Thiên Thu Tình Hận

Chương 42: Tình Thâm Cốt Nhục


Bạn đang đọc Thiên Thu Tình Hận – Chương 42: Tình Thâm Cốt Nhục

– Mạn nhi nhìn thấy mắt đại ca đỏ hoe, phải chăng đại ca đã khóc?
– Tiểu Mạn sao mà tinh mắt thế?
– Đại ca khóc vì Tạ cô nương đó sao? Ngạo Thiên phì cười:
– Huynh lại ngửi thấy mùi giấm chua rồi. Tiểu Mạn gắt gỏng:
– Muội không đùa đâu. Nếu đại ca còn luyến tiếc cô ấy thì sao không ở lại đi?
– Ngốc ơi! Đại ca khóc vì nhớ thương đại sư huynh Bạch Bình thôi mà. Tiểu Mạn nghi ngờ:
– Có thật thế không?
– Đại ca có bao giờ nói dối Mạn nhi đâu. Tạ cô nương còn chúc mừng cho ngu huynh vì đã tìm được hồng nhan tri kỷ Chu Tiểu Mạn nữa kìa.
– Hứ! Ai thèm làm hồng nhan tri kỷ của huynh chứ. Tiểu Mạn ngoài miệng nói thế, nhưng bàn tay nàng lại tìm tay Ngạo Thiên. Nàng nũng nịu nói:
– Đại ca ơi! Chúng ta tìm chỗ nào ngồi nghỉ đi. Tiểu muội mệt quá rồi. Ngạo Thiên chiều ý nàng, tìm một chỗ bằng phẳng trong rừng, đốt lửa ngủ qua đêm. Lần này chàng đi kiếm củi khô, còn nàng bẻ lá trải làm nệm. Hôm nay, Tiểu Mạn chỉ lót có mỗi một chiếc nệm và thế là hai người nằm bên nhau. Tiểu Mạn rúc sâu vào lòng Ngạo Thiên, sung sướng tận hưởng sự ấm áp từ tình lang. Nam nữ tuy gần nhau nhưng Ngạo Thiên là người quân tử, tấm lòng trong sáng, chàng lại có định lực thâm hậu nên không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Mạn thì thầm nói:
– Mạn nhi muốn về thăm nội tổ. Chắc người đau lòng và nhớ thương tiểu muội lắm.
– Từ đây về chỗ Hoàng sư huynh gần hơn, chúng ta cứ đến đó trước, rồi đại ca sẽ đưa muội về thăm nội tổ. Đại ca còn muốn đánh với người một ván cờ. Đó là chàng muốn nhắc đến chuyện xưa. Nhắc chuyện năm xưa làm Tiểu Mạn nhớ đến lần đầu tiên cả hai đốt lửa ngủ trong rừng. Nàng hỏi Ngạo Thiên có nhớ không. Chàng đáp:
– Huynh nhớ chứ, làm sao có thể quên được. Lần đó Mạn nhi lót hai chiếc nệm lá chứ đâu phải là một chiếc như hôm nay. Tiểu Mạn đỏ mặt, đấm lên ngực chàng:
– Hứ! Muội chỉ nhớ trong khi người ta vật lộn với hai con ngựa, nào là tắm rửa, cho ăn. Thế mà có người nằm vắt chân ngủ khoèo hết sức sung sướng.
– Đó là do muội tự nguyện đấy chứ.
– Chẳng qua là vì muội quá yêu thích mã huynh.
– Nhắc đến mã huynh, phải chi giờ này có thần mã ở đây, chúng ta sẽ chẳng mấy chốc đã có thể đến nơi rồi. Ngạo Thiên vừa dứt lời, bỗng có tiếng ngựa hí vọng lại. Tiếng ngựa hí mơ hồ như từ một nơi rất xa vọng đến nhưng với thính lực tinh tường của Ngạo Thiên, chàng vẫn nghe thấy. Chàng ngồi bật dậy:
– Mạn nhi! Muội có nghe gì không? Có tiếng ngựa hí đấy. Tiểu Mạn cũng ngồi bật dậy, ngơ ngác:
– Tiểu muội có nghe gì đâu? Lại có một tiếng hí dài nữa, Ngạo Thiên mừng rỡ la lên:
– Đúng là mã huynh rồi. Chàng vận công, hú lên một tiếng thật to, tiếng hú lay động cả núi rừng. Rồi chàng lại huýt một tiếng sáo dài truyền đi trong không gian. Lập tức có tiếng linh mã đáp lại. Tiếng ngựa từ xa đến gần, cho đến khi Tiểu Mạn reo lên:
– Muội nghe thấy rồi! Muội nghe thấy rồi. . . Tiểu Mạn vừa dứt lời thì linh mã cũng vừa xuất hiện như một cơn lốc. Thần vật quả nhiên là thần vật. Nó có linh tính từ ngoài trăm dặm. Điều đó thể hiện cái tình giữa người và vật thâm sâu và vô cùng vi diệu. Ngạo Thiên và Tiểu Mạn, một người ôm cổ, một người vuốt bờm linh mã. Ngựa Bạch Mã Huyết Hoa gặp lại chủ cũ thì dường như cũng biết rơi nước mắt vì vui mừng. Ngạo Thiên xúc động quá, thốt lên những lời chân tình:
– Mã huynh ơi mã huynh! Tiểu đệ từ nay lại được bầu bạn với huynh rồi!
– Cả tiểu muội nữa chứ. Tiểu muội thích nhất là được tắm rửa, kỳ cọ, vuốt ve mã huynh mà. Ôi chao! Mã huynh chính là con ngựa đẹp nhất trên thế gian này. Sau đó, vì vui mừng không ngủ được, họ khởi hành ngay trong đêm. Bạch Mã Huyết Hoa chở trên lưng hai người mà vó ngựa vẫn như bay. Hai người dừng lại trước lều tranh của Hoàng Nhạn Ca một quãng xa xa. Ngạo Thiên trong lòng cảm khái buột miệng hú lên một tràng dài vang vọng khắp núi rừng. Một bóng nhân ảnh xuất hiện, chớp mắt họ Hoàng đã đứng trước mặt hai người. Ngạo Thiên nhảy xuống ngựa, ôm chầm lấy lão:
– Nhị sư huynh!
– Ngũ đệ đấy ư? Họ Hoàng run giọng:

– Nhị ca không phải là đang nằm mơ đấy chứ?
– Nhị ca ơi! Bọn muội chính là hai con quỷ sống đây. Tiểu Mạn vừa nhe răng ra dọa lão vừa nói. Họ Hoàng bật lên một tràng cười sảng khoái:
– Ha. . . Ha. . . Trời cao có mắt đây mà!
– Nhị sư huynh, người vẫn khỏe chứ?
– Ta khỏe, rất khỏe! Vào nhà đi, vào nhà đi! Vào nhà rồi, Ngạo Thiên lần lượt kể lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra. Nghe xong, họ Hoàng nói:
– Lão già đó chính là bằng hữu của Công Tôn Ngạn, biệt hiệu là Tam Tà Du Địch Long.
– Tại sao lại gọi lão là Tam Tà?
– Du Địch Long tính tình cổ quái. Cái tà thứ nhất là ở chỗ thích nghe người ta nói lời trái tai, ai càng ăn nói thô lỗ với lão, lão ta càng thích.
– Thảo nào, lão ta lại rất thích Mạn nhi.
– Cái tà thứ hai là lão chỉ giết người trong lúc say rượu. Thứ ba là lão không thích cưới vợ sinh con. Lão si mê Tư Mã Quỳnh Dao nhưng nhất quyết không chịu cưới ả làm vợ và cũng không chịu cùng ả sinh con. Có lẽ cũng vì lý do đó mà Tư Mã Quỳnh Dao chán ghét lão. Sau khi gặp được ma đầu Công Tôn Ngạn thì lập tức nảy sinh tình ý với nhau, dẫn đến việc mưu sát Tam Tà Du Địch Long.
– Nhị ca suy luận rất phải.
– Hơn hai mươi năm trước, Tam Tà Du Địch Long đột nhiên mất tích trên giang hồ, Tư Mã Quỳnh Dao về làm vợ Công Tôn Ngạn. Giang hồ tuy cũng có lời đồn đãi nhưng vì không có chứng cứ xác thực nên sự việc dần chìm vào quên lãng. Hơn nữa, Tam Tà Du Địch Long vốn là người sống cô độc nên cũng không có người nào vì sự mất tích của lão mà tiến hành tìm kiếm. Chuyện trò một lúc, họ Hoàng quay sang Tiểu Mạn hỏi:
– Chu muội có về thăm ông nội chưa? Tiểu Mạn khụt khịt nói:
– Tiểu muội đang nhớ lão nhân gia đến chết đi được đây!
– Sau võ lâm đại hội, huynh có gặp Dược Thánh đi cùng với Điếu Ông – Tẩu Bà lên Ngọc Giác đài cúng tế cho muội. Theo huynh thấy thì muội nên về thăm Dược Thánh ngay, kẻo ông ấy cứ tưởng muội đã chết, buồn rầu đến sinh bệnh luôn mất thôi. Tiểu Mạn nghe đến đó thì nước mắt lưng tròng, liền kéo tay Ngạo Thiên:
– Đại ca! Huynh đưa Mạn nhi về thăm nội tổ ngay đi. Ngạo Thiên chưa kịp trả lời thì họ Hoàng đã nói:
– Chu muội cứ lấy linh mã mà đi. Sư huynh còn có việc muốn bàn với Ngạo Thiên.
– Không! Huynh phải để cho Ngạo Thiên ca ca về thăm nội tổ với muội cơ. Ngạo Thiên cũng nói vào:
– Sư huynh! Tiểu đệ và Mạn nhi đã có lời thề không rời xa nhau nửa bước. Tiểu Mạn lại nói thêm:
– Nhị sư huynh còn nhớ đã hứa gì với muội trên Ngọc Giác đài hay không?
– Tất nhiên là huynh nhớ, nhưng. . . Họ Hoàng nghiêm mặt nói:
– Ngạo Thiên ngày hôm nay trên vai gánh nặng trách nhiệm võ lâm. Nhị sư huynh ta chỉ muốn tuân lời di mệnh của tiên sư, hoàn thành đại nghiệp diệt ma vệ đạo trước đã. Thấy Tiểu Mạn không vui, lão liền an ủi:
– Chu muội lấy linh mã mà đi, về cho ông nội biết tin mừng rồi lập tức quay lại đây, như thế hai người chẳng phải là chỉ xa nhau có một ngày thôi sao? Ngạo Thiên biết họ Hoàng có việc muốn chàng ở lại nên cũng an ủi Tiểu Mạn vài lời rồi tiễn nàng lên đường. Chu Tiểu Mạn trước khi đi còn dặn dò:
– Tiểu muội đi rồi sẽ trở lại ngay. Ngạo Thiên ca ca phải chờ muội ở đây, không được đi đâu đấy nhé.
– Được rồi, huynh nhớ mà! Chàng vỗ nhẹ vào mông linh mã, con ngựa liền cất vó phóng đi, chỉ còn giọng của Tiểu Mạn vọng lại:

– Mạn nhi yêu Ngạo Thiên ca ca lắm! Ngạo Thiên nghe lời thổ lộ này thì tâm tình xúc động, những muốn đuổi theo nàng. Họ Hoàng đến bên chàng nói:
– Ngũ đệ được một người con gái như Chu Tiểu Mạn yêu thương, dám đem cả cuộc đời lẫn sinh mạng của mình ra vì tình yêu thật là điều may mắn và diễm phúc mà không thấy ai có được. Ngạo Thiên cười ngượng ngùng. Họ Hoàng chợt đổi giọng nói:
– Nhưng còn có một người con gái khác cũng đã trao cả tâm tư cho ngũ đệ, ngươi có biết không?
– Nhị ca muốn nói đến Tạ cô nương đấy ư? Người đó nay đã có lời hôn ước rồi.
– Không phải họ Tạ, mà là họ Lục. Ngạo Thiên khẽ chau mày:
– Tiểu đệ không muốn nhắc tới người này nữa.
– Còn chiếc vòng lục lạc thì sao? Chẳng phải đệ vẫn luôn giữ nó bên mình đó sao? Ngạo Thiên bị họ Hoàng lật tẩy tâm tình thì lấy làm không vui:
– Chuyến này, đệ sẽ đem nó trả lại cho cô ta. Nhị sư huynh! Sau khi Tiểu Mạn trở về, phiền huynh đến thông báo với Tạ gia ngày mồng năm tháng này đệ sẽ đánh vào tổng đàn của Thuận Thiên giáo. Xin huynh hẹn với Tạ gia đến đây họp mặt. Còn tiểu đệ và Mạn nhi sẽ đi thăm tứ sư tỷ và xin người giúp một phần.
– Đệ muốn tận diệt Thuận Thiên giáo thật sao?
– Quyết không chừa một mạng.
– Theo huynh thấy thì đệ chỉ nên tiêu diệt những phần tử đầu sỏ thôi. Còn lại các môn đồ, giáo chúng thì hãy đuổi hết về quan ngoại là được rồi. Ngạo Thiên kiên quyết nói:
– Bản chất của ma đạo là không thay đổi. Năm xưa, một kiếm của sư phụ không giết chết Dịch Thiên Thu để di họa cho võ lâm đến hôm nay. Vợ chồng Lý thị chẳng phải cũng vì sư phụ nương tay đuổi về quan ngoại để chúng rước giặc về nhà, tạo thêm điều ác nghiệt đó sao? Đệ muốn tiêu diệt tà ma, không phải vì dương danh cho mình, mà vì nghĩ đến mai hậu thôi.
– Ngũ đệ có cái lý của mình, nhưng phàm là người thì nên giữ lấy chữ nhân làm gốc. Cổ nhân có nói, chẳng thà để người phụ mình chứ mình đừng phụ người. Nhà Phật cũng chẳng phải đã răn dạy chúng sinh lấy đức hiếu sinh làm trọng đó sao? Ngũ đệ, những lời nhị ca vừa nói, mong đệ hãy suy nghĩ lại. Họ Hoàng dừng lại một chút rồi tiếp:
– Bây giờ, huynh có chuyện muốn nói với đệ đây.
– Tiểu đệ xin nghe!
– Chuyện này. . . Làm sư huynh của ngươi đau đầu suy nghĩ bấy lâu. Ta nửa muốn nói với ngươi, nửa lại không. Chỉ sợ khi tiết lộ ra rồi, sẽ ảnh hưởng đến đại cuộc cũng như ảnh hưởng đến tinh thần của đệ. Tiếng lão hết sức nghiêm trang làm Ngạo Thiên cũng đâm lo.
– Nhị sư huynh! Chuyện có liên quan đến đệ sao?
– Liên quan rất nhiều.
– Vậy thì nhị sư huynh hãy nói ra đi.
– Ta sẽ nói. . . Sẽ nói. . . Đến nước này rồi thì lão huynh không thể không nói được rồi. Lão dừng lại một lúc rồi bắt đầu:
– Đệ còn nhớ huynh có nói là sẽ nhờ người chữa bệnh cho người đàn bà điên ấy không?
– Đệ nhớ.
– Sau khi uống thuốc của Chu muội đưa cho bà ta, đệ đoán huynh đang nhốt bà ấy trong Loạn Nhãn Mê Tâm trận?

– Đúng vậy. Thế trong những lúc tinh thần tỉnh táo, bà ta nói gì? Lão nhìn thẳng vào Ngạo Thiên, rồi nói:
– Căn cứ vào những lời bà ta nói thì sư huynh có thể khẳng định là Thuận Thiên giáo chủ chính là vợ thứ hai của Công Tôn Ngạn, con gái tù trưởng bộ lạc Hắc Nhĩ tên gọi là Cáp Nhĩ Ca Da. Còn Lục cô nương chính là đứa con gái mà bà ta suốt đời đi tìm kiếm và cũng là con gái của Công Tôn Ngạn. Ngạo Thiên nghe đến đó thì ngẩn ngơ một lúc rồi thở dài:
– Không ngờ đệ đây đã từng đính hôn với đứa con của đại ma đầu Công Tôn Ngạn.
– Đệ không phải hối tiếc vì điều đó.
– Huynh nói như thế nghĩa là sao?
– Những gì huynh sắp nói ra mới chính là bí mật trọng đại. Sở dĩ huynh muốn Chu cô nương đi cũng là vì muốn nói với đệ chuyện này.
– Sư huynh! Người làm đệ hồi hộp quá. Sao huynh không nói nhanh đi?
– Đệ nghe xong phải giữ bình tĩnh mới được.
– Đệ đang rất bình tĩnh đây.
– Huynh cho đệ biết, Lục cô nương không phải tự ý rời khỏi Độc Phong động mà là vì Thuận Thiên giáo chủ, tức là Cáp Nhĩ Ca Da bắt buộc.
– Không thể như thế được. Con đường bí mật dẫn vào Độc Phong động chỉ có mình đệ và Linh Lăng biết mà thôi.
– Vấn đề là ở đó. Đệ chắc là không biết rằng năm xưa, trong cuộc chiến tranh giành quyền lực hậu cung của mấy bà vợ của Công Tôn Ngạn, Tư Mã Quỳnh Dao đã từng ném Cáp Nhĩ Ca Da xuống Độc Phong động. Hẳn là bà ta cũng may mắn, gặp lúc có luồng quái phong thay đổi mà toàn mạng như đệ. Ngạo Thiên nghe đến đó thì tâm thần rúng động. Họ Hoàng nói tiếp:
– Trước lúc Thuận Thiên giáo tiêu diệt Ngũ Kiếm Kỳ môn, sư huynh từng đi gặp Lục cô nương. Chính miệng cô ấy đã nhờ huynh nói với đệ về tất cả những sự việc đã xảy ra. Cáp Nhĩ Ca Da lấy sinh mạng của đệ làm áp lực, buộc cô ấy trở về làm chủ nhân kiệu hoa. Mục đích của bà ta chính là để chia rẽ hai người. Ngạo Thiên run rẩy kêu lên:
– Trời ơi! Đệ quả thật là ngu muội, hồ đồ. Đệ đã trách lầm Linh Lăng mất rồi.
– Đệ tin lời ta nói rồi chứ? Tất cả những sự kiện đó giải thích tại sao có mối thâm thù bất cộng đái thiên giữa Thuận Thiên giáo và Ngũ Kiếm Kỳ môn. Kỳ thực nó là mối thù cá nhân giữa Tư Mã Quỳnh Dao và Cáp Nhĩ Ca Da.
– Đệ sẽ đi cứu Lăng nhi.
– Huynh còn chưa nói hết. Đợi sau khi huynh nói hết những chuyện sau đây rồi thì đệ có toàn quyền quyết định. Thứ nhất, Cáp Nhĩ Ca Da đã buộc Lục cô nương ba điều: không được chết, không được bỏ trốn và phải làm chủ hoa kiệu. Lục cô nương vì lo sợ cho tính mạng của đệ nên phải cắn răng tuân chịu theo những điều kiện đó. Ngạo Thiên lúc này hai mắt đỏ ngầu, lòng thù hận lên đến cực điểm. Chàng nghiến răng nói:
– Còn gì nữa, huynh hãy nói luôn ra đi.
– Đây là điều mà đệ nghe xong cần phải hết sức bình tĩnh mới được. Ta cho đệ biết, ngũ đệ, ngươi đã có cốt nhục với Lục cô nương. Ngạo Thiên trợn tròn hai mắt, tay chân run rẩy, miệng không thốt nên lời.
– Theo như sự tính toán của Lục cô nương thì đứa bé đã sắp đến ngày ra đời. Ngu huynh gần đây muốn vào tổng đàn của Thuận Thiên giáo để cứu hai mẹ con ra nhưng ý định bất thành, lực bất tòng tâm. Thuận Thiên giáo canh phòng nghiêm mật, bọn võ sĩ đều là những tay cao thủ bậc nhất khiến huynh đành bất lực.
– Nhị sư huynh. . . Ngạo Thiên cất giọng âm trầm nói:
– Tất cả những chuyện huynh vừa nói đều là sự thật cả, đúng không?
– Đều là sự thật cả.
– Vậy thì đệ phải đi cứu thê nhi của mình đây.
– Huynh cũng biết đệ sẽ làm như thế. Đệ cứ đi đi! Mong rằng anh linh của tiên sư và vong hồn đại sư huynh sẽ hộ trì cho đệ.
– Đệ. . . Đi đây! Bóng người nhoáng lên, trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng Ngạo Thiên đâu nữa. Giờ đây, chàng một mình dấn thân vào hang hùm, không phải chỉ vì sự nghiệp trừ ma vệ đạo mà còn mang nặng trong lòng một mối thâm tình nhi nữ.
-oOo-
Ngày hôm sau, Chu Tiểu Mạn trở lại, quả nhiên nàng không thể rời xa Ngạo Thiên quá một ngày. Linh mã vừa dừng vó là Tiểu Mạn đã tung mình nhảy xuống, miệng luôn miệng gọi:

– Âu Dương đại ca, Mạn nhi đã về rồi đây! Hoàng Nhạn Ca từ trong lều bước ra. Tiểu Mạn hôm nay lại mặc đồ võ phục, tay vung vẩy chiếc ngân tiên, mặt mày rạng rỡ như hoa. Nàng kéo tay họ Hoàng, hớn hở nói:
– Nhị sư huynh! Muội về tới đây rồi này. Họ Hoàng cất lời hỏi thăm:
– Dược Thánh có khỏe không, hả Chu muội?
– Ông nội gầy quá, nhưng khi nhìn thấy muội thì lão nhân gia reo lên, vui mừng như một đứa trẻ. Lão nhân gia nghe nói đại ca sắp đánh Thuận Thiên giáo nên cho Điếu Ông – Tẩu Bà theo muội trợ chiến. Hai con đười ươi đó chậm chạp, chắc là trong một hai ngày nữa mới tới đây.
– Chu muội! Không cần phải đi đánh Thuận Thiên giáo nữa đâu. Chu Tiểu Mạn nghe Hoàng Nhạn Ca nói như thế thì ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt nhìn lão:
– Sao lại không đánh? Ngạo Thiên ca ca đời nào lại bỏ qua cho bọn phản đồ tà giáo đó.
– Ngạo Thiên đúng là không bao giờ tha cho chúng.
– Nhị sư huynh, người nói gì mà tiểu muội không hiểu. Họ Hoàng mặt mày rầu rĩ làm Tiểu Mạn sinh nghi, nàng dáo dác nhìn vào trong lều tranh:
– Ngạo Thiên ca ca sao lại không ra đón muội?
– Hắn. . . Đi rồi!
– Nhưng đi đâu mới được chứ?
– Đi đánh Thuận Thiên giáo. Chu Tiểu Mạn ngẩn ngơ:
– Đi rồi sao?
– Phải, đi rồi. Hắn ta một người một kiếm đi rồi. Tiểu Mạn nước mắt rưng rưng, giậm chân hét lên:
– Ngạo Thiên ca ca không giữ lời hứa với muội. Tại sao vậy chứ? Tại sao lại không chờ muội cùng theo. Dứt lời, nàng quay người định phóng lên lưng linh mã, nhưng Hoàng Nhạn Ca đã kịp ngăn lại. Lão nắm tay Tiểu Mạn, nghiêm mặt hỏi:
– Muội muốn đi tìm Ngạo Thiên phải không?
– Muội và Ngạo Thiên ca ca đã có lời thề kiếp này không rời xa nhau, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.
– Thế muội muốn Ngạo Thiên bình yên trở về, hay là muốn hắn bỏ mạng dưới tay bọn Thuận Thiên giáo? Tiểu Mạn chưng hửng nhìn lão:
– Nhị sư huynh nói như thế nghĩa là thế nào?
– Muội vẫn chưa hiểu ư? Sở dĩ lão huynh ngày hôm nay vẫn ngồi đây là vì không muốn đi theo làm vướng tay, vướng chân Ngạo Thiên. Ngũ đệ vốn thần công cái thế, chuyến đi này mười phần có đến sáu phần chiến thắng. Nhưng nếu ngộ nhỡ muội hoặc huynh mà rơi vào tay bọn Thuận Thiên giáo thì. . . Muội cũng biết tính khí của Ngạo Thiên rồi đấy. Hắn chắc chắn sẽ lấy mạng mình đổi lấy mạng của người thân. Đó cũng chính là nỗi lo lớn nhất trong lòng Hoàng Nhạn Ca trong chuyến đi này của Ngạo Thiên. Chu Tiểu Mạn nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào nói:
– Hoàng nhị sư huynh! Chúng ta phải làm gì cho Ngạo Thiên ca ca đây?
– Muội hãy cầu nguyện thần linh phù trợ cho Ngạo Thiên đệ đệ đi. Tiểu Mạn buông chiếc ngân tiên trên tay, lập tức quỳ xuống giữa trời, chắp tay khấn vái:
– Ông trời ơi! Ông ở trên cao xin chứng giám cho lòng thành của con là Chu Tiểu Mạn. Con cầu xin ông độ trì, bảo hộ cho Ngạo Thiên ca ca chiến thắng trở về. Con cầu xin ông đấy. Họ Hoàng cảm khái nói:
– Huynh tin rằng, trời xanh sẽ nghe thấu nỗi lòng của muội. Chu muội! Chúng ta vào nhà đi thôi!
– Không! Muội sẽ quỳ ở đây cầu xin ông trời cho đến khi Ngạo Thiên ca ca trở về.
– Muội tội tình gì mà phải đày đọa thân mình như thế chứ? Tiểu Mạn trừng mắt nhìn lão quát lên:
– Huynh nói xàm! Huynh không được nói những lời bất kính như thế, ông trời sẽ trừng phạt lên người Ngạo Thiên ca ca.
Rồi nàng nhắm mắt lâm râm cầu khấn. Tiểu Mạn là một cô gái ngang tàng, tính khí có phần bá đạo, thế mà hôm nay lại một lòng cầu khấn cao xanh khiến cho họ Hoàng cảm động muốn rơi nước mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.