóng ngay đến Thái Y Viện trong Thượng Dược Cục.

May mắn là Hoán Y Cục này là chỉ là nơi giặt giũ y phục nên cung nữ có thể ra vào thoải mái, nơi này cũng khá gần với Thái Y Viện, đi qua vài điện là tới.

Bước đến cửa, nàng thở hồng hộc, gặng sức mà đi vào, chỉ thấy một tên thái y trẻ tuổi đang ngồi sắc thuốc, nàng vội vã nói:“ cứu người! Cứu người!”Tên thái y đó ngước lên nhìn nàng, hắn ngừng lại:“ có chuyện gì?”

Thiện Lâm trả lời:“ muội muội của ta ở Hoán Y Cụć, ăn phải thức ăn có độc, huynh hãy mau đến đó cứu muội ấy!”

Tên thái y nhếch môi:“ Hoán Y Cục? Xin lỗi, đi tìm người khác đi. Ta không rãnh, bây giờ ta còn phải sắc thuốc cho Cử Cơ nương nương.”

“Tại sao lại không đi cứu?”

Hắn đáp:“ cô ta dẫu sao chỉ là một tỳ nữ, hơn nữa lại là tỳ nữ của Hoán Y Cụć, địa vị vô cùng thấp, không phải ta không muốn cứu mà là do bận, hay là để lúc khác đi.”

Anh Thiện Lâm tức giận, sao có người lại vô tình như vậy chứ? Kẻ tôn quý, ăn không ở rỗi thì họ quan tâm chú trọng, còn những người ngày đêm phải làm việc cực khổ thì bị coi như cỏ rác.

Nàng liền bước đến hất bát thuốc của hắn đi, hắn liền tức giận:“ cô làm gì vậy? Có tin ta sẽ cho ngươi đưa cô đến Tông Nhân Phủ không?”

“NẾU MUỐN THÌ CỨ TỰ NHIÊN!” Anh Thiện Lâm quát lên. “Huynh dựa vào gì mà dám nói tỳ nữ Hoán Y Cục chúng tôi thấp kém? Dù chúng tôi có thấp kém đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn là một sinh mạng.”

Nàng chỉ tay vào mặt hắn:“còn huynh! Thân là một thái y, là người chữa bệnh, sinh mạng của rất nhiều người đang nằm trong tay huynh vậy mà thấy người không cứu, lương y như từ mẫu, huynh có thấy mình giống một kẻ nực cười hay?”


“Cô!”

Hắn cũng chẳng quan tâm tới nữa, ngồi xuống tiếp tục sắc thuốc, trong lòng lại có cảm giác là mình đã sai. Dù gì thuốc sắc này đến chiều Cử Cơ mới uống, Nhìn nàng ta khẩn trương như thế chắc có lẽ là nghiêm trọng lắm.

Nhưng mà… ngẫm đi ngẫm lại, dù sao lời nàng ta nói cũng đúng! Hơn nữa tr bộ dáng của nàng ta khẩn cấp như vậy xem ra là chuyện rất quan trọng, nhưng còn Cử Cơ thì sao?

Muôn vàn ý nghĩ ập vào đầu hắn, suy nghĩ cuối cùng hắn nghĩ chính là: Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Cứ để ở đây, đến cứu người rồi tiếp tục làm vẫn kịp cơ mà?

Anh Thiện Lâm đứng đây mãi cũng chịu không nổi, lo rằng An Ly sẽ không chịu được lâu, đành quay rót bỏ đi.

“Khoan đã!”

Giọng của hắn cất lên, nàng quay lại:“ có chuyện gì?”

“Ta sẽ tới đó!” Hắn ngập ngừng:“ ta tên Tần Lập, gọi ta là Tần Thái Y là được rồi.”

Thiện Lâm hơi ngơ ra, sau đó cười tươi rồi cùng Tần Lập chạy thật nhanh về Hoán Y Cục.

——

An Ly đã chịu không nổi nữa, cơ thể nàng nóng bừng bừng, nàng lết xuống giường, bò được vài bước liền yếu ớt cất giọng:

“Thiện Lâm tỷ tỷ, muội không sống được nữa rồi.”

Đôi mắt nàng từ từ cụp xuống, trong vô thức, nàng còn nghe thấy tiếng của Thiện Lâm và một nam nhân:


“An Ly! An Ly!”

“Mau đỡ nàng ta lên!”

——

An Ly bây giờ đã đỡ lại, tuy nhiên vẫn còn trong tình trạng hôn mê. Tần Lập mớm thuốc cho nàng ta xong liền bảo:“ may mắn là loại độc này chỉ là độc nhẹ, nếu không là toi mạng rồi.”

Thiện Lâm thở phào:“ may quá, cảm tạ huynh đã giúp.”

“Không cần phải cảm tạ, thật ra là ta phải xin lỗi cô mới đúng.”

“xin lỗi ta?”

Tần Lập gật đầu rồi cùng Thiện Lâm bước khỏi phòng.

“Lúc nãy ta đã nói một vài lời không phải, thành thật cáo lỗi nhiều.””

Thiện Lâm phì cười:“ có gì phải tạ ơn? Vả lại lúc này ta có hơi nóng giận nên mới lỡ lời mắng huynh, thật sự xin lỗi.”

“Không sao, không sao.”

Thiện Lâm ngắm nhìn những bộ vải lụa trắng xóa được phơi trên những chiếc sào, gió thổi qua khiến những tấm vải tung lên, nàng cười nói:“ ở đây cũng đã được một thời gian như vậy chỉ biết làm và làm, thế mà lại không cảm nhận được không gian yên bình ở đây. Đúng là tiếc thật.”

Tần Lập cũng cười:“ phải.”

Thiện Lâm thắc mắc:“ ta đang tự hỏi nếu như có một tỳ nữ nào khác mắc bệnh nặng cần chữa trị đến Thái Y Viện cầu xin thì liệu họ có tới đây như huynh hay không?”

“Đương nhiên là không!” Hắn nói tiếp:“ nếu có tiền thì nhất định sẽ tới.”

“Ừ”

Nét mặt Thiện Lâm thoáng chốc hơi buồn, làm cung nữ ở đây bổng lộc ít vô cùng, còn phải tiết kiệm để gửi về quê nhà cho gia đình, tiền chữa trị lấy ở đâu chứ? Nếu như vậy chắc hẳn là đã có rất nhiều người chết ở đây vì bệnh.


Tần Lập quan sát Thiện Lâm, gương mặt nàng khá thanh tú, làn da tươi sáng, dung mạo cũng khá xinh đẹp. Thiện Lâm hỏi:“ sao lại nhìn ta như vậy?”

“À không, Chỉ là nhìn dáng vẻ của cô không giống cung nữ bình thường.”

Thiện Lâm thở dài:“ thật ra ta vốn là một Tài Nữ của Thái Cực Điện, là Tân phi tần của bệ hạ, do hôm diện kiến hoàng hậu ta đã phạm lỗi lớn nên Hoàng Hậu nương nương mới phạt ta đến đây.”

Tần Lập “ồ” một tiếng:“ thì ra là vậy “

Trong lòng hắn bây giờ hơi ngại ngùng, nữ nhân này tính tình cương liệt, chính chắn. Có lẽ hắn đã phải lòng nàng.

Bước ra đứng đối diện Thiện Lâm, nghiêm túc nói:“ từ nay ở Hoán Y Cục này nếu có ai bệnh nặng thì cứ việc nói, ta sẵn sàng tới giúp “

Có lẽ hắn hơi bạo ran khi nói ra lời này nhưng hắn vẫn gượng gạo mà nói ra.

Thiện Lâm gật đầu:“ có lẽ sẽ có rất nhiều người biết ơn huynh lắng. Thôi được rồi. Tôi phải vào trong chăm sóc An Ly.”

Anh Thiện Lâm vừa bước được một bước thì Tần Lập đã nói:“ ta… vẫn chưa biết tên cô là gì?”

“Anh Thiện Lâm, gọi ta là Thiện Lâm được rồi. Nhìn huynh có vẻ lớn tuổi hơn ta Cứ gọi ta là Thiện Lâm muội muội.”

Tần Lập liền cười:“ Thiện Lâm… Muội muội!”

Hắn vẫn đứng ở đó nhìn bóng dáng của Thiện Lâm.

Tại một góc tường cách đó không xa, Điền ma ma dùng con mắt sắc lạnh quan sát hai người họ. Hóa ra cô ta chưa chết!

——

Hết chương 21.

19/10/2016


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.