Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 27


Đọc truyện Thiên Thu – Mộng Khê Thạch – Chương 27

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Khoảng cách từ Dĩnh Châu đến Trường An không ngắn, gần như tương đương với khoảng cách đi xuyên cả đất Bắc Chu, mà với khinh công của Yến Vô Sư, nếu như muốn đến trong vòng hai ngày cũng không hẳn là không thể, cho nên từ khi thu được tin tức mà Yến Vô Sư truyền đến, đại đệ tử Biên Duyên Mai liền nhanh chóng sai người chỉnh trang lại phủ đệ của sư tôn ở kinh thành, để khi Yến Vô Sư đến kinh thành liền có thể lập tức vào ở.

Yến Vô Sư không có thực chức trong chiều, chỉ là do Chu Đế nhờ vả nên treo trên mình cái chức Thiếu sư của Thái tử. Tuy nói chức này “Chuyên môn dạy dỗ Hoàng thái tử”, nhưng Hoàng thái tử Vũ Văn Uân tự có triều trần uyên bác cùng với quan lại trong đông cung giáo dục, không đến nỗi cần làm phiền tới Yến Vô Sư.

Để tỏ lòng coi trọng, Chu Đế vẫn đặc biệt ban cho một dinh thự, để Yến Vô Sư lúc ở kinh thành có nơi cư trú.

Hoán Nguyệt tông không thiếu tiền, Yến Vô Sư ở Trường An cũng có phủ đệ riêng, phủ Thiếu sư ngược lại cũng không thường tới. Tuy nói nơi đó người hầu kẻ hạ trang trí đầy đủ, nhưng không có chủ nhân, khó tránh khỏi có chút qua loa. Lần này Yến Vô Sư nói rõ phải về phủ Thiếu sư ở, Biên Duyên Mai lúc này mới vội vàng bố trí lại cẩn thận một lần.

Ai ngờ đợi hết mấy ngày, vẫn không thấy bóng dáng sư tôn đâu. Biên Duyên Mai có chút kỳ quái, bằng bản lĩnh của Yến Vô Sư, cũng không cần hắn phải lo lắng, chắc là trên đường đi có chút chuyện trì hoãn mà thôi. Chỉ là lần này Chu Đế liên tiếp truyền đòi Biên Duyên Mai tiến cung, nhiều lần dò hỏi hành tung của Yến Vô Sư, hy vọng có thể mau chóng thấy người. Biên Duyên Mai lúc này mới mấy lần phái người chờ đợi ở dịch quán ven đường, để biết được tin tức khi nào sư tôn có thể vào kinh.

Cho đến hôm nay, mùng 3 tháng 3, lễ nữ nhi, nữ tử kinh thành đổ xô ra vùng ngoại ô đạp thanh ngắm cảnh, hắn mới thu được tin tức từ dịch quán bên Lạc Châu, nói là Yến Vô Sư khoảng chừng hai ngày nữa là đến nơi.

Sư tôn đến, đệ tử đương nhiên phải ra nghênh đón. Biên Duyên Mai đặc biệt đem sự tình mấy ngày nay đẩy sang một bên, tự mình ra khỏi thành chờ đợi. Bất quá không may là, bởi vì hôm nay là lễ nữ nhi, người đặc biệt đông, không chỉ có nữ nhi của bách tính bình thường ra ngoài đạp thanh, mà thậm chí thiên kim quý nhân, cung nữ, tiểu thư con nhà giàu có  đều đi xe ngựa ra khỏi thành, thêm vào đó nô bộc như mây, thương nhân vãng lai, quả thực có thể so với khung cảnh hoa đăng tết nguyên tiêu, dòng người cuồn cuộn, nốt gói bước đi.

Dưới tình hình này, cho dù võ công của Biên Duyên Mai có cao đến đâu cũng không sử dụng được, trừ khi hắn trực tiếp đạp lên nóc xe ngựa của người khác mà chạy tới. Nhưng như vậy nhất định sẽ đưa tới không ít phiền phức, hơn nữa cũng chưa chắc đã nhanh hơn chút nào, cho nên hắn đơn giản bỏ xe ngựa lại đi bộ.

Kỷ Anh là người hầu tùy thân của hắn, đã theo hắn không ít năm. Thời điểm Biên Duyên Mai ở kinh thành, sinh hoạt thường ngày cơ bản đều do hắn quản lý, tuyệt đối trung thành, võ công cũng không kém, sống chết yêu cầu muốn đi cùng. Biên Duyên Mai suy nghĩ một chút cũng đồng ý.

Hai người tránh né đoàn người đi vào những con hẻm nhỏ, dòng xe ngựa vẫn bị chặn lại ở cửa thành hồi lâu chưa ra được.

Ngoài thành ba dặm có một quán nước, vì trang hoàng đơn sơ, không có gì đáng để xem nên cũng không có mấy người đi vào. Nhưng nếu có người muốn vào thành, ngồi ở đây lại có thể thấy được rõ ràng. Biên Duyên Mai tiến vào quán nước gọi hai chén trà, cùng với Kỷ Anh cùng nhau ngồi xuống.

Kỷ Anh trên mặt toàn là vẻ thấp thỏm: “Công tử, chúng ta có đến trễ không, Yến sư đã vào thành rồi?”

Biên Duyên Mai: “Không đâu, chúng ta đến sớm, chờ chút cũng không sao.”

Hắn thấy Kỷ Anh nâng cốc trà không uống, không khỏi cười nói: “Đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi gặp sư tôn, không cần lo lắng như vậy, sư tôn cũng không ăn thịt ngươi!”

Kỷ Anh làm vẻ mặt đưa đám: “Lần trước tiểu nhân làm việc không chu đáo, bị Yến sư giáo huấn, chỉ mong lúc này đừng bị la nữa!”

Biên Duyên Mai: “Yên tâm đi, nếu sư tôn nhận ra ngươi không phải môn nhân của Hoán Nguyệt tông, nhiều lắm chỉ giết thôi chứ không răn dạy đâu.”

Kỷ Anh sững sờ: “Công tử, tiểu nhân không hiểu ý ngài…”


Biên Duyên Mai khẽ mỉm cười: “Ngươi mô phỏng hành động và lời nói của Kỳ Anh quả thực rất giống, ngay cả ta cũng suýt chút nữa bị nhầm. Đáng tiếc ngươi lại cố tình để lộ một nhược điểm cực lớn.”

Mắt thấy bị lộ, “Kỷ Anh” cũng không tiếp tục diễn cái vai hạ nhân kính cẩn kia nữa: “Thỉnh xin chỉ giáo.”

Biên Duyên Mai: “Kỳ Anh đối với sư tôn vừa kính vừa sợ, nhưng đa phần là e ngại nhiều hơn. Hắn chắc chắn sẽ không chủ động đưa ra yêu cầu muốn cùng ta ra khỏi thành đi tiếp đón sư tôn. Các điểm khác ngươi đã bắt chước hoàn hảo, cố tình để lọt điểm này.”

“Kỷ Anh” ha ha cười rộ lên: “Không hổ là đại đệ tử của yến Vô Sư, bất quá ta vốn cũng không định tiếp tục lừa gạt!”

Biên Duyên Mai không còn cười nữa: “Ngươi là ai? Kỷ Anh đâu?”

“Kỷ Anh” đắc ý nói: “Dùng sự thông minh của ngươi, lẽ nào không đoán ra được ta là ai? Nếu có thể đoán được ta là ai, cần gì phải hỏi tung tích tôi tớ của ngươi nữa? Mọi người đều là lão oan gia, sao có thể làm như gặp mặt mà không quen biết?”

Biên Duyên Mai ngừng lại chốc lát, đổi sắc mặt: “Hợp Hoan tông? Ngươi là Hoắc Tây Kinh?!”

Thuật Hoán Liễm* của Hoắc Tây Kinh xú danh lan xa. Người bị hắn lột da mặt tất nhiên không thể còn sống. Mặc dù Kỷ Anh có võ công trong người, nhưng nhất định không đánh lại được Hoắc Tây Kinh. Lần trước Thẩm Kiều, Trần Cung gặp phải Hoắc Tây Kinh, nếu không phải có Bạch Nhung chặn lại giữa chừng, bọn họ đã không thể chạy thoát.

*Hoán Liễm: Đổi da mặt

Không ai biết rõ được tuổi thật của Hoắc Tây Kinh, có thể là ba mươi, bốn mươi, có lẽ là năm mươi, sáu mươi. Cứ cách một khoảng thời gian hắn lại đổi một khuôn mặt mới, hơn nữa chuyên môn chọn ra tay với những người trẻ tuổi xinh đẹp. Những năm này số người bị hắn lột mất da mặt, không có mấy trăm cũng phải mấy chục. Cho dù cả hai bên chính tà, nghe đến Hoắc Tây Kinh, đều không mang sắc mặt tốt đẹp gì.

Đương nhiên Hợp Hoan tông dùng mị thuật để bổ âm dương, danh tiếng vốn đã không tốt, nhưng người như Hoắc Tây Kinh còn khiến người ta chán ghét hơn, thậm chí còn đến mức hận thấu xương. Tóm lại cũng coi như danh tiếng bại hoại đến một cảnh giới nhất định.

Hoắc Tây Kinh ha ha cười nói: “Biên lão đệ việc gì phải làm vẻ mặt như thế? Nói đến thì chúng ta cũng coi như cùng chung một thầy mà. Những năm này không có cơ hội gặp mặt, ta còn rất muốn gặp ngươi một lần để kết chút giao tình đây, đâu phải tới tìm ngươi để đánh đánh giết giết!”

Biên Duyên Mai lạnh lùng nói: “Kỷ Anh là tùy tùng đã theo ta bao năm, ngươi vừa ra tay liền lột da mặt hắn, lấy đi tính mạng hắn. Nếu ta không báo thù cho hắn, hôm nay sẽ không mang họ Biên!”

Hoắc Tây Kinh không chờ hắn ra tay, đã lùi lại mấy bước: “Biên lão đệ đừng hiểu lầm. Ngày đó lúc ta vừa ý khuôn mặt của tên Kỷ Anh này, cũng không biết hắn là người của ngươi, mãi đến khi ta lột được một nửa, hắn mới nói. Ngươi nói coi, lúc đó cho dù ta có dừng tay, gương mặt này cùng với cái mạng nhỏ của hắn cũng không giữ được, chi bằng tặng cho ta. Ngược lại, có khuôn mặt này, hôm nay ta phụng mệnh sư phụ ta, đến bái kiến lệnh sư, chính là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Hắn căn bản không coi mạng của Kỷ Anh để vào mắt. Vốn tưởng mình mang tên tuổi của Tang Cảnh Hành ra, Biên Duyên Mai dù sao cũng phải kiêng kỵ vài phần, ai ngờ đối phương không nói hai lời trực tiếp động thủ. Biên Duyên Mai cũng dùng ngón tay làm đao quét về phía Hoắc Tây Kinh, chân khí tuôn ra, hàn khí dày đặc chém thẳng xuống.

Hoắc Tây Kinh xém chút nữa là trúng chiêu, liền nhanh chóng lùi lại mấy chục bước tạo khoảng không để ra tay, nhưng đối phương lại theo sát không ngừng, chiêu nào chiêu nấy đều sắc bén bức người. Quán trà nho nhỏ trong nháy mắt biến thành chiến trường, bàn ghế bốn phía xung quanh đều nát bấy. Chủ quán cùng khách nhân đều sợ hãi vội vàng bỏ chạy, chỉ chốc lát sau đã biến mất không còn hình bóng.

Cùng là Xuân Thủy Chỉ Pháp, của Yến Vô Sư thì mang theo khí chất ngông cuồng tự đại, bạo ngược không cùng, Biên Duyên Mai lại theo hướng ác liệt sắc bén. Hắn đem Hoán Nguyệt Đao pháp của Hoán Nguyệt tông kết hợp lại với chỉ pháp, không đao thắng có đao, thần thái như thu thủy dập dờn, thế tấn công như phá núi, huyết quang mở đường, hài cốt đầy đồng, bốn phương tám hướng, không nơi bỏ sót!

Sư phụ Tang Cảnh Hành của Hoắc Tây Kinh là một trong thập đại cao thủ thiên hạ. Bản thân hắn cũng không chút ngần ngại vất bỏ mặt mũi đi nịnh bợ sư phụ, thường tìm những cô gái xinh đẹp đưa tới cho sư phụ, cũng coi như là đệ tử được Tang Cảnh Hành yêu thích nhất. Từ xưa đến nay đều ngênh ngang mà sống, bằng không chỉ với việc hắn suốt ngày đi lột da mặt người khác, đã sớm bị cừu gia tóm lấy ngũ mã phanh thây rồi.

Cứ thế lâu dần, hắn cũng cảm thấy mình rất tài giỏi, cũng không đem Biên Duyên Mai để trong mắt, nghĩ thầm tên đại đệ tử này của Yến Vô Sư phụ trách quản lý Hoán Nguyệt tông và thiết lập quan hệ với triều đình Bắc Chu, lúc bình thường chắc phần lớn thời gian đều dùng vào việc giao thiệp với quan chức trong triều, trên người thậm chí còn mang chức quan, hàng ngày phải dùng đến não nhiều, ít động tay động chân, võ công chắc cũng không đến nỗi quá xuất sắc.


Ai ngờ quá mức khinh địch lại chuốc họa cho bản thân, tuy rằng trong thời gian ngắn hắn không đến nỗi bị chèn ép quá mức, nhưng nếu muốn chiếm thế thượng phong cũng không dễ dàng như vậy.

Biên Duyên Mai có ý lấy mạng hắn, cũng không hề vì mọi người đều xuất thân từ Ma Môn mà hạ thủ lưu tình. Chỉ là võ công của Hoắc Tây Kinh cũng không phải hạng vừa, hai bên giao thủ mấy trăm chiêu, người này cũng không thể làm gì được người kia. Biên Duyên Mai mặc dù chiếm chút ưu thế, nhưng cũng chỉ đến vậy.

Hoắc Tây Kinh đánh mãi cũng có chút mất hứng, trong lòng cảm thấy không biết nên đánh tiếp hay dừng lại đây. Nếu tiếp tục đánh, có lẽ có thể tìm ra cơ hội để ám hại Biên Duyên Mai, sau đó dùng hắn uy hiếp Yến Vô Sư đi vào khuôn khổ, hoặc là đem về tông môn giao lại cho sư phụ, cũng coi như có chút công lao. Tuy nhiên mọi người cùng xuất thân từ Ma Môn, ai cũng không phải cái loại người thiện lương đức độ gì, muốn ám hại đối phương cũng không dễ dàng. Hoắc Tây Kinh đánh nửa ngày cũng không tìm được cơ hội này.

Nhưng đúng lúc đó, bên tai hắn bỗng truyền đến tiếng nói nhàn nhạt: “Mặt hàng như vậy, nếu ngươi vẫn không bắt được, vậy đừng tự xưng là đệ tử của Yến Vô Sư ta.”

Hoắc Tây Kinh nhất thời cảm thấy bên tai nổ ẩm một tiếng, ngực chấn động mạnh một cái, suýt chút nữa nôn ra máu. Trong lòng hắn có quỷ, khuôn mặt cũng mất sắc, cũng chẳng còn đoái hoài tới cái gì, chỉ muốn chuồn cho nhanh!

Chính giây phút phân tâm đó, đã cho Biên Duyên Mai cơ hội, một chưởng vỗ thẳng vào kẽ hở trước ngực Hoắc Tây Kinh. Người kia a một tiếng bay ngược ra sau, lại nhanh chóng trở mình giữa không trung, định thừa dịp đó nhanh chóng đào tẩu!

Ai ngờ vọt được đến giữa không trung mới miễn cưỡng dừng lại được một chút, ngay sau đó liền trực tiếp bị ép ngã dập mặt xuống đất!

Hoắc Tây Kinh che ngực thở dốc, trơ mắt nhìn một người mặc thanh bào, khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện dưới tàng cây cách đó không xa.

Bên cạnh hắn còn có một người nữa, chống gậy trúc, nhìn qua có vẻ sức khỏe không được tốt.

Không chút nghi ngờ, cái người mặc thanh bào kia, nhất định chính là Yến Vô Sư.

Hoắc Tây Kinh đối với người có khuôn mặt xinh đẹp có một sự chấp nhất quá mức bất thường. Vừa thấy cái người ở bên cạnh y, lập tức liền nhận ra đối phương chính là cái người ngày đó mình muốn lấy da mặt lại bị Bạch Nhung nhảy ra làm hỏng chuyện tốt.

Chỉ là, vào giờ phút này, dù thế nào hắn cũng không dấy lên được nửa điểm hứng thú với cái da mặt kia, bởi vì hắn cũng không biết tính mạng mình hôm nay có thể bảo toàn được hay không.

“Yến tông chủ mạnh khỏe, tại hạ Hoắc Tây Kinh. Sư tôn Tang Cảnh Hàng lệnh ta đến truyền lời với lão nhân gia ngài.” Hoắc Tây Kinh như gặp đại địch, cố gắng cười gượng nói.

Những oan hồn đã từng bị hắn lột da mặt chỉ sợ sẽ chẳng bao giờ ngờ được kẻ tàn bạo phách lối như Hoắc Tây Kinh có thể có lúc ăn nói khép nép như thế.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lúc này Hoắc Tây Kinh chỉ hận không thể co mình lại chui vào trong khe đất, tốt nhất là làm sao cho đối phương không sao nhận ra hắn là ai.

“Lão nhân gia? Ta rất già ư?” Yến Vô Sư cười như không cười, hờ hững nói.

Lúc Hoắc Tây Kinh đang vắt hết óc nghĩ cách làm sao nói cho thật êm tai để Yến Vô Sư có thể tha cho mình, đột nhiên bị lời này của y chen vào, vẻ mặt nhất thời cứng đờ, ngoác mồm lè lưỡi, cái gì cũng không nói ra được.

Biên Duyên Mai đè xuống kích động trong lòng, cung kính hành lễ: “Đệ tử gặp qua sư tôn, mấy ngày nay sư tôn vẫn mạnh khỏe chứ ạ?”


Yến Vô Sư liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi suốt ngày giao thiệp với đám quan lại triều đình, có vẻ lâu nay không chuyên tâm luyện võ, đến nỗi ngay cả cái loại mặt hàng này cũng đánh không lại?”

Biên Duyên Mai xấu hổ: “Sư tôn dạy rất phải!”

Cái người được gọi là “Loại mặt hàng này” là Hoắc Tây Kinh đây lúc này sắc mặt đang lúc xanh lúc trắng, trong lòng hận lắm những cũng không dám nói gì.

Yến Vô Sư vừa xuất hiện, hắn đã biết mình không thể chiếm được tiện nghi gì từ tay đối phương rồi. Kế trước mắt vẫn là bỏ của chạy lấy người, nhưng chạy thế nào cũng là một vấn đề. Nhân dịp hai sư đồ trò chuyện, khóe mắt Hoắc Tây Kinh liếc nhanh bốn phía, tìm kiếm con đường chạy trốn có lợi nhất cho mình.

Hắn giết hạ nhân của đồ đệ người ta rồi, cho dù sư phụ không ra tay, cũng sẽ không ngăn đồ đệ báo thù. Mọi người đều xuất thân từ Ma Môn, chẳng có ai sạch sẽ hơn ai. Hoắc Tây Kinh biết Biên Duyên Mai nhất định không thể bỗng nhiên thiện tâm trỗi dậy mà buông tha cho mình, mà có Yến Vô Sư ở đây, hắn muốn chạy cũng khó.

Hai mắt Hoắc Tây Kinh khẽ chuyển động, dư quang liếc đến cái người đứng sau Yến Vô Sư là Thẩm Kiều.

Kế vừa nhảy lên trong đầu, hắn lập tức liền động, đẩy người vọt lên, vồ về phía Thẩm Kiều!

Nhưng chẳng mấy chốc hắn sẽ biết được, đây chính là quyết định sai lầm nhất trong đời của hắn.

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. Biên Duyên Mai không biết quan hệ giữa Thẩm Kiều và sư phụ của mình, thấy động tác của Hoắc Tây Kinh, không khỏi sững sờ, nhưng thấy Yến Vô Sư không động, hắn cũng không động.

Động tác của Hoắc Tây Kinh không thể nói là không nhanh, thân hình hắn trực tiếp hóa thành một tàn ảnh, phi thẳng về phía Thẩm Kiều!

Chỉ một chút nữa là nắm được cổ tay đối phương, Thẩm Kiều chợt như cá lách ra khỏi tay hắn.

Hoắc Tây Kinh trong lòng lộp bộp một tiếng, chợt cảm thấy không ổn, căn bản không do dự chút nào, một đòn không thành, lập tức thu tay lùi lại phía sau.

Hắn thậm chí không dám nhìn về phía Yến Vô Sư, chỉ sợ một khắc quay ra nhìn này cũng sẽ làm lỡ cơ hội chạy trốn của chính mình!

Nhưng mà sự tình lại một lần nữa vượt ra khỏi dự tính của hắn, người ra tay không phải Yến Vô Sư, mà là cái người hắn vừa định đánh lén!

Gậy trúc màu lục trơn bóng, đầu gậy bởi vì thường xuyên chống trên đất mà có chút tơi tả, sĩ phu đương thời khi leo núi đề phòng không còn sức, rất thích mua của lão nông dưới chân núi một cái gậy trúc. Cây gậy trúc này của Thẩm Kiều so với những cây đó hoàn toàn chẳng có gì khác nhau.

Một gậy này đánh tới, nhìn như không có gì đặc biệt, mộc mạc không chút hoa mĩ, càng không có cái gọi là cẩm tú hoa khai, nhưng Hoắc Tây Kinh lại biến sắc mặt, từ trong đó cảm nhận được rõ hàn khí cuồn trào, ầm ầm đánh thẳng vào mặt, như đứng dưới chân đao phủ, lưỡi đao sắc bén đặt trên đầu, tĩnh rồi động, mưa gió xoay vần.

Lúc này Hoắc Tây Kinh mới biết, cái người mà vừa rồi hắn cho là “Quả hồng nhuyễn”, nhưng thật ra lại là một củ “Khoai lang nóng bỏng tay”!

Mà lúc này hối hận cũng không còn kịp, nếu như chỉ có mình Thẩm Kiều ở đây, hắn tất nhiên không thèm sợ, nhưng cố tình Yến Vô Sư lại ở bên cạnh, điều này làm hắn kiêng kỵ quá nhiều, cũng không có hứng thú triền đấu, chỉ có thể nhanh chóng lùi về sau, một lần lùi này liền lùi luôn mấy trượng.

Ai ngờ Thẩm Kiều cũng đuổi sát không tha, bộ pháp nhìn nhẹ như không, nhưng lại vững vàng tựa bàn thạch, có thể bảo trì khoảng cách gần trong gang tấc trước sau như một với Hoắc Tây Kinh.

Biên Duyên Mai bề ngoài thì thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trong lòng thì vô cùng kinh ngạc. Bộ pháp của Hoán Nguyệt tông thiên về hoa mỹ, phong thái bộ pháp mà Thẩm Kiều sử dụng cũng có chút tương tự, chỉ là trong đó cũng có không ít khác biệt, tựa hồ như có hàm ý bát quái thiên đạo trong đó, tử vi toán học, phảng phất như có thể dễ dàng nhìn thấu, nhưng khi xem kỹ lại thì như một mảnh hỗn độn, huyền diệu trong đó, khó mà nắm bắt.

Hai mắt đối phương tựa hồ có vấn đề, rõ ràng là không hề có tiêu cự, nhưng hắn nghĩ nát óc, cũng không đoán ra trên giang hồ có vị cao thủ nào như vậy. Quay sang nhìn thần sắc sư tôn, vậy mà lại không ngạc nhiên chút nào. Biên Duyên Mai đành kiềm chế nghi vấn đầy bụng, tiếp tục xem hai người giao thủ.

Thẩm Kiều quả thật muốn lấy mạng Hoắc Tây Kinh.


Chỉ với việc người này đại danh hiển hách, tội ác tày trời, hễ coi trọng khuôn mặt nào, liền muốn ra tay lột da mặt đối phương dùng cho chính mình. Loại sở thích kỳ quái này mà phát tác lên, có lúc thậm chí trong vòng một tháng đổi tới hai ba tấm mặt nạ. Người bị hắn lấy mất da mặt, tất nhiên mạng cũng không còn. Hơn nữa Hoắc Tây Kinh cũng không quan tân người đó có ở trong giang hồ hay không, chỉ cần bị hắn coi trọng, hơn nửa là tránh không khỏi.

Gia quyến của những người bị hại đó đối với Hoắc Tây Kinh quả thực là hận đến thấu xương. Chỉ tội người này võ công cao cường, lại có Hợp Hoan tông bao che, rất nhiều người không làm gì được hắn, muốn báo thù cho người thân, cuối cùng lại bị người ta giết chết.

Phật gia có câu “Buông hạ đồ đao lập địa thành phật”, Đạo gia cũng có lời tương tự “Bỏ ác lập thiện”, Thẩm Kiều bản tính ôn nhu, rất ít khi tức giận, nhưng một khi hắn thật sự nổi giận, đó là lúc hắn nhất định muốn truy cứu đến cùng. Lúc này hắn đã quyết loại trừ kẻ gây hại Hoắc Tây Kinh này, vậy thì sẽ ra tay không chút lưu tình, chiêu chiêu ác liệt, thật sự kiên quyết diệt cỏ tận gốc.

Đổi lại lúc trước, nếu không bị thương, Hoắc Tây Kinh dù sao cũng không đáng là đối thủ của Thẩm Kiều. Chỉ là lúc này công lực của Thẩm Kiều chỉ còn lại một nửa, hai mắt cũng không tiện, tuy nói “Chu Dương Sách” có thể thanh lọc cơ thể rất tốt, nhưng Tương Kiến Hoan dù sao cũng là kịch độc hiếm thấy trong thiên hạ, thân thể lúc đó đã bị tổn thương quá mức sâu sắc, không phải nói giải là có thể giải hết được, nên bây giờ trong cơ thể hắn vẫn còn chút độc tố chưa thanh lọc xong.

Cho nên trong khoảng thời gian ngắn hai người dây dưa không dứt, cũng khó mà phân ra cao thấp.

Hoắc Tây Kinh căn bản không muốn đánh cùng Thẩm Kiều. Tuy nói Yến Vô Sư không ra tay, nhưng mãnh thú ở bên, như hổ rình mồi, ai biết lúc nào nổi hứng muốn ra tay chứ. Hắn nóng lòng muốn thoát thân, không biết tại sao Thẩm Kiều lại không chịu buông tha. Hoắc Tây Kinh càng đánh, lòng càng nôn nóng, chỉ hận không thể đem Thẩm Kiều bóp chết, cố tình hắn lại không có cái năng lực này, chỉ có thể tiếp tục bị cuốn vào trong vũng bùn này.

Một người nôn nóng không chuyên tâm, động tác tất nhiên khó tránh khỏi việc lộ ra sơ hở. Thẩm Kiều tuy rằng bây giờ hai mắt không tiện, nhưng trong tâm đều rất chuyên chú đọ sức cùng kẻ địch, hiện thời nhận ra có sơ hở, liền dùng gậy thay kiếm, biến giả thành thật, đánh thẳng vào ngực Hoắc Tây Kinh!

Gậy trúc từ nặng hóa nhẹ, ôn nhu như tình nhân lướt nhẹ qua mặt, nhưng Hoắc Tây Kinh lại thấy rõ ràng, nếu bị đối phương điểm trúng, chỉ sợ gậy trúc sẽ đâm thủng ngực mất. Hắn khẽ cắn răng ngừng lại thế đi, thân thể mạnh mẽ gập ngược lại phía sau, muốn tránh khỏi thế tiến công của đối phương, mặt khác đánh ra một chưởng, dùng hết mười thành công lực, phong vân phun trào, thầm nghĩ đối phương tất sẽ tránh lui.

Nào ngờ Thẩm Kiều không những không lui hay né tránh sang một bên mà vẫn giữ nguyên thế công. Một chưởng mà Hoắc Tây Kinh đánh ra kia, đối phương cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp đón lấy, hai bên chạm nhau, thân thể không những không bị thương, trái lại cứ như không có chuyện gì, xuyên thẳng qua một chưởng này của hắn.

Di hình hoán ảnh? Hoắc Tây Kinh sợ hãi biến sắc. Đây không phải tuyệt kỹ độc môn vang danh thiên hạ của Kỳ Phượng Các năm đó sao?!

Thân thể còn chưa kịp đưa ra phản ứng tiếp theo, từ sau lưng hắn liền truyền đến một trận đau nhói.

Cơn đau này quả thực quá mức để tiếp nhận, cứ như có một bàn tay vươn tay như muốn móc cả trái tim hắn ra. Hoắc Tây Kinh nhịn không được mà kêu lên một tiếng thảm thiết!

Nhưng Thẩm Kiều không thể xuyên gậy trúc từ sau lưng hắn vào. Gậy bị một bàn tay vô hình chặt chẽ nắm lấy, không cách nào di động được mảy may!

Thẩm Kiều biến sắc!

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Vô Sư: A Kiều vừa rồi ngươi rất oai phong lẫm liệt đó. Hiến thấy một người từ xưa tới nay luôn ôn nhu lại có thể ra tay ác liệt như vậy, thực sự là làm cho ta phải nhìn bằng cặp mắt khác đấy.

Thẩm Kiều: Không biết tại sao, nghe ngươi khích lệ như vậy ta lại chỉ cảm thấy không rét mà run.

Yến Vô Sư: Đạo diễn Đại Vương Miêu nói, những lúc như thế này phải để ngươi tự mình phát huy, ta không thể nhúng tay.

Đại Vương Miêu: Rõ ràng là ngươi muốn xem diễn, tự ngươi tính xem Thẩm chưởng giáo từ khi xuất hiện đến giờ bị thương biết bao nhiêu lần rồi, ói ra máu bao nhiêu lần rồi!

Yến Vô Sư (nhẹ nhàng a một tiếng): Nhưng dù sao cũng chưa có chết mà, không phải sao?

Thẩm Kiều (quay đầu): Thôi, ta vẫn nên quay về phòng tối ở Huyền Đô Sơn là hơn.

Úc Ái: Sư huynh đến (づ ̄3 ̄)づ╭


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.