Đọc truyện Thiên Thu – Chương 19
Thiện Lâm chẳng biết chuyện gì sảy ra cả, một lúc mới biết mình đang bị một đám thái giám kẹp tay lại.
Lý Hoàng Hậu quay trở lại bảo tọa, nghiêm giọng:“ ngươi có biết mình đã phạm phải tội gì hay không?”
Thiện Lâm vẫn ngơ ngác như con nai vàng không biết chuyện gì:“ thần thiếp…Thần thiếp đã phạm phải tội gì?”
Lý Hoàng Hậu đập bàn:
“ngươi hãy xem lại bộ xiêm y ngươi đang mặc và của bản cung thử xem!”
Thiện Lâm làm theo lời nàng ta, nhìn qua nhìn lại liền hoảng hốt, cả hai bộ của nàng và Hoàng hậu… giống hệt!
Từ đầu nàng đã thấy bất an, hóa ra điềm xui xẻo tới thật.
“Hoàng hậu nương nương minh xét! Bộ lễ phục này không phải của thần thiếp! Ai đó đã đánh tráo…”
“NGƯƠI CÒN NGỤY BIỆN?” Lý Hoàng Hậu quát lớn.
“Phản rồi! Phản rồi! Trong cung xem ra có nhiều kẻ không để quy tắc vào mắt mình!” Ngô Hiền Phi nói.
Chung Quý Phi đắc ý liếc nhìn Thiện Lâm rồi bảo:“ Châu Cẩm nghe nói người chuẩn bị lễ phục cho Tài Nữ chính là Đức Phi. Không lẽ Đức Phi đang muốn hại người sao?”
Hà Đức Phi khựng người lại, quay sang Hoàng Hậu:“nương nương, Thần thiếp không hề biết gì về chuyện này. Trong số các lễ phục mà thần thiếp đưa đến đâu có thứ này?”
Nam Hải Nghi cứ bồi hồi không yên, nàng thật sự rất muốn bước ra giúp Anh Thiện Lâm, tuy nhiên thân phận của nàng lại là người của Nam Tộc, nếu giúp thì người khác chắc chắn sẽ nghĩ Thiện Lâm là đồng đảng của nàng, vào cung để làm nội gián. Như thế thì đám người này chắc chắn sẽ mạnh tay hơn.
Chung Quý Phi phe phẩy chiếc quạt trên tay:“ vậy nương nương sẽ định phạt ra sao với Tài Nữ này?”
Trong khi Lý Hoàng Hậu đang do dự thì Diêu Thục Phi ho lên một tiếng:“ e hèm!”
Sau đó nàng đứng dậy, cầm hai tờ giấy đưa đến cho Lý Hoàng Hậu:“ nương nương, Bài thơ mà nương nương bảo thần thiếp làm đã xong rồi.”
Lý Hoàng Hậu nhận lấy rồi đọc, tờ giấy thứ nhất thì đúng thật là có viết một bài thơ về hoa cúc nhưng tờ thứ hai thì lại viết một hàng chữ: Thù ít còn hơn bạn nhiều! Trừ đi kể có thể trừ!
Lý Hậu ngước mắt lên thì thấy Diêu Thục Phi đang gật đầu với mình, liền cười to:“hay lắm! Thơ rất hay!”
Sau đó Lý Hoàng Hậu mới quay lại chuyện chính:“ người đâu! Phế bỏ danh phận Tài Nữ của cô ta, giáng làm cung nữ của Hoán Y Cục!”
Tay chân Anh Thiện Lâm bắt đầu bủn rủn ra, Hoán Y Cục chẳng phải là nơi giặt y phục sao?
Trước khi vào cung, nàng được phụ thân và mẫu thân của nàng kỳ vọng rất nhiều, mong nàng có được địa vị nào đó trong cung để giúp gia Tộc Anh thị thoát khỏi cảnh bần hàn. Vậy mà bây giờ lại…Nàng bây giờ cứ như một bức tượng, không khóc lóc, không kêu gào. Để mặc cho họ kéo mình đi.
“ ĐỨC PHI!” Lý Hoàng Hậu quát to.
Hà Đức Phi không hề sợ hãi, bình tĩnh mà bước ra quỳ giữa điện, nàng đã bị kẻ khác đánh lén, dù cho có van xin như thế nào cũng chưa chắc được miễn tội.
Lý Hoàng Hậu hậm hực:“ bản cung không cần biết ngươi có thật sự vô tội hay không? Tội chứng đã rõ ràng như thế, ngươi phải bị phạt quỳ trước cửa cung Thượng Dương 3 canh giờ! Cấm túc 7 ngày!”
Sau đó Hoàng Hậu cũng đứng dậy cùng Thục Phi bỏ về, các Quý Nhân trong điện cũng lui ra hết, trước cửa điện hiện tại chỉ có Hà Phi đang quỳ.
Chung Quý Phi bước đến, nhìn nàng rồi cao giọng:“ bản cung không ngờ hoàng hậu nương nương lại làm vậy với muội.”
Nàng ta ngồi xuống nắm lấy tay Đức Phi:“ còn chưa suy xét kỹ lưỡng đã phạt, đúng là tội nghiệp cho muội mà!”
Hà Đức Phi giựt tay ra, nhẹ nhàng đáp:“ là muội làm sai. Tỷ tỷ không cần phải bận tâm như thế.”
Thật chất thì nàng thừa biết Chung Quý Phi là kẻ đứng sau lưng việc này, ngoài nàng ta ra thì còn ai dám giở thủ đoạn hèn hạ này chứ?
Chung Quý Phi cười mỉm rồi đứng lên, vuốt nhẹ mái tóc của mình rồi nói:“ bản cung cũng không tiện ở lại đây nữa, ta đi đây.”
——
Thiện Lâm ngồi trong điện thu xếp lại đồ đạc rồi chuẩn bị đến Hoán Y Cục. Đám Tài Nữ khác bên ngoài bàn tán xôn xao, nàng cũng chẳng quan tâm tới họ, mau chóng dọn thật nhanh rồi phải đến Hoán Y Cục.
Đương nhiên nàng cũng biết là bản thân mình bị người khác hại, mà người muốn hại nàng còn ai khác ngoài Phương Chỉ Lôi chứ?
Nhớ tới lúc trước khi vào điện, cô ta tỏ vẻ thân thiết thì nàng đã nghĩ là sắp có gì đó sảy ra rồi. Vì việc này mà Hà Đức Phi nương nương cũng bị liên lụy, mọi chuyện xem ra ngày càng căng.
“Anh Tỷ tỷ!”
Giọng nói của Tô Mộc Lan truyền vào, nàng ta đóng cửa lại rồi chạy đến ôm lấy Thiện Lâm:“tỷ tỷ à, Tỷ có thể không đi được không?”
Thiện Lâm cười nhẹ:“Hoàng hậu nương nương đã đã ra kim khẩu, muội nghĩ chúng ta chống lại được sao? Mộc Lan, từ nay không có ta, muội phải cố gắng sống tốt ở đây. Rõ chưa?”
Tô Mộc Lan bắt đầu mếu máo:“tỷ tỷ!”
Thiện Lâm quay sang An Ly:“muội hãy giúp ta chăm sóc cho Mộc Lan giúp ta.”
An Ly rưng rưng, dụi mắt rồi trả lời:
“Nô… nô tỳ tuân mệnh!”
Tuy chỉ mới ở cùng Mộc Lan vài tháng nhưng tình cảm tỷ muội của hai người sâu đậm vô cùng. Bỗng dưng bắt phải xa nhau nên nàng cảm thấy buồn vô cùng.
Hoán Y Cục cách Thái Cực Điện rất xa, ở đó lại hẻo lánh. Mộc Lan bây giờ lại chỉ là một Cửu Phẩm Mỹ Nhân nên việc gặp nhau rất khó khăn.
——
Nam Hải Nghi quay về Hợp Hoan điện, nghĩ đến Anh Thiện Lâm thì lại cảm thấy lo lắng. Tuy chưa thật sự thân thiết nhưng dẫu sao vẫn là người quen, trong cung này ngoài Linh Sang ra thì bốn bể đều là kẻ thù, kết thân được với người nào thì cũng tốt.
“Linh Sang, Muội hãy chuẩn bị một số xiêm y rồi đưa đến Hoán Y Cục cho vị Thiện Lâm muội muội hôm trước đi.”
Linh Sang liền đáp:“ nàng ta và tiểu chủ chỉ gặp nhau vài lần mà người lại đối tốt với nàng ta như thế ư?”
Nam Hải Nghi khẽ nói:“Thanh Nhật Đế đang dè chừng ta, phi tần thì ghen ghét ám hại nhau. Thêm một người bằng hữu còn hơn thêm một kẻ thù.”
Linh Sang gật đầu:“ nô tỳ hiểu rồi.”
Một tên thái giám tiến vào thỉnh an Nam Hải Nghi rồi bẩm:“ tiểu chủ. Nô tài là Tiểu Cát Tử của Ti Thiện Phòng. Hôm nay nô tài đến đưa điểm tâm cho người.”
Linh Sang đón lấy giỏ điểm tâm của hắn sau đó nói:“ngươi đi đi!”
Tiểu Cát Tử liền cáo lui sau đó để lại câu cuối:“ trong đó có một mảnh giấy, tiểu chủ hãy đọc.”
Nam Hải Nghi giở hộp điểm tâm ra thì quả thật trong đó có một mảnh giấy nhỏ, nàng giở ra thì thấy có dòng chữ:
“Giờ Sửu Tại Ngự Hoa Viên!”
Nam Hải Nghi hơi ngạc nhiên, không biết đã nhờ tên thái giám đó đưa cho nàng?
Linh Sang thấp thỏm:“ tiểu chủ! Người có định đi không?”
Nam Hải Nghi bỏ tờ giấy vào lò than, vẻ mặt nàng phút chốc trở nên băng lãnh:“người ta đã mời rồi, không lẽ ta không đi?”
——
Có lẽ vì diệt được một Tài Nữ nên Lý Hoàng Hậu từ khi trở về gương mặt luôn tỏ ra hí hửng. Nàng ta im lặng ngồi trên trường kỷ, một lúc mới lên tiếng.
“Ngươi nghĩ xem kẻ đã hại ả Tài Nữ đó là ai?”
Diêu Thục Phi nói:“ nương nương tin ả Tài Nữ đó vô tội à?”
Lý Hoàng Hậu mỉm cười:“ tất nhiên là vậy! Trong hậu cung này ngoài Chung Phi ra thì làm gì có ai dám đối đầu với bản cung, Đức Phi lại càng không. Nhưng bản cung chỉ đang suy nghĩ rằng tại sao Chung Phi lại phải cất công đi hại một con a đầu mà thôi.”
Diêu Thục Phi lắc đầu rồi cười:“nương nương, người thử suy nghĩ kỹ xem! Ả Tài Nữ đó mặc bộ lễ phục màu đỏ giống nương nương, mà người chuẩn bị lễ phục lại là…”
“Hà Phi?”
“Đúng vậy, Chung Phi vốn không thích Hà Phi, cô ta làm vậy thứ nhất là để Hà Phi bị trách phạt, thứ hai là để sự tin tưởng của Hoàng Thượng dành cho Hà Phi bị phai mòn.”
Lý Hoàng Hậu xuýt xoa chiếc vòng tay của mình:“ không hiểu vì sao khi nhìn thấy bọn chúng đấu đá với nhau thì bản cung lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Còn ả Tài Nữ kia quả thật đáng thương, ai bảo cô ta chen chân vào chốn hậu cung này làm gì?”
Diêu Thục Phi gật gù:“ p… phải!”
Đúng thật nàng ta rất đáng thương, mới vào cung chưa nếm được cảm giác chiến thắng mà đã phải bại trận từ đầu.
——
Hết chương 17.
17/10/2016