Đọc truyện Thiên Thu – Mộng Khê Thạch – Chương 87
Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Người Thẩm Kiều nhìn thấy không phải ai xa lạ, chính là tông chủ Pháp Kính tông Nghiễm Lăng Tán.
Năm đó Nhật Nguyệt tông phân liệt thành tam tông, Pháp Kính Tông chọn Thổ Cốc Hồn xa xôi làm nơi phát triển. Chỉ là thiên hạ hiện giờ hỗn loạn, Nghiễm Lăng Tán nhiều lần nhúng tay vào võ lâm Trung Nguyên, còn tham gia trận vây quét Yến Vô Sư, cũng là vì sau này có thể được chia một chén canh. Ngày đó tin tức Yến Vô Sư “bỏ mình” truyền ra, Pháp Kính Tông lập tức hướng thế lực phát triển theo hướng đông, nhanh chóng diệt bỏ mấy thế lực của Hoán Nguyệt Tông trong triều Chu gần với khu vực biên cảnh Thổ Cốc Hồn, thuận tiện cũng để củng cố căn cơ cho mình.
Tính ra mà nói, Thẩm Kiều cũng không có quá nhiều liên hệ với vị tông chủ Pháp Kính Tông này, nhưng thân phận đối phương đặc thù, thân là giáo chủ một tông, khó tránh khỏi khiến người ta chú ý. Chỉ là đối phương rất ít lộ diện trên giang hồ, xung quanh cũng không có người nào nhận ra thân phận của hắn. Trường bào của đối phương lướt nhẹ qua cột trụ hành lang, tựa như một khách nhân bình thường muốn tìm nơi du ngoạn trong sơn viên.
Thẩm Kiều dặn Vũ Văn Tụng ngồi yên ở đó không được đi loạn, sau đó lập tức đứng dậy đi về phương hướng Nghiễm Lăng Tán biến mất.
Hắn nhìn qua chỉ như đang đi bộ nhàn nhã, kỳ thực một bước hóa ba, như đi trên mây, phiêu dật xuất trần, không để lại chút vết tích nào. Tỳ nữ Hoàng phủ đi qua bên cạnh hắn, chỉ cảm thấy có người, chờ nàng quay đầu lại nhìn, Thẩm Kiều đã rời khỏi phạm vi tầm mắt của nàng từ lâu.
Chỉ có người đem khinh công “Thiên Khoát Hồng Ảnh” của Huyền Đô Sơn luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, mới có thể đạt tới cảnh giới kinh diễm như vậy.
Không ngờ Nghiễm Lăng Tán nhìn như tùy ý đi dạo, cước trình dưới chân lại cũng rất nhanh. Thẩm Kiều quẹo theo, phía trước đột nhiên xuất hiện ba ngã rẽ, một cái đi về phía hành lang tới đình, một cái là đường đá vụn đi vào trong vườn, còn một cái là đi về phía hồ nước trong hậu viện. Hoàng gia ở Nhữ Nam có diện tích khá lớn, phía trước nơi này có vài hòn non bộ, ngăn trở tầm mắt. Nghiễm Lăng Tán đã không còn bóng dáng, trong lúc nhất thời sẽ rất khó phán đoán được là hắn đi vào con đường nào.
Thẩm Kiều đứng lại trầm ngâm chốc lát, lại bỏ qua mấy con đường có khả năng ở giữa có khả năng Nghiễm Lăng Tán chọn nhất, lựa chọn cái cuối cùng.
Hoàng gia có nguồn gốc phú hào, tòa nhà vườn này nằm ở sát vách phòng ở, vốn dùng để chiêu đãi khách nhân của gia chủ, theo lý mà nói không thể không đi được. Chỉ là trong vườn gia chủ còn đang chiêu đãi khách nhân, cho nên người bình thường cũng sẽ không chọn xông vào hậu viện.
Thẩm Kiều men theo hồ nước đi được một chốc, vốn cũng đã hạ khí tức cùng bước chân xuống nhẹ nhất, bỗng nhiên phía trước có thanh âm nói chuyện mơ hồ truyền tới. Thanh âm của một người trong đó lại khiến lòng hắn chợt dao động, giống như gặp phải đòn thế nghiêm trọng, khí tức nhất thời hỗn loạn trong chốc lát.
Tuy rằng chỉ trong chốc lát, người có võ công thường thường thậm chí còn không phát hiện được biến hóa vi diệu trong đó, nhưng đối với những cao thủ đạt tới cảnh giới nhất định, mỗi khi đến một nơi, đều sẽ để ý đến khí tức chung quanh, thậm chí điều động nội tức tác động với nó, chỉ cần gió thổi cỏ lay, lập tức liền có thể cảm nhận được điểm không thích hợp.
Một chiếc lá không biết bay ra từ tay người nào, từ phía trước phá không mà tới, thế đến nhanh chóng, lại vô thanh vô tức, võ công hơi yếu một chút, phỏng chừng đều không kịp phản ứng lại, toi đời rồi. May mà đối phương tựa hồ cũng không muốn ở Hoàng gia lấy mạng người, cho nên chỉ lướt qua phía tóc mai của Thẩm Kiều, ý đồ cảnh cáo.
Nếu là người làm trong phủ, hoặc người trong giang hồ, chắc chắn theo bản năng sẽ lập tức kinh hãi thốt lên một tiếng, sau đó lắc mình tránh né, hoặc là tự biết học nghệ không bằng người, nhanh chóng chạy trối chết. Nói chung nhất định sẽ phát ra động tĩnh.
Nghiễng Lăng Tán cho rằng hôm nay tới mừng thọ tại hoàng gia, chỉ là những người giang hồ có võ công thường thường, không phải nhân vật gì ghế gớm. Nhưng chiếc lá này của hắn bắn ra lại như đá chìm vào biển lớn, một chút tiếng động cũng không vang lên, điều này quả thật có chút kỳ quái.
Hắn không khỏi rùng mình, nghĩ thầm lẽ nào nơi này ngọa hổ tàng long, còn có cao thủ cấp bậc tông sư nào xuất hiện mà mình không biết?
“Không biết vị tôn giả nào đại giá quang lâm, không biết câu phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn sao?”
Nghiễm Lăng Tán cất cao giọng nói, cũng chậm rãi bước ra. Tầm mắt không còn bị hòn non bộ che chắn, người đứng phía sau hòn non bộ cũng theo đó mà đập vào mắt.
Chữ “sao” vừa mới dứt, thần sắc của hắn liền đổi thành kinh ngạc, tuy rằng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, cũng đã nhìn đủ.
“Hóa ra là Thẩm đạo trưởng.” Lần trước tan rã trong không vui, lần này tái kiến, Nghiễm Lăng Tán vẫn nở nụ cười như cũ, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mà lực chú ý của Thẩm Kiều cũng không dừng ở trên người hắn, mà là ở trên thân hình của người đứng bên cạnh.
Đứng bên cạnh Nghiễm Lăng Tán, là Yến Vô Sư.
Đối phương đứng chắp tay, hai hàng tóc mai trắng bạc, dung quang như ngọc, khóe môi treo một vệt cười nhạt, bảo ngược lộ hết, tựa như lần đầu gặp gỡ.
Cho dù là lúc suy sút nhất, Thẩm Kiều cũng chưa từng thấy y tỏ ra suy sụp, có thể thấy được y vô cùng tự tin, luôn là như vậy.
Từ khi y dẫn dụ Tang Cảnh Hành rời đi, hai người chia tay tại căn miếu đổ, Thẩm Kiều một mình tới Trường An, ở giữa cũng phát sinh vài chuyện khác, đến nay đã là hơn bốn tháng.
Bốn tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Đối với người học võ mà nói, nếu có thể hiểu thấu, một sớm một chiều đã là đủ, nếu như không thể tiến, cho dù có cho thêm mấy chục năm nữa cũng vô dụng.
Yến Vô Sư vốn là kỳ tài luyện võ, “Chu Dương Sách” không chỉ nói về ba nhà, trong đó còn có một cuốn liên quan đến Ma Môn. Lúc trước y từng nói qua với Thẩm Kiều, mình đã nắm được phương pháp tu bổ kẽ hở ma tâm. Sau bốn tháng, lần thứ hai xuất hiện hoàn hảo như lúc ban đầu cũng không phải là chuyện không thể làm được.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, đêm hôm đó võ công của y còn chưa khôi phục hoàn toàn, rốt cục làm cách nào thoát hiểm được từ trong tay Tang Cảnh Hành?
Nghiễm Lăng Tán rõ ràng có tham gia trận vây giết của ngũ đại cao thủ, thậm chí còn có tác dụng mấu chốt nhất trong đó. Có thể nói hắn là kẻ cầm đầu trực tiếp tạo thành vết rách lớn trong ma tâm của Yến Vô Sư, hại y bại trận, tại sao Yến Vô Sư lại ở cùng với hắn?
Hơn nữa nhìn bộ dạng nói nói cười cười của hai người bọn họ, có vẻ khá là hòa thuận, nào giống như một lời không hợp liền rút dao đối đầu.
Điểm hoài nghi trong lòng Thẩm Kiều dâng lên tầng tầng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên hỏi Yến Vô Sư có việc gì không trước hay là ứng phó với Nghiễm Lăng Tán trước.
Nghiễm Lăng Tán thấy thế nở nụ cười: “Xem ra Thẩm đạo trưởng đối với việc tại sao ta lại xuất hiện ở đây rất là khó hiểu?”
Thẩm Kiều lấy lại bình tĩnh, phát hiện vừa rồi mình vì chuyện Yến Vô Sư xuất hiện mà suýt chút nữa tâm thần đại loạn, dao động đạo tâm, vừa vặn mượn câu này bình ổn nỗi lòng, sau đó nói: “Tiệc mừng thọ Hoàng gia người người đều có thể đến, Nghiễm tông chủ tới cũng là lẽ đương nhiên. Bần đạo không phải chủ nhân nơi đây, tất nhiên không có quyền dò hỏi, chỉ là không biết vì sao Yến tông chủ lại ở chỗ này?”
Nghiễm Lăng Tán nhìn về phía Yến Vô Sư, cười dài mà nói: “Có phải Yến tông chủ nên giải thích một chút với Thẩm đạo trưởng không?”
Ngoài dự liệu là, Yến Vô Sư chỉ hơi cười: “Người này là ai, lẽ nào bản tọa nhất định phải nhận biết?”
Như một chậu nước tuyết dội thẳng xuống đầu, nội tâm Thẩm Kiều thoáng chốc vô cùng lạnh lẽo.
Hắn cẩn thận nhìn, phát hiện đối phương không chỉ mang thần sắc xa lạ, mà đáy mắt cũng là một mảnh xa cách. Đừng nói không có cảm giác vui sướng khi lâu ngày gặp lại, mà ngay cả chút cảm giác quen thuộc khi gặp lại cố nhân cũng không có.
Trong căn miếu đổ, cái người cười than thở nói ra câu “A Kiều ngốc” kia phảng phất như vẫn còn ở trước mắt, câu nói kia phảng phất như vẫn ở còn bên tai.
Từ sau Bán Bộ Phong, số mệnh hai người dường như bị một sợi dây vô hình thắt chặt lại với nhau.
Nếu như nói lúc ban đầu là Yến Vô Sư cứu Thẩm Kiều, sau này Thẩm Kiều cũng mấy lần dùng tính mạnh bảo vệ, kéo y từ bên bờ vực thẳm trở về. Nhưng Yến Vô Sư lòng mang lợi dụng, không nói tới chuyện không hề có tình cảm gì với Thẩm Kiều, mà thậm chí còn tự mình động thủ đem hắn đẩy vào hố lửa, khiến Thẩm Kiều suýt chút nữa gặp phải tai ương ngập đầu. Suy đi tính lại, ngược lại là Yến Vô Sư còn nợ hắn. Nhưng lòng người việc đời không thể nào tính toán rõ ràng như làm ăn vậy được, vài lần dây dưa, ân oán từ lâu đã không thể tính rõ.
Mãi đến tận trong căn miếu đổ, Yến Vô Sư đặt hắn vào bên trong tượng phật, lại một mình dẫn dụ Tang Cảnh Hành rời đi.
Tất cả tựa hồ như đã thay đổi.
Nhưng người trước mắt, hắn tìm khắp nơi không thấy lại chợt xuất hiện ngay đây, còn cùng kẻ thù oanh yến nói cười.
Thời gian này rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Không nên là như vậy.
Không nên là như vậy.
Câu nói này vang lên mấy lần trong đáy lòng Thẩm Kiều. Hắn chợt nhớ tới tình cảnh tẩu hỏa nhập ma sau khi trọng thương tỉnh lại của đối phương, cảm thấy phán đoán của mình đúng tám chín phần mười là: Sợ rằng vết thương cũ của Yến Vô Sư chưa lành, tính tình biến đổi lần nữa, cho nên quên hết chuyện trước kia, mà Nghiễm Lăng Tán lại đúng lúc có mặt ở đó, nhân lúc không người, không biết nói cái gì, khiến Yến Vô Sư tin tưởng hắn.
Chợt gặp biến cố, hiện tại Thẩm Kiều cũng có thể nhanh chóng tỉnh táo để suy tính kế hoạch ứng phó.
“Trí nhớ của Yến tông chủ thật tệ, ngay cả ân nhân cứu mạng cũng quên mất hay sao?” Thẩm Kiều nói.
“Ân nhân cứu mạng?” Thanh âm của Yến Vô Sư tràn ngập trêu tức, “Bản tọa lại muốn xem xem, ngươi có năng lực gì, lại có thể cứu được mạng của bản tọa!”
Lúc nói chuyện, thân hình của y đã bay ra ngoài, năm ngón tay nhanh như chớp chụp về phía Thẩm Kiều.
Nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành của người luyện võ đều thể hiện sự cao thấp trong võ công. Yến Vô Sư vẫn chưa đánh giá thấp Thẩm Kiều, một chưởng này đánh ra, y dùng ít nhất sáu bảy thành nội lực. Cho dù nội lực đối phương tương đương y cũng sẽ bị bức đến mức phải rút kiếm đối mặt.
Mà Thẩm Kiều đã sớm có chuẩn bị. Hắn không muốn giao thủ với Nghiễm Lăng Tán và Yến Vô Sư. Huống hồ đây lại đang ở trong nhà người khác, cho nên hắn liền lùi về sau vài bước, nhẹ nhàng vòng ra mặt sau của hòn non bộ, thân hình mờ ảo vô tung, chân như lục bình không rễ trôi nổi. Phần khinh công này một khi xuất ra, không chỉ khiến Yến Vô Sư lộ vẻ bất ngờ, mà ngay cả Nghiễm Lăng Tán cũng không nhịn được mà nói một tiếng tuyệt.
“Khinh công của Thẩm đạo trưởng, e là thiên hạ ngày nay ít người sánh kịp? Thiên Khoát Hồng Ảnh, siêu phàm thoát tục, Huyền Đô Sơn quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Nghiễm tông chủ quá khen.” Thẩm Kiều sắc mặt hờ hững, “Nơi này là Hoàng phủ, bần đạo đến làm khách, dù sao cũng không nên quấy phá đến tiệc mừng thọ của đối phương. Nếu Yến tông chủ muốn đánh, kính xin định thời gian địa điểm, bần đạo tự nhiên phụng bồi.”
Nghiễm Lăng Tán lại cười nói: “Nói cũng phải. Nơi này tuy rằng không có ai, nhưng nếu kinh động đến gia chủ, chung quy cũng không hay. Vô Sư, Thẩm đạo trưởng muốn cùng ngươi ôn chuyện, không bằng ngươi định thời gian đi.”
Mí mắt Thẩm Kiều giật một cái.
Yến Vô Sư cười nhạo: “Bản tọa không quen biết hắn, vậy thì tại sao phải ôn chuyện cùng hắn? Nếu như ai cũng như tên này đưa đầu tìm tới của, chẳng lẽ ta phải phụng bồi từng cái? Khinh công của hắn mặc dù có thể coi như lọt mắt, nội lực lại quá mức bình thường, bất quá chỉ dựa vào kiếm pháp chống đỡ, không quá trăm chiêu sẽ bại dưới tay ta. Loại đối thủ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra thế này, có gì đáng để bản tọa phải xem nhiều thêm một cái?”
Lời này cùng với lời “Thứ bản tọa muốn là đối thủ có thể đứng ngang hàng, sức lực tương đương, chứ không phải là bằng hữu” ngày đó y nói, ngược lại có hiệu quả tuyệt diệu như nhau.
Thẩm Kiều phát hiện hiện tại không cần biết gặp phải tình huống hỏng cỡ nào, mình vẫn có thể tự giễu chọc cười được rồi.
“Nếu ngươi không đánh, làm sao biết được ta không bằng ngươi?” Hắn hỏi Yến Vô Sư.
Hắn muốn kích thích Yến Vô Sư giao thủ với mình, cũng chỉ là vì muốn có cơ hội ở riêng với y, nói cho y biết Nghiễm Lăng Tán là địch chứ không phải bạn.
Đáng tiếc Yến Vô Sư lại lười liếc mắt nhìn hắn thêm cái nữa, chỉ nói với Nghiễm Lăng Tán: “Ta vốn cũng không muốn ở lại chỗ này lâu hơn, là ngươi cứ muốn tới đây nghe khúc nghệ.”
Nghiễm Lăng Tán cười tủm tỉm, cũng không phản bác: “Phải, là ta đòi hỏi quá đáng rồi.”
Yến Vô Sư: “Ngươi tự mình đi nghe đi, sau đó trở lại tìm ta, ngươi biết ta ở nơi nào.”
Nghiễm Lăng Tán: “Được, vậy ngươi đi trước đi, ta không tiễn.”
Giữa hai người tựa như vừa quen vừa lạ, Thẩm Kiều hoàn toàn không có cách nào chen chân vào, đứng ở bên cạnh càng thêm dư thừa.