Bạn đang đọc Thiên Thu Tình Hận – Chương 46: Ân Tình Không Phai
– Cô nương muốn tìm ai? Chu Tiểu Mạn không chút khách khí nói luôn:
– Bổn cô nương tìm Tư Mã Quỳnh Dao! Gương mặt thiếu nữ đó thoáng biến sắc nhưng vẫn cố cười nói:
– Cô nương lầm rồi chăng? Ở đây không có người nào tên gọi như thế cả.
– Bổn cô nương có thể lầm nhưng cây ngân tiên của bổn cô nương thì không lầm một chút nào.
– Ngươi. . . Ngươi muốn sinh sự phải không?
– Phải, thế thì sao? Thiếu nữ ra mở cửa nhìn Tiểu Mạn từ đầu đến chân rồi cười nhạt nói:
– Ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!
– Bổn cô nương đúng là đang chán sống đây. Dứt lời, cây roi bạc vung lên tức thì. Thiếu nữ giữ cửa có phần bất ngờ nhưng cũng kịp lùi lại tránh một chiêu đầu của đối phương. Tiểu Mạn sấn tới bước qua ngạch cửa cười nhạt:
– Bổn cô nương hôm nay quyết đánh cho mụ Tư Mã Quỳnh Dao phải chịu ló mặt ra. Chiếc roi trên tay Tiểu Mạn rít lên vù vù, uốn éo như một con rắn vây chặt lấy đối phương. Thiếu nữ kia thét lên:
– Chị em đâu, ra bắt nghịch tặc. Lập tức từ trong trang viện phóng ra ba bóng thiếu nữ khác. Chúng vây lấy Tiểu Mạn vào giữa, bốn thanh liễu kiếm từ bốn phía nhất loạt đâm vào người nàng. Ngũ Kiếm Kỳ môn từ ngày bị Thuận Thiên giáo tiêu diệt thì hàng ngũ tan rã, chỉ còn lại những nhân vật đầu não và một số thị nữ thân cận của Tư Mã Quỳnh Dao. Chúng tuy còn trẻ tuổi nhưng tất cả đều là cao thủ nhất lưu, võ nghệ giang hồ hiếm thấy. Tiểu Mạn chỉ giỏi tài dùng tiểu xảo chứ võ công chẳng đáng kể, chẳng mấy chốc nàng đã bị đối phương đánh đến hoa đầu váng mắt. Nàng thét lên:
– Giỏi lắm! Giỏi lắm. . . ! Bổn cô nương chẳng đùa với các ngươi nữa. Chỉ thấy nàng khẽ vặn cổ tay, cây ngân tiêu lập tức phóng độc. Cây roi của Tiểu Mạn ở giữa vốn rỗng ruột. Trong đó chứa đủ loại chất độc cổ kim hiếm có, chỉ cần ấn ngón tay cái vào cái nút nhỏ gần chỗ cán roi thì lập tức có chất độc phóng ra. Bốn tên tỳ nữ Bích Loan cung đang chiếm thế thượng phong bỗng cảm thấy đầu váng mắt hoa, chân tay rũ rượi không vung nổi kiếm nữ. Bọn chúng kêu lên thất thanh:
– Có độc!
– Giải tán công! Tiểu Mạn bật cười chát chúa:
– Hắc. . . Hắc! Bổn cổ nương chỉ mới giở một chút thủ đoạn với các ngươi mà các ngươi đã không chịu nổi rồi sao?
– Ngươi. . . Ngươi đê tiện.
– Mắng hay lắm! Bổn cô nương chính là đồ đê tiện nhất trên đời này đấy. Cây ngân tiên trên tay Tiểu Mạn lại vung lên quất đen đét vào người bọn tỳ nữ lúc này đã không còn sức kháng cự nữa. Chúng đau đớn la thét rên rỉ nhưng không cách gì né tránh được. Tiểu Mạn đánh cho sướng tay một lúc rồi thét lên:
– Ta hỏi các ngươi, Tư Mã Quỳnh Dao đang ở đâu? Bọn tỳ nữ nghiến răng nói:
– Bọn ta không biết! Tiểu Mạn lại vung roi lên:
– Không biết này! Không biết này. . . ! Xui xẻo cho bọn tỳ nữ Bích Loan cung, Ngày hôm nay gặp phải lúc Chu Tiểu Mạn không được vui nên ra tay không một chút xót thương. Bốn ả lăn lộn kêu gào thảm thiết dưới ngọn roi của Tiểu Mạn. Phút chốc, mặt mày, thân thể của chúng xuất hiện lằn ngang lằn dọc chi chít những vết roi rớm máu. Đánh mãi cũng mệt, Tiểu Mạn lại dừng tay hỏi:
– Thế nào! Giờ các ngươi đã biết Tư Mã Quỳnh Dao ở đâu rồi chứ? Bốn tên tỳ nữ vẫn gan lỳ:
– Không biết! Có đánh chết cũng không biết! Tiểu Mạn trước khí thế của đối phương cũng không thể không phục:
– Kể ra các ngươi cũng còn khá hơn năm tên ngũ sát đao nhiều. Thôi được, bổn cô nương khâm phục khí tiết của các ngươi mà cho các ngươi được chết toàn thây! Dứt lời, nàng vung roi, nhắm đầu bọn chúng quất xuống. Nhưng đột nhiên, nàng bỗng dừng tay lại giữa thinh không rồi buông roi xuống, vẻ mặt buồn bã khác thường. Tiểu Mạn tuy bề ngoài tàn ác hung bạo, thủ đoạn hơn người nhưng kỳ thực, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng giết qua một người nào. Dược Thánh ông nội nàng tuy làm cho người ta nghe đến tên phải sợ hãi nhưng kỳ thực, lão ta cứu người nhiều hơn là hại người. Tiểu Mạn trong lòng buồn bã, nghĩ đến Ngạo Thiên, đột nhiên nước mắt nàng lã chã rơi. Nàng tự nhủ: “Tiểu Mạn ơi là Tiểu Mạn! Ngươi vô dụng như thế này, thảo nào mà người ta chẳng thèm đoái hoài gì đến ngươi. Thôi thì, ngươi chết quách đi cho xong. Mà có chết thì cũng nên tìm cách nào chết cho oai phong một chút!” Nghĩ thế nên nàng bỏ bốn tên tỳ nữ ở đó, nhảy vào trong trang viện, thét lên:
– Tư Mã Quỳnh Dao! Mụ ra đây đi! Tiếng thét lanh lảnh của Tiểu Mạn không có người đáp lại:
– Tư Mã Quỳnh Dao! Bổn cô nương biết mụ có ở đây mà. Mụ còn định làm con rùa rút cổ đến bao giờ nữa? Nếu mụ mà không chui ra, bổn cô nương với một mồi lửa sẽ thiêu rụi cả Tử Vân trang của mụ đấy! Nàng vừa dứt lời thì đột nhiên có tiếng cười lạnh vang lên sau lưng. Nàng giật mình quay phắt người lại, đối phương không biết tự lúc nào đã đứng cách nàng ba trượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng không chớp. Tiểu Mạn nhận ngay ra hắn chính là Đệ Tam Thái Bảo, tổng giám tổng đàn chủ Mông Khắc Điềm, người ở trên Ngọc Giác đài đã thay lời Tư Mã Quỳnh Dao xướng lãnh quần hùng. Mông Khắc Điềm buông giọng lạnh băng:
– Bổn môn với Dược Thánh không có thù oán gì, tại sao ngươi lại tìm đến đây gây chuyên? Tiểu Mạn cất giọng ngang ngược:
– Bổn cô nương thích gây chuyện thì gây chuyện, cần gì phải có thù với oán.
– Xem ra ngươi đang chán sống thì phải.
– Mông Khắc Điềm, ngươi mau gọi Tư Mã Quỳnh Dao ra đây nói chuyện với bổn cô nương.
– Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh gì đã! Dứt lời, họ Mông phóng tới vung chưởng đập thẳng vào nàng. Chu Tiểu Mạn võ công kém cỏi nhưng tài dụng độc thì chẳng ai bằng. Nàng cũng thừa biết họ Mông lợi hại như thế nào nên không một chút chậm trễ, vung tay phóng độc tức thì. Từ trong ống tay áo nàng bay ra một làn khói trắng có mùi hăng hắc tựa như mùi trong ống điếu cày của Điếu Ông – Tẩu Bà. Mông Khắc Điềm biết rõ sự lợi hại của nàng nên vội vàng thu chưởng nhảy lùi lại bế khí tránh độc. Tiểu Mạn đắc ý cười vang:
– Ha. . . Ha. . . Họ Mông ngươi thì ra cũng biết sợ sao?
– Ngươi chớ vội đắc ý! Giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau lưng làm Tiểu Mạn lạnh người. Nàng định vung tay vòng ra sau phóng độc nhưng không còn kịp nữa. Nàng cảm thấy bả vai tê buốt, rồi toàn thân mềm nhũn ra, ngã nhào xuống đất. Công Tôn Thiếu Dương tay phe phẩy chiếc quạt nở nụ cười nham hiểm nói:
– Nha đầu! Ngươi tự tìm cái chết rồi. Tiểu Mạn uất ức trợn mắt lên nhìn đối phương:
– Ngươi hèn hạ ra tay đánh lén bổn cô nương thì đâu gọi là anh hùng.
– Bổn thiếu gia cũng không muốn ai gọi mình là anh hùng hảo hán gì.
– Ngươi bỉ ổi, vô liêm sỉ! Công Tôn Thiếu Dương quả nhiên là bỉ ổi cùng cực. Hắn không những không giận mà còn nở một nụ cười ra chiều đắc ý.
– Ha. . . Ha. . . Ngươi mắng hay lắm! Bổn thiếu gia mà không bỉ ổi vô sỉ thì không phải là người rồi. Nói rồi, hắn quỳ xuống đưa tay vuốt má nàng:
– Thiếu gia nghe nói ngươi là hồng nhan tri kỷ của tên Âu Dương Ngạo Thiên đó. Hừ! Tên tiểu tử lưng gù thối tha đó không biết có gì hay ho mà gồm thâu người đẹp cả thế gian này. Ngày hôm nay, bổn thiếu gia bắt được ngươi thì phải tận hưởng khoái lạc một phen mới trả được nỗi uất hận của bổn thiếu gia đối với tên tiểu tử thối tha Âu Dương Ngạo Thiên đó. Tiểu Mạn nghe mấy lời này cùng với ánh mắt dâm đãng của Công Tôn Thiếu Dương thì hồn phi phách tán. Nàng trong lúc oán hận Ngạo Thiên, chỉ muốn tìm đến cái chết nhưng đối với sự ô nhục của bản thân thì nàng không chịu được. Công Tôn Thiếu Dương nhìn thấy thần sắc của nàng thì đắc ý cười vang:
– Ha. . . Ha. . . Người đẹp sợ đấy sao? Đừng sợ, bổn thiếu gia hứa sẽ đối xử với nàng dịu dàng với ngươi. Rồi người đẹp sẽ thấy bổn thiếu gia so với Âu Dương Ngạo Thiên mười phần điêu luyện hơn nhiều. Tiểu Mạn sợ đến nỗi ấp úng không nói nên lời:
– Ngươi. . . Ngươi mà động đến ta thì nội tổ ta sẽ xé xác người ra thành muôn mảnh.
– Ha. . . Ha. . . Dược Thánh mà có đến đây thì chỉ có nước tác thành cho chúng ta thôi. Người đẹp, chúng ta bắt đầu vui vầy thôi. Nói rồi, hắn luồn tay bế nàng đi. Mông Khắc Điềm nãy giờ vẫn còn đứng đó. Hắn nhắc:
– Thiếu chủ! Chúng ta xuống địa đạo thôi!
– Ngươi đi trước đi, bổn thiếu gia còn phải vui vẻ một chút.
– Con nha đầu này với Âu Dương Ngạo Thiên là một cặp, thuộc hạ e rằng thằng gù đó chỉ quanh quẩn ở đâu đây thôi. Công Tôn Thiếu Dương đang cơn thèm khát nên quát liền:
– Ngươi sợ gì chứ? Bổn thiếu gia chỉ mong hắn mau đến đây đấu với ta một trận.
– Cung chủ đã có lời huấn thị chúng ta phải tạm thời án binh bất động, chờ ngày môn chủ xuất quan. Thiếu môn chủ quên rồi sao?
– Ngươi thật phiền phức quá! Bổn thiếu gia chỉ muốn vui vẻ một chút cũng không được sao? Ngươi đứng đây canh cửa cho ta. Nói rồi, hắn cúi xuống, hôn lên má Tiểu Mạn, môi nở một nụ cười dâm đãng:
– Người đẹp phải chờ lâu rồi! Chúng ta đi thôi! Chu Tiểu Mạn lần đầu tiên trong đời bị ức hiếp đến cùng cực như thế này thì không kềm được nước mắt. Nàng tuy có oán hận Ngạo Thiên đến máy thì chung quy cũng vì quá yêu chàng mà ra. Ngày hôm nay bị tên ma đầu dâm đãng Công Tôn Thiếu Dương đụng chạm đến thân thể trinh bạch của mình thì thực sự không còn muốn sống nữa. Giữa lúc Công Tôn Thiếu Dương chỉ còn một bước chân nữa là đã đưa được Chu Tiểu Mạn vào phòng, giữa lúc sắp có người con gái thứ hai vì Âu Dương Ngạo Thiên mà cắn lưỡi tự tận thì đột nhiên có tiếng linh mã hí vang, tiếng vó ngựa dồn dập như nước cuốn mây trôi. Tiểu Mạn như người chết đi sống lại, vui mừng tận lực hét lên:
– Âu Dương đại ca, mau đến cứu muội! Mông Khắc Điềm mặt mày thất sắc kéo Công Tôn Thiếu Dương:
– Thiếu môn chủ, chúng ta đi thôi!
– Các người muốn chạy đi đâu? Ngạo Thiên xuất hiện nhanh như tia chớp. Chàng nhìn thấy Chu Tiểu Mạn đang nằm trong tay của Công Tôn Thiếu Dương thì nổi giận gầm lên:
– Tiểu ma đầu! Ngươi mau bỏ Mạn nhi xuống cho ta. Tiểu Mạn khóc nức nở nói:
– Đại ca, mau cứu muội đi! Hắn. . . Hắn ức hiếp muội, hắn muốn làm nhục muội.
– Mạn nhi yên tâm. Đã có đại ca ở đây rồi thì không ai làm gì được muội đâu. Công Tôn Thiếu Dương cười nhạt nói:
– Hừ! Âu Dương Ngạo Thiên! Hôm nay ngươi tự dẫn xác đến đây thì không còn đường về nữa rồi, ở đó mà còn muốn che chở cho người khác.
– Cái đó thì chưa chắc.
– Mông Khắc Điềm! Ngươi lấy mạng hắn cho ta!
Họ Mông không phải là không biết sự lợi hại của Ngạo Thiên, nhưng lệnh của Công Tôn Thiếu Dương, hắn không thể không chấp hành. Họ Mông liều chết nghiến răng vận dụng tối đa nội lực vào song chưởng, đánh ra chiêu Tụ Hỏa Dương Quang. Họ Mông bản thân là Đệ Tam Thái Bảo, thần công Tụ Hỏa đã luyện tới mức tinh vi. Quả cầu lửa từ tay hắn phát ra sức nóng ghê gớm tưởng chừng như muốn thiêu cháy cả Tử Vân trang.
Nhưng Âu Dương Ngạo Thiên ngày hôm nay với bảy mươi năm công lực cùng công phu Hàn Băng Bách Phiến đã đạt tới mức thập thành, chàng đối với chưởng của Mông Khắc Điềm, chỉ cần vận sáu thành công lực phát chưởng ứng phó. Hai luồng chưởng, một âm hàn, một nhiệt chạm vào nhau phát ra hai tiếng nổ cực lớn. Quả cầu lửa vụt tắt, hàn băng quét tới hất Mông Khắc Điềm văng ra xa ba trượng, tay chân lạnh giá, khí huyết đông lại mà tắt thở, chết ngay tức khắc.
Công Tôn Thiếu Dương cũng không phải là không biết sự lợi hại của Ngạo Thiên. Hắn một mặt ra lệnh cho Mông Khắc Điềm ra ứng chiến, một mặt định tìm đường tẩu thoát. Chỉ có điều là hắn không thể tưởng tượng được Ngạo Thiên ngày hôm nay đã quá sức lợi hại, chỉ trong một chiêu chàng đã lấy mạng Mông Khắc Điềm. Đồng thời, Ngạo Thiên đang thi triển bộ pháp Vạn Ảnh Phù Vân áp sát vào hắn.
– Ngươi. . . ! Công Tôn Thiếu Dương chỉ kịp kêu lên một tiếng thì tay chân mềm nhũn. Hắn đã bị Ngạo Thiên phong tỏa huyệt đạo. Ngạo Thiên vừa ra tay đã lấy mạng Mông Khắc Điềm, vừa phóng tới truy sát Công Tôn Thiếu Dương, giải cứu cho Tiểu Mạn. Tất cả những hành động đó diễn ra chỉ trong chớp mắt, nhanh nhẹn phi thường, vượt ra ngoài sức tưởng tượng. Tiểu Mạn vừa được Ngạo Thiên giải huyệt liền nhào vào lòng chàng khóc nức nở:
– Ngạo Thiên ca ca! Hắn. . . Làm nhục tiểu muội rồi. Âu Dương Ngạo Thiên từ lúc nghe Điếu Ông – Tẩu Bà báo tin thì trong lòng nóng như lửa đốt. Chàng lập tức giao con lại cho họ Hoàng, lên lưng linh mã phóng đi. Cũng nhờ có tốc độ phi thường của Huyết Hoa Linh Câu mà chàng đến đây vừa kịp lúc.