Đọc truyện Thiên Thu – Mộng Khê Thạch – Chương 59
Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Thẩm Kiều ấn tay lên vai Ban Na, động tác này làm cho nàng hơi tỉnh táo lại.
“Y tỉnh rồi? Ngươi đã vào xem chưa?”
Ban Na gật gật đầu: “Ban ngày ta nghe thấy trong phòng có động tĩnh nho nhỏ, liền đi vào xem một chút, nhìn thấy người kia mở mắt liền cảm thấy thật vui vẻ, định hỏi y có muốn ăn chút gì không. Ai ngờ y đột nhiên bóp cổ ta, ta chỉ sợ người ngoài chạy đến, nên không dám kêu cứu, sau đó, sau đó y đột nhiên lại buông tay ra, ngã xuống…”
Nàng thấy Thẩm Kiều muốn đi vào trong, liền vội vàng kéo hắn: “Ngươi phải cẩn thận một chút, y điên lên hình như không nhận ai đâu. Lúc trước ta suýt chút nữa bị hắn bóp chết. Ngươi xem, chỗ này vẫn còn vết hằn chưa tiêu đâu!”
Nàng không nói, Thẩm Kiều cũng không nhìn ra, vì hai mắt của hắn bị dư độc làm hỏng gần như hoàn toàn, từ lâu đã khó có thể nhìn rõ vật thể. Lúc này dựa vào ánh trăng tỉ mỉ quan sát, quả nhiên thấy trên cổ hiện lên vết bầm hình ngón tay cực rõ, khiến người giật người.
Ban Na lại vén tay áo lên, trên cố tay cũng có vết tích tương tự.
Bản thân và Yến Vô Sư tá túc tại đây, đã làm cho người ta thêm nhiều phiền toái. Hiện giờ còn làm nàng bị thương, Thẩm Kiều cảm thấy rất khó xử: “Thực sự không phải, trong phòng kia có chút cao tiêu sưng, ta đi lấy một chút cho ngươi.”
Ban Na hoạt bát nói: “Không cần đâu, chút thương tích này có đáng gì, lúc ta theo a gia ra cửa còn chịu thương tích nghiêm trọng hơn ấy chứ!”
Gian phòng Yến Vô Sư đang ở kia bị Ban Na khóa lại bên ngoài. Nàng lấy chìa khóa đưa cho Thẩm Kiều: “Nếu y còn phát điên, ngươi cứ trốn đi, nhốt y ở trong là được!”
“Không sao, ta tự có cách.” Thẩm Kiều cười an ủi với nàng, khi nói chuyện cũng đã mở cửa phòng bước vào.
Dân cư tái ngoại không để ý nhiều như trong Trung Nguyên, gian phòng cũng không đặt bức bình phong nào ở giữa, vừa bước vào đã có thể nhìn rõ nhất thanh nhị sở.
Ban Na không nhịn được mà hô nhỏ lên một tiếng.
Bởi vì người chết kia đang ngồi ở trên giường nhìn bọn họ.
Thẩm Kiều: “Yến tông chủ?”
Đối phương không có phản ứng, không những không nói một lời, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, như một con rối, nhìn qua có chút quỷ dị.
Ban Na nhỏ giọng nói: “Lúc trước y không có như thế…”
Thẩm Kiều gật gật đầu, từng bước một đến gần. Ban Na vừa sợ sệt vừa hiếu kỳ, đi theo sau Thẩm Kiều, thỉnh thoảng ló đầu liếc xem.
“Yến tông chủ, ngươi có nghe thấy lời ta nói không?”
Yến Vô Sư chỉ nhìn hắn, hai mắt đều là hình phản chiếu bóng dáng Thẩm Kiều.
“Ta giúp ngươi xem mạch.” Thẩm Kiều đưa tay đặt lên cổ tay của y, đối phương cũng không hề phản ứng, tùy ý hắn. Đôi mắt vẫn chuyên chú nhìn vào Thẩm Kiều, cho dù là Thẩm Kiều khom lưng hay là đứng dậy, tầm mắt của Yến Vô Sư vẫn chưa từng rời khỏi hắn.
Mạch tượng yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện, tổn thương nơi lục phủ ngũ tạng vẫn còn chưa chữa lành, chân khí trong cơ thể hỗn loạn không ngừng, tình huống như thế thực sự là không tốt lắm.
Thẩm Kiều nhớ tới, Yến Vô Sư đã từng nói với hắn, “Phượng lân Nguyên Điển” có tạo ra kẽ hở trong ma tâm, người luyện càng cao, ảnh hưởng của kẽ hở đối với thân thể càng lớn, cuối cùng sẽ dẫn đến việc công lực trì trệ không thể tiến cảnh, thậm chí ảnh hưởng tới tuổi thọ.
Nghiễm Lăng Tán cùng là người trong Ma Môn, lại là tông chủ một tông, hắn tất nhiên cũng phát hiện sự tồn tại của kẽ hở này. Lần trước năm người vây giết Yến Vô Sư, hắn chính là lợi dụng tiếng đàn trước tiên phân tán tâm thần của Yến Vô Sư, sau đó thừa dịp những người khác động thủ, đem kẽ hở này phá vỡ, tăng thêm thương tổn đối với y.
Có thể nói, nếu như không có một chiêu kia của Nghiễm Lăng Tán, Yến Vô Sư cho dù đánh không lại bốn người kia liên thủ, nhưng đào tẩu cũng không thành vấn đề. Có thể nói, có một kẻ thù hiểu rõ chính mình ở đó, mới là căn nguyên thảm bại của y.
Hiện tại tuy rằng người đã tỉnh lại, nhưng kẽ hở này cũng không vì vậy mà biến mất hay khép lại, ngược lại lại từ từ mở rộng đến lục phủ ngũ tạng cùng căn cơ kinh mạch. Nói cách khác, tỉnh hay không tỉnh, trên thực tế cũng không khác nhau bao nhiêu.
Ngay lúc Thẩm Kiều đang nhíu mày trầm tư, Yến Vô Sư bỗng nhiên nhìn hắn nở nụ cười.
Nụ cười này không hề giống như nét cười tựa có tựa không trong dĩ vãng, cũng không có bất cứ ý tứ hàm xúc trào phúc châm biến nào. Nụ cười kia chỉ đơn thuần là một nụ cười thực sự, phảng phất như ở trước mặt y không phải là Thẩm Kiều, mà là một đóa hoa tuyệt đẹp.
Thẩm Kiều: “……”
Nụ cười này không hề làm cho hắn cảm thấy mừng rỡ, trái lại có một loại cảm giác kinh khủng quỷ dị khó phân.
Ban Na cũng sợ hết hồn, lắp ba lắp bắp nói: “Y, Y làm sao vậy, ban ngày rõ ràng không phải như thế!”
Thẩm Kiều quay đầu hỏi nàng: “Y ban ngày như thế nào, ngoại trừ bóp cổ ngươi ra, còn làm ra hành động gì khác không, ví dụ như nói chuyện?”
Ban Na lắc lắc đầu: “Không có, khi đó y rất hung ác, hiện tại lại, lại…”
Tiếng Hán của nàng không quá lưu loát, ấp úng nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: “Hiện tại lại rất ôn thuần.”
Ôn thuần, hai chữ này dùng trên người Yến Vô Sư, dù là ai cũng đều cảm thấy buồn cười. Ngay cả Thẩm Kiều cũng cảm thấy có chút không biết làm sao, nhưng hắn lại không nói ra được lời phản bác.
Bởi lẽ Yến Vô Sư giờ phút này, thật sự rất ôn thuần.
Ngoại trừ cười với Thẩm Kiều, y cũng không làm ra hành động nào khác.
Thẩm Kiều lấy thuốc mỡ đưa cho Ban Na: “Sắc trời không còn sớm, ngươi cũng nhanh nghỉ ngơi đi thôi. Hôm nay cực khổ ngươi rồi. Bôi cái này lên, ngày mai vết ứ kia sẽ tan hết thôi.”
Ban Na: “Nếu không ngươi đến gian phòng của a gia nghỉ ngơi nhé? Nếu y nửa đêm phát rồ lên thì biết làm sao bây giờ?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Không cần đâu.”
Thấy hắn không chịu nhiều lời, Ban Na cũng không thể làm gì khác hơn là chậm rãi rời đi.
Đợi nàng đi rồi, Thẩm Kiều lúc này mới phát hiện trong phòng không đốt đèn. Chỉ vì tối nay ánh trăng quá sáng, xuyên thấu cửa sổ chiếu vào, nên hắn cũng nhất thời không phát hiện.
Hắn đi tới muốn châm đèn lên, ai ngờ vừa quay người, eo lại chợt bị người ôm lấy.
Thẩm Kiều hơi kinh hãi, còn chưa kịp hất tay đối phương ra, đã nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng nói mơ hồ ngắt quãng: “Đừng… Đi…”
Từng câu từng chữ, đều thật trúc trắc, giống như ngậm lấy đầu lưỡi mà nói ra vậy. Nếu không phải cách gần đến thế, có lẽ hắn cũng không nghe được.
Thẩm Kiều tin rằng Ban Na không hề nói dối, như vậy, tình trạng của Yến Vô Sư hiện tại cũng có chút không bình thường.
Nhưng mà đối phương giả điên giả ngốc cũng được, thật điên thật khờ cũng không sao, đâu có liên quan gì đến bản thân mình đâu?
Thẩm Kiều búng một cái, tay của đối phương liền không tự chủ được mà buông ra. Hắn đi tới bên cửa sổ đốt đèn lên, sau đó mới quay người lại.
“Yến tông…”
Chữ chủ không thể phun ra nốt, bởi lẽ hắn thấy trên mặt đối phương là ánh mắt đầy hoảng loạn, tựa hồ sợ Thẩm Kiều cứ vậy mà rời đi, liều mạng muốn giãy dụa đứng dậy bước tới, lại bởi vì tay chân vô lực, suýt chút nữa thì ngã sấp trên đất.
Thẩm Kiều nhìn y ngã trên mặt đất, vốn định chuẩn bị duỗi tay ra đỡ, cuối cùng vẫn là không có duỗi ra.
“Ngươi không sao chứ?” Thẩm Kiều nói.
“Đừng… Đi…” Yến Vô Sư chỉ biết nói mãi một câu này.
Thẩm Kiều đứng ở nơi đó nhìn nửa ngày, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn đi tới đỡ người dậy.
“Ngươi còn nhớ tên và thân phận của mình chứ?” Hắn hỏi.
Yến Vô Sư lộ vẻ mê man, không có lên tiếng, chỉ nhìn hắn lộ ra ý cười ôn nhu.
Thẩm Kiều sờ lên đỉnh đầu y, vết nứt kia vẫn còn, trong não tất cũng có thương tổn. Thương thế kia không biết sâu hay cạn, hắn cũng không thể xé mở đầu đối phương ra coi rốt cục là như thế nào, cho nên cũng không thể nào biết được đầu hắn thật sự là thương tổn tới trình độ ra sao, có phải thật sự biến thành kẻ ngu si rồi không.
“Ta là Thẩm Kiều, ngươi thấy có chút ấn tượng nào không?”
Yến Vô Sư lặp lại: “Thẩm… Kiều…”
Thẩm Kiều: “Ngươi là Yến Vô Sư.”
Yến Vô Sư không nói gì, giống như đang nghiền ngẫm lời hắn nói, nửa ngày sau, đối phương mới khẽ ừ một tiếng: “Thẩm… Kiều…”
Thẩm Kiều cười cười: “Vừa rồi nếu như là ta ngã nhào trên đất, ngươi chắc chắn sẽ không đi tới nâng ta dậy, mà ngược lại sẽ đứng yên tại chỗ nhìn xem đến khi nào ta mới có thể tự giãy dụa mà đứng được lên, phải không?”
Yến Vô Sư lại lặp lại thần sắc mê man trên mặt, tựa hồ không hiểu hắn đang nói cái gì.
Thẩm Kiều khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng đẩy tay y ra.
“Thương thế của ngươi quá nặng, không thể dưỡng khỏi trong một sớm một chiều. Chờ mấy ngày nữa tin đồn buông xuống, ta sẽ đưa ngươi quay lại Trường An. Ngủ đi thôi, có chuyện gì sáng mai lại nói.”
Không đợi Yến Vô Sư nói thêm gì nữa, hắn đi tới chỗ chăn chiên bên cạnh ngồi khoanh chân, bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Vì tình trạng của đối phương như vậy, cho nên dù có tĩnh tọa vận công, Thẩm Kiều cũng không dám đưa toàn bộ tinh thần tiến vào cảnh giới vạn vật lưỡng vong, mà phân ra một tia tinh thần ở lại chú ý động tĩnh ngoài thân.
Một đêm qua nhanh, từ phía đông xa xa, ánh dương bắt đầu chiếu rọi.
Thẩm Kiều thuận theo kinh mạch toàn thân, đem chân khí vận chuyển mấy chu thiên, rồi cùng quy về một mối. Tại vùng đan điền tụ lại, rồi sinh ra, tuần hoàn lặp lại, tam hoa tụ đỉnh, quang hoa tỏa sáng, cả người giống như tiến vào một cảnh giới mới tuyệt không thể tả.
Hắn dường như có thể quan sát được từng dây kinh mạch trong người đang bởi bậy mà chầm chậm giãn nở, những thứ cản trở kinh mạch thông suốt trước kia, được chân khí ấm áp rửa sạch, một lần nữa truy nhập vào chữa trị. Căn cơ so với ngày xưa càng thêm vững chắc, cho dù hắn có dùng lực quá độ như lúc trước, không để ý thực lực đã tùy tiện cùng người giao thủ, thì cũng chỉ là huyết khí bốc lên một chút, không giống như trước kia hơi động cái là hộc máu nữa.
Hai mắt e rằng đã không có cách nào khôi phục lại được như cũ. Nhưng có mất tất có được, Thẩm Kiều cũng không vì vậy mà cảm thấy tiếc nuối. Rất nhiều chuyện đã trôi qua, người chỉ có thể vĩnh viễn nhìn về phía trước. Nếu như hiện tại trong cơ thể hắn không có Tương Kiến Hoan, không có rơi từ trên Bán Bộ Phong xuống, có lẽ mãi mãi cũng không thể khám phá sự ảo diệu chân chính của “Chu Dương Sách”, võ công cũng vĩnh viễn không thể tiến cảnh mà dừng mãi tại chỗ này.
Lúc này Thẩm Kiều dường như thoát khỏi thân xác phàm trần kia của minh, thần thức du ngoạn trong hồng hoang rộng lớn vô biên vô tận, sao sáng đầy trời, vạn vật hiện ra, thiên hạ cửu châu như bàn cờ, non xang nước biếc, cỏ cây trăng gió, rõ ràng có thể đếm được, hiện lên từng đường nét.
Từ cổ đến nay, phảng phất chỉ có một người này.
Vạn vật hỗn thành, thiên địa sinh trước, yên ắng tịch liêu, độc lập mà không thay đổi, nối tiếp mà không mỏi mệt.
Đạo giả hỗn độn, đạo giả tự nhiên, đạo giả bao hàm bao nhiêu biến ảo trong đó, bắt nguồn từ một tấc vuông, vạn vật đều có đạo.
Đây chính là đạo!
Trong nháy mắt đó, trước mắt Thẩm Kiều bừng sáng. Hắn tựa hồ nhìn thấy một hạt trong suốt long lanh, cách đạo tâm không xa, hoàn toàn tự nhiên mà lưu chuyển, nhưng bàn tay của hắn còn chưa kịp vươn tới, đã nghe từ phía xa xa có thanh âm ai đó gọi tên mình.
“Thẩm Kiều.”
Hắn hơi chấn động một cái, trước mắt đột nhiên hắc ám. Tất cả rực rỡ quang hoa hóa thành hư vô, như đài cao đột nhiên sụp xuống, vụn vỡ tan tành.
Thẩm Kiều đột nhiên phun ra một ngụm máu!
Hắn từ từ mở mắt.
Yến Vô Sư ngồi ở trên giường, dựa lưng vào vách tường, tóc tai bù xù, vẫn nhìn hắn như cũ, chỉ là thần sắc so với đêm qua lại có chỗ khác biệt.
Vẫn là quá bất cẩn rồi, Thẩm Kiều cười khổ thầm nghĩ, lau đi vết máu bên khóe môi.
Hắn vốn phân ra một tia tinh thần ở lại lưu ý chuyện bên ngoài, ai ngờ giữa đường có lĩnh ngộ, bất tri bất giác đã quên đi tất cả.
“Yến tông chủ cảm thấy sao rồi?”
“Ngươi… Rất ngoài dự liệu của ta.” Yến Vô Sư nói, thần sắc mệt mỏi uể oải, nhưng lại không hề hoang mang như đêm qua. Cái người nhìn Thẩm Kiều ôn nhu mỉm cười, ôm lấy hắn không tha kia, phảng phất chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, theo bóng đêm trôi đi, cùng nhau biến mất.
Mà trái tim vốn lơ lửng của Thẩm Kiều trái lại lại thả xuống. Đây mới là Yến Vô Sư mà hắn biết, cái người bạc tình lãnh tâm, không để bất cứ người nào ở trong mắt.
“Ta vốn cho là, Tang Cảnh Hành sẽ khiến ngươi thất bại hoàn toàn…” Y nói chuyện rất chậm, hơn nữa trong khí không đủ, hẳn là do bị thương. Nhưng sau khi tỉnh lại, y lại không hề vội vã hỏi về tình cảnh của mình, trái lại chỉ ung dung nói về Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Thật không phải, khiến Yến tông chủ thất vọng rồi, ta vẫn sống rất tốt.”
Khóe miệng Yến Vô Sư khẽ nhếch: “Không, ta không hề, thất vọng… Trái lại, là kinh hỉ, ngươi đem, ma tâm, ta gieo xuống, hủy diệt rồi, phải không?”
Thẩm Kiều nhìn hắn: “Ngươi hẳn cũng biết, lúc đó ta căn bản không thể chống lại Tang Cảnh Hành. Lựa chọn duy nhất của ta, chỉ là tự hủy căn cơ, tự phế võ công, cùng hắn đồng quy vu tận.”
Yến Vô Sư gật gật đầu: “Đúng, ngươi chỉ có, một lựa chọn này.”
Thẩm Kiều: “Yến Vô Sư, ta biết ngươi muốn phá hủy ta. Ngươi cho là thế gian này vốn không có thiện ý, loại người dễ dàng mềm lòng như ta, căn bản không có ý nghĩa tồn tại. Ngươi muốn ta mở mắt nhìn cho rõ lòng người tàn khốc, khiến ta cũng hãm thân trong địa ngục, trầm luân giãy dụa, cuối cùng trở thành một phần của nó.”
Khóe miệng Yến Vô Sư khẽ lộ ý cười, từ từ, từng chữ từng chữ nói tiếp: “Nhưng ta, không nghĩ tới… Cho dù là ngươi, ở trong tuyệt cảnh như thế, còn có thể một lần nữa, bước lên.”
Thẩm Kiều nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra, sóng gió trong mắt vừa hiện đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bình tĩnh vô ngần: “Nếu như không có “Chu Dương Sách”, ta bây giờ thật sự đã chết. Ý tưởng của ngươi không sai, “Chu Dương Sách” quả thật có thể giúp người tái tạo căn cơ. Nói cách khác, nó thật sự có công hiệu cải tử hồi sinh, không hổ là kỳ thư đệ nhất thiên hạ. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi chịu đem mấy sở học chục năm qua hủy diệt toàn bộ. Hiện giờ tuy rằng ngươi bị thương rất nặng, nhưng ma tâm lại chưa từng vỡ vụn, muốn học “Chu Dương Sách”, phải đánh nát ma tâm, giống như ta, bắt đầu lại từ đầu lần nữa.”
Yến Vô Sư chuyên chú nhìn hắn, không tỏ rõ ý kiến, lại hỏi: “Ngươi lúc đó, rất thống khổ?”
Ngâm cốt luyện gân, ngang ngửa lột da tước thịt, ở trong mười tám tầng địa ngục một lần nữa đi lên.
Mà Thẩm Kiều đã không còn muốn nhớ lại nữa, bởi vì so với thống khổ trên thân thể, hắn lại càng nhớ rõ quan chủ và Sơ Nhất nơi Bạch Long quan kia. Nhớ tới cái chết thảm của bọn họ, còn nhớ tới cái ý nghĩ tự cho là đúng, đơn phương mong đợi, không biết tâm địa sắt đá kia vĩnh viễn cũng không thể bị đả động. Hắn vốn cho rằng người đó là bằng hữu, kỳ thực người đó lại chỉ coi hắn như một vật phẩm thí nghiệm.
Thẩm Kiều thu hồi hết thảy nỗi lòng, âm điệu trầm ổn: “Hôm qua ta có tới Vương thành, đám người Đậu Yến Sơn kia vẫn còn ở đó. Đợi thêm mấy ngày nữa, chờ những người giang hồ kia đi hết, ta sẽ mang ngươi quay lại Trường An.”
Yến Vô Sư lại lắc đầu một cái, động tác này lúc này hắn làm cực kỳ tốn sức: “Không còn kịp nữa…”
Cái gì không kịp? Thẩm Kiều định hỏi, đã thấy y nhắm mắt lại, không còn nhúc nhích.
Trong lòng hắn khẽ động, tiến lên vài bước xem xét hơi thở của Yến Vô Sư.
Vẫn còn thở, chỉ là lại rơi vào mê man sâu.
Mà mạch tượng so với lúc trước còn hỗn loạn hơn. Nếu đem chân khí đổi thành người, lúc này trong cơ thể y dường như có mấy chục người đang kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Thẩm Kiều cố gắng rót chân khí vào. Chỉ là chân khí kia rất nhanh đã quay ngược phản phệ, kéo theo đó là dòng khí hỗn loạn trong cơ thể Yến Vô Sư, khí thế hùng hổ đánh về phía hắn. Thẩm Kiều bất dắc dĩ, chỉ có thể nhanh chóng thu tay.
Giấc ngủ này của Yến Vô Sư, là ngủ thẳng tới quá trưa.
Ông lão còn chưa quay lại, theo lời Ban Na nói, hôm qua có đoàn thương lữ nhờ ông đi dẫn đường, có lẽ phải mấy ngày nữa mới quay về. Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Từ nơi này đi về phía tây phần lớn là sa mạc, cát vàng nơi nơi, đường xá dài dằng dặc, khó có thể phân biệt, thường có người lạc đường trong sa mạc rồi từ đó không về được nữa. Dân bản xứ quen đường đi lối lại, biết làm thế nào mới có thể rời khỏi sa mạc.
Vết ứ ngân trên cổ và trên tay Ban Na đã gần như khỏi hẳn. Thẩm Kiều cùng nàng nói chuyện một lát, Ban Na dẫn bầy dê ra ngoài ăn cỏ, Thẩm Kiều thì lại bưng theo bát canh dê Ban Na nấu, quay lại gian phòng ở.
Lúc hắn trở lại, Yến Vô Sư cũng vừa vặn động đậy hàng mi, giống như muốn tỉnh.
Thẩm Kiều đem canh thịt dê chia làm hai bát, chuẩn bị đợi đối phương tỉnh lại lại dò hỏi lời nói y đã nói trước lúc hôn mê.
Yến Vô Sư mở mắt ra, mông lung đưa mắt nhìn lều vải trên đầu.
Thẩm Kiều nói: “Ngươi có cảm giác có chỗ nào không khỏi không? Vừa rồi ta thăm dò mạch tượng của ngươi, thấy trong cơ thể ngươi có mấy cỗ chân khí…”
Yến Vô Sư: “Mỹ nhân, ca ca.”
Thẩm Kiều: “……”
Không khí trầm mặc quỷ dị lan tràn khắp phòng, canh thịt dê bốc khói nghi ngút, tựa như đang cười nhạo sự câm nín của Thẩm Kiều.
Yến Vô Sư: “Ta, đau.”
Giọng điệu này căn bản không phải là Yến Vô Sư mà Thẩm Kiều biết, cứ như có một người khác đang chiếm lấy thân thể của y nói ra. Thẩm Kiều nhìn y chằm chằm, gần như hoài nghi đường đường là tông chủ Hoán Nguyệt tông lại bị quỷ nhập vào người.
Thẩm Kiều lấy lại bình tĩnh: “Ngươi làm sao vậy?”
“Đau…” Yến Vô Sư nhìn hắn, ánh mắt toát lên một chút oan ức, như là đang lên án Thẩm Kiều đứng im tại chỗ không chịu đi qua.
Thẩm Kiều sống ba mươi năm, cảnh tượng gian nan khốn khó nào hắn cũng đã từng trải qua, lại chưa từng có lúc nào giống như bây giờ, không biết nên phản ứng ra sao.
Yên Vô Sư đang giả bộ đáng thương sao?
Đây căn bản là không thể, với thái độ làm người của y, phản ứng tự nhiên phải là giống như trước khi ngủ mê mới đúng.
Thẩm Kiều lại nhớ tới nụ cười ôn nhu hồn nhiên y từng cười với hắn lúc trước.
Nhưng bây giờ cùng lúc trước lại có chút khác biệt.
Thẩm Kiều: “Ngươi còn nhớ ngươi tên là gì không?”
Yến Vô Sư trừng mắt nhìn, cái vẻ mặt này khiến khóe miệng Thẩm Kiều hơi giật giật.
“Ta là… Tạ Lăng…”
Tạ Lăng…. Tạ?
Thẩm Kiều chợt nhớ tới Côn Tà từng nói với hắn, Yến Vô Sư vốn là Tạ Lăng, xuất thân từ thế gia tiền triều. Bàn Long hội lần này, y đến cũng là vì muốn lấy lại di vật của mẫu thân mình.
Dù là nhớ tới điểm này, Thẩm Kiều vẫn như trước cảm thấy có chút khó có thể tin tưởng.
Hắn hơi nhíu mày, trầm tư không nói.
Canh thịt dê có chút nguội, trên nước mì nổi lên một tầng váng dầu.
Tầm mắt của Yến Vô Sư dao động qua lại giữa Thẩm Kiều và bát canh, do do dự dự mở miệng: “Ta đói…”
Đổi lại trước đây, cho dù Yến Vô Sư hổ lạc đồng bằng, Thẩm Kiều cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được đối phương sẽ mang bộ mặt mê man lấy lòng mà nhìn mình, nói “Ta đói’.
Cho dù là đối phương vẫn không hề hối hận, như trước châm chọc khiêu khích, Thẩm Kiều cũng đều cảm thấy rất bình thường, bởi vì đó mới là Yến Vô Sư.
Chỉ là làm sao lại biến thành như thế này?
Hắn nhịn không được mà xoa xoa thái dương, cảm giác có chút luống cuống chân tay.
“Ngoại trừ cái tên Tạ Lăng này, ngươi có còn nhớ được gì nữa không?”
Tay chân Yến Vô Sư vô lực, ngay cả bát canh cũng cầm không vững. Thẩm Kiều không thể làm gì khác là múc từng muỗng đút cho y ăn.
“Không nhớ rõ…”
Thẩm Kiều: “Ngươi có nhớ cái tên Yến Vô Sư này không?”
Yến Vô Sư lắc đầu một cái, vẻ mặt nghi hoặc không chút giả bộ.
Thẩm Kiều nhịn không được muốn thở dài: “Một chút cũng không nghĩ ra sao?”
Kết hợp với lời Ban Na đã nói, cùng biểu hiện sau mấy lần thức tỉnh của Yến Vô Sư, Thẩm Kiều tựa hồ đã nắm được một vài điểm.
Nói đơn giản, chân khí hỗn loạn và vết thương trên đầu có lẽ là nguyên nhân dẫn đến việc Yến Vô Sư thay đổi tính cách.
Thời gian y ngủ say chiếm phần lớn. Mà mỗi lẫn tỉnh lại, thường biểu hiện ra những cử chỉ bất đồng. Có lúc chỉ là nhớ được vài đoạn ký ức vụn vặt, có lúc lại khôi phục như thường, có lúc thì lại giống như Ban Na đã nói, tính tình cuồng bạo, hoàn toàn không khống chế được chính mình.
Mà Thẩm Kiều cũng không phải thầy thuốc, cho nên hắn cũng chỉ nghĩ ra được những điều này, còn làm sao giúp Yến Vô Sư khôi phục lại như thường, thì hắn thật sự không có biện pháp.
Hắn cũng không biết ngoại trừ biểu hiện lúc này ra, Yến Vô Sư còn có thể xuất hiện thêm một nhân cách mới nào nữa hay không.
“Ta nhớ…” Một bát canh thịt dê vào bụng, Yến Vô Sư liếm môi một cái.
“Hả?” Thẩm Kiều đang định đứng lên, nghe vậy quay đầu lại nhìn y.
Yến Vô Sư: “Ta ngủ, khi mà, ngươi hôn ta… Cũng có, vị canh thịt dê.”
Thẩm Kiều: “…..”
Tính khí cực tốt như Thẩm Kiều bỗng nhiên cũng có loại cảm xúc muốn đem bát canh còn chưa kịp uống kia úp thẳng lên đầu đối phương.
Yến Vô Sư dường như phát hiện tâm tình của hắn, không nhịn được mà hơi lui về sau, sau đó dùng vẻ mặt ủy khuất mà nhìn hắn.
Thẩm Kiều đỡ đán, im lặng hỏi trời xanh.