Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 22


Đọc truyện Thiên Thu – Mộng Khê Thạch – Chương 22

Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Xuân thủy chỉ pháp là một trong những tuyệt kỹ tạo nên danh tiếng của Yến Vô Sư. Mười năm trước lúc tung hoành giang hồ, y từng dựa vào chiêu thức này mà đánh bại vô số cao thủ, ngay cả Kỳ Phượng Các cũng đặc biệt dùng hai câu thơ để hình dung môn võ công này, có thể thấy được chỗ tinh diệu độc đáo của nó.

Mười năm sau, cảnh giới của Yến Vô Sư tất nhiên chỉ có cao hơn chứ không bao giờ thấp xuống.

Mà có rất ít người biết, môn chỉ pháp này thật ra biến hóa từ kiếm pháp.

Năm đó Yến Vô Sư từng có một thanh kiếm không lúc nào rời thân, sau này kiếm hủy, có một đoạn thời gian y không tìm được binh khí vừa tay, cho nên không thể không dùng ngón tay thay kiếm, ai ngờ cuối cùng lại bị y nghĩ ra môn chỉ pháp này. Tên thì nhu tình ngàn vạn nhưng chỉ có người hãm trong nó mới có thể tự mình lĩnh hội thế nào là phong ba bão táp.

Nếu như đổi lại là một người tai thính mắt tinh ở đây, liền có thể thấy động tác của Yến Vô Sư rõ ràng rất chậm, rất tao nhã, rất nhẹ nhàng, chỉ như muốn phất đi lá rụng trên bả vai đối phương, mà ngón tay y cũng đã hóa thành tàn ảnh, thậm chí làm người ta không cách nào phân biệt rõ cái nào là tàn ảnh, cái nào là tay thật của y.

Thẩm Kiều là một người mù, người mù không có thị giác mê hoặc, nên những cảm quan khác càng thêm nhạy bén.

Hắn cảm thấy giống như bị thái sơn áp đỉnh, áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng tấn công đến. Muốn đem hắn ép xuống, nghiền nát, chân khí hao hụt, áp lực này không phải chỗ nào cũng tạo xung lực như nhau, mà đi kèm với chỉ pháp của đối phương, khi thì vai chịu áp lực nặng nề, khi thì cần cổ gặp phải uy hiếp, mơ hồ bất định, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Cả người Thẩm Kiều bị giam trong áp lực mà đối phương tạo nên, dường như đang bị tường vây bốn phía, rậm rạp chằng chịt, tầng tầng lớp lớp chân khí như thể nước thủy triều, khiến hắn không thể nào lui lại được nữa, tiến lại không tiến được, một khi nội lực chính mình tiêu hao hết, chờ đợi hắn chính là ngón tay ôn nhu như nước mùa xuân của Yến Vô Sư, trực tiếp phất nhẹ ở trên người hắn.

Nếu vậy, nhất định chỉ có một con đường chết.

Thẩm Kiều chỉ có ba phần nội lực, e rằng còn chẳng bằng một cao thủ nhị lưu trên giang hồ, đổi lại lúc bình thường, loại người có trình độ này, hoàn toàn không cần vọng tưởng có thể sống sót dưới tay Yến Vô Sư, mà Thẩm Kiều ưu thế hơn ở chỗ, hiện tại trên người hắn có võ công nguyên bản của Huyền Đô Sơn, cộng với hai tàn quyển “Chu Dương Sách” kia, tuy rằng thời gian gấp gáp, không kịp để hắn có thể biến hóa toàn bộ nội dung ghi nhớ được ra để bản thân sử dụng, nhưng ký ức khôi phục cũng mang theo ý nghĩa năng lực đối địch của hắn cũng theo đó mà khôi phục theo, không đến nỗi giống như ngày trước, hoàn toàn nằm ở thế bị động.

Hắn vung ống tay áo lên, tương tự lấy tay làm kiếm, đánh ra một chiêu.

Đây là thức thứ nhất “Thanh Phong” trong Thương Lãng Kiếm Quyết.

Thương Lãng Kiếm Quyết cũng là bộ kiếm quyết mà Úc Ái dùng để giao thủ với Yến Vô Sư lúc vừa rồi.

Huyền Đô Sơn tuy rằng vang danh thiên hạ, nhưng môn hạ võ công cũng không nhiều, kiếm quyết cũng chỉ có hai bộ.

Bởi vì Kỳ Phượng Các cảm thấy võ đạo chí cao, giống như rất nhiều đạo lý dưới nền trời này, đều là từ phức tạp hóa thành đơn giản, “Đại xảo nhược chuyết*”, cho nên học nhiều chiêu thức hơn nữa, cũng không bằng đem hai bộ kiếm quyết luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, có thể thu phát tự nhiên, tùy ý biến hóa mà dùng.

*  Đại xảo nhược chuyết:  大巧若拙  tương tự như câu khéo quá hóa vụng. Học nhiều thành ra rối rắm, cứ học rõ cái cơ bản thì sẽ tự nhiên giỏi thôi.

Thanh Phong tiến đến, tên như ý nghĩ, thức mở đầu đôn hậu bao dung, khiến người ta cảm giấy khoan khoái như gió xuân. Trong tay Thẩm Kiều không có kiếm, nên cũng chỉ có thể dùng ngón tay làm kiếm, sau chiêu thức này, rốt cục cũng tìm lại được cảm giác quen thuộc khi xưa.

Chân khí từ đan điền kéo dài dâng lên, chạy dọc theo huyệt dương quan, trung khu, chí dương mà lên, đến Phong Phủ thì ngưng tụ lại, sau đó phân ra bốn phương tám hướng chảy tới, phát ra ngoài. Chân khí đối phương tầng tầng lớp lớp, kết thành tường đồng vách sắt áp bức lại, Thẩm Kiều cũng vừa đúng lúc đem kình khí dẫn đến đầu ngón tay.


Bạch ngân tựa như kiếm quang, đây là kiếm khí.

Kiếm khí vẽ ra, Thẩm Kiều lập tức biến chiêu, mô phỏng “Cầm Tâm Tam Điệp” trong Thương Lãng Kiếm Quyết, đầu ngón tay giật nhẹ mấy cái liên tục, mỗi lần hạ đều vừa vặn điểm lên chỗ trọng yếu trên chân khí như lưới trời của Yến Vô Sư.

Ầm ầm một tiếng, sơn hà ngưng tụ, thiên địa thất sắc!

Nếu có người bên ngoài ở đây, liền có thể nhìn thấy giữa hai người bắn ra quang mang chói mắt. Thẩm Kiều mắt không thể thấy, cuối cùng chỉ bằng đối kháng kình khí mà phá được thế tiến công của đối phương!

Từ khi Yến Vô Sư bắt đầu công kích, cho đến tận lúc Thẩm Kiều phá giải được, người ở trong cuộc e rằng cảm thấy thời gian trôi qua đã rất lâu, nhưng đối với người đứng ngoài xem mà nói, có lẽ chỉ như một cái nháy mắt.

Yến Vô Sư thấy thế cũng có chút bất ngờ, nhưng tựa như lại càng nhiều hơn hứng thú nồng đậm.

Hắn biến chỉ thành chưởng, thân hình phiêu dật như mây, như si như mị, từ bốn phương tám hướng đánh tới Thẩm Kiều, cho hắn ba chưởng.

Ba chưởng này tựa như núi lở biển trào, lăng không trút xuống, khí thế cuồng cuộn, so với nó, chiêu thức khi trước Yến Vô Sư đánh ra chỉ tựa như trò đùa, cho đến giờ khắc này y mới kéo xuống cái mặt nạ văn nhã, lộ ra vẻ dữ tợn phía dưới nó!

Ba chưởng, ba phương hướng.

Mà Thẩm Kiều cũng chỉ có một người, hai cái tay, hắn không thể đồng thời chống đỡ cả ba hướng công kích!

Thẩm Kiều lựa chọn lùi lại phía sau.

Thế tiến công vừa rồi của Yến Vô Sư bị hắn hóa giải, cho nên phía sau không còn chân khí ngăn trở, hắn lùi lại được mấy bước, nhưng cũng chỉ được mấy bước đó, ba chưởng kia của Yến Vô Sư đã dĩ nhiên gần trong gang tấc!

Yến Vô Sư dù lợi hại đến đâu, dù sao cũng chỉ là người, không thể cùng một lúc đánh ra ba chưởng, dù nhanh hơn nữa cũng phải có trước có sau, chỉ là bởi vì tốc độ quá nhanh, căn bản làm người ta không nhận rõ ra được.

Mà Thẩm Kiều lại có thể, bởi vì hắn là một người mù.

Người mù không thể nhìn, chỉ có thể nghe.

Từ sau khi bị thương, hắn gặp phải rất nhiều đau khổ mà khi trước khó có thể tưởng tượng, mà đau khổ đó dưới sự khôi phục ký ức càng trở nên rõ ràng hơn.

Thẩm Kiều cũng từng bàng hoàng, cũng từng mê hoặc, cộng với sự phản bội của người thân mà trở nên đau đớn không cùng.

Mà giờ khắc này, nội tâm của hắn thật bình ổn.

Lúc trước hắn bị lừa mất chức chưởng giáo ở Huyền Đô Sơn, tâm tình cũng rất bình hòa, nhưng đó là loại ôn hòa chưa từng chịu qua thương tổn.

Mà ôn hòa ở giờ khắc này, là sự ôn hòa sau khi trải qua phong ba bão táp, sau bao ngăn trở, bao khốn khó đau thương.


Sau cơn sóng gió, mây tan trăng sáng, trời nước một màu.

*Tương tự sau cơn mưa trời lại sáng.

Tâm vô tạp niệm, không buồn không vui.

Xuân thâm giai thảo, thu thiển tầng vân, tỉnh ánh cô đăng, nguyệt chiếu lưu ly.

*Xuân nồng cỏ tốt, thu nhẹ tầng mây, giếng soi bóng đèn cô độc, chiếu chiếu bóng lên lưu ly.

Hắn phân ba chưởng này theo trình tự trước sau, tay như sen hồng, nháy mắt khép mở, dùng theo thứ tự ba chiêu trong Thương Lãng Kiếm Quyết gồm “Lãng Khởi Thương Sơn”, “Nhật Nguyệt Kỳ Trung”, “Tử Khí Đông Lai”.

Nếu như có đệ tử Huyền Đô Sơn ở đây, nhất định sẽ không nhận ra những chiêu thức này bắt nguồn từ Thương Lãng Kiếm Quyết, bởi vì ở trong tay Thẩm Kiều, những chiêu thức này biến ảo vô cùng, dĩ nhiên đã hoàn toàn thay đổi.

Nhưng nếu Kỳ Phượng Các tái thế, hắn tất nhiên có thể nhìn ra, cái Thẩm Kiều sử dụng, đã không chỉ còn là kiếm chiêu hình thức, mà thậm chí đã thoát khỏi bộ dạng kiếm khí, đạt đến cảnh giới kiếm ý!

Kiếm là binh khí dứng đầu trăm binh, xưa nay được võ đạo tôn sùng, người tập võ trên giang hồ, tám chín phần đều dùng kiếm, mà trong biết bao người sử dụng kiếm pháp này, ngay cả đăng đường nhập thất còn không làm được, tất nhiên càng không cần nói đến cảnh giới làm gì.

Kiếm có bốn tầng, đó là kiếm khí, kiếm ý, kiếm tâm, kiếm thần.

Có thể dùng khí ngự kiếm*, liền có thể khẳng định người này đã đạt tới cảnh giới “Kiếm khí”, đây là điều mà thiên tiên cao thủ mới có thể làm được. Thẩm Kiều lúc trước khi mất đi võ công cũng đã có thể đạt được đến tầng cảnh giới này.

*Ngự kiếm: ở đây có nghĩa là điều khiển nó thành thạo chứ không phải dùng để bay lên nha.

Thiên tư của hắn cực cao, từ nhỏ đã luyện kiếm, hai mươi tuổi năm ấy cũng đã đột phá kiếm chiêu hình thức, đi vào cảnh giới “Kiếm khí”, sau lại được Kỳ Phượng Các chuyền cho tàn quyển “Chu Dương Sách”, đem chân khí cô đọng theo phương pháp trong tàn quyển kết hợp lại với kiếm khí, khiến cho kiếm pháp của bản thân càng tiến càng cao, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, việc lĩnh ngộ “kiếm ý” chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Đáng tiếc, sau sự cố xảy ra tại cuộc ước chiến trên Bán Bộ Phong, Thẩm Kiều rớt vực, tất cả đều biến mất.

Nếu không phải trong cơ thể của hắn còn có một tia chân khí tàn dư của Chu Dương Sách, có thể bắt đầu lại từ đầu, thì võ công nửa đời trước mà hắn nhọc nhằn khổ sợ tu luyện đã như nước chảy về biển đông.

Yến Vô Sư là ai cơ chứ, y tất nhiên cũng đã nhìn ra, dưới sự ép sát từng bước của mình, Thẩm Kiều không những không chống đỡ nổi ngã xuống mà trái lại còn kích thích ra cảnh giới “Kiếm ý”, thật sự là làm người ta phải ngạc nhiên.

Nhưng dù bất ngờ, y vẫn cảm thấy hưng phấn nhiều hơn.

Thỉnh thoảng y bức bách Thẩm Kiều giao thủ với mình, đơn giản là vì trên người đối phương có chân khí của Chu Dương Sách, cho rằng nếu cùng Thẩm Kiều giao thủ, hi vọng có thể từ trong cuộc chiến dẫn dắt phụ trợ hắn chiết xuất ra tinh hoa của Chu Dương Sách, đem những lỗ hổng trong võ công của y bù đắp lại.

Cho nên đối chiến với kẻ càng mạnh, hắn tự nhiên càng vui vẻ.


Lúc này trong lòng Thẩm Kiều hoàn toàn yên tĩnh an tường.

Sau khi lĩnh ngộ “Kiếm ý”, tâm tình của hắn cũng bởi vậy mà tiến vào một thế giới hoàn toàn mới, kỳ ảo trong suốt, huyền diệu không cùng.

Vùng thế giới này rất rộng lớn, tựa như biển lớn chứa trăm sông, tường cao vạn trượng.

Vùng thế giới này cũng rất hẹp, tiến thối nơi tâm, không nơi dựa dẫm.

Mà khởi nguồn kiếm ý chính tại đạo ý!

Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.

Dưới chân vô địa, đặt chân có, mắt không nhìn thấy, tâm tự thấy.

Bên trong tâm cảnh như vậy, mặc dù mắt không thể thấy, Thẩm Kiều cũng có thể cảm ứng được rõ ràng quỹ tích xuất chiêu của đối phương.

Hắn yên lặng chờ đợi.

Yến Vô Sư chỉ điểm nhẹ nơi mi tâm của hắn.

Thẩm Kiều cũng không lui lại, mà lựa chọn đưa tay đón lấy.

Tay phải hắn giơ lên, bàn tay mở ra vừa vặn chặn lại ngón tay kia của đối phương.

Chỉ trong một thoáng, kim thạch vỡ tan, tinh hà rớt xuống!

Thẩm Kiều chỉ cảm thấy bên tai nổ vang một tiếng, sau đó miệng mũi đổ máu, cả người không tự chủ bay ngược về phía sau, cuối cùng va vào một thân cây to, nặng nề rớt xuống!

Yến Vô Sư ồ một tiếng, mặt lộ vẻ sửng sốt.

Chỉ vì vừa rồi, một chiêu kia của hắn, ít nhất cũng dùng tới một lửa công lực, bằng tu vi nội công hiện giờ của Thẩm Kiều, cho dù lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng tổn thương căn cơ vẫn còn đó, có thể bắt được tay hắn, rồi đỡ được, thậm chí còn không đương trường tắt thở, đã là vô cùng ghê gớm.

Bởi vậy có thể thấy người này tiềm lực quả thực kinh người, dưới sự phản bội cùng đả kích như vậy, còn có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, chẳng trách năm đó Kỳ Phượng Các lại chọn hắn làm truyền nhân y bát.

Mà Thẩm Kiều mặc dù không có chết, cũng không tốt hơn chỗ nào.

Hắn vốn không thể đỡ được cái chỉ tay kia của Yến Vô Sư, nhưng lại cố sức đón lấy, cộng với một hồi giao thủ lúc trước trên Huyền Đô Sơn, lúc này đã kiệt lực ngất đi từ lâu.

Yến Vô Sư khom lưng nắm lấy cằm hắn nhấc lên. Mặt đối phương tựa như lãnh ngọc, trắng bệch không chút sinh khí, ngay cả đôi môi cũng mất đi nửa điểm huyết sắc vốn có, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Nhưng từ sau khi hắn rớt vực trọng thương, trong mười ngày ngược lại có chín ngày đều là mang sắc mặt như vậy, trước mắt bất quá cũng chỉ là thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng hơn chút thôi.

Chỉ là bên trong cái vẻ thảm đạm không chút hồng hào này, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài như vẽ, lại đặc biệt hiện lên mấy phần gầy yếu cấm dục xinh đẹp, vì đã hôn mê, càng lộ vẻ dịu ngoan đáng yêu.

Ngày đó Mục Đề Bà bị mê hoặc cũng chính bởi cái đôi mắt có vẻ dịu ngoan này, mới coi hoa ăn thịt người biến thành dây tơ hồng mảnh dẻ.


Bất quá đóa hoa này cũng rất dễ tính, lúc thường vô cùng nhẹ dạ, cho nên mới nhiều lần gặp phiền phức, nhìn qua thì giống như tự mình gây phiền phức cho mình, nhưng hắn hình như đều có thể đoán được hậu quả do sự mềm lòng của chính mình, nên cuối cùng vẫn có thể chuẩn bị một cách toàn vẹn. Người bên ngoài nếu như cho rằng hắn nhẹ dạ mà xem thường hắn, đó mới là mắt mù.

“Ngươi xem, ngươi sống thật mệt mỏi, trải qua biết bao nhiêu thảm, sư phụ chết rồi, ngay cả chức chưởng giáo cũng bị người ta cướp đoạt. Các sư huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ kia, không phải phản bội ngươi thì cũng là không đồng ý với cách ngươi làm. Ngươi bị chúng bạn xa lánh, thân thể thì trọng thương, không thể không rời khỏi Huyền Đô Sơn, chẳng còn gì cả.”

Yến Vô Sư dùng ngữ điệu mềm nhẹ nhất thấp giọng ghé vài lỗ tai hắn dụ nói: “Vốn ngươi có thể không cần phải sống khổ như vậy, chỉ cần theo ta đầu nhập thánh môn, tu luyện “Phượng Lân Nguyên Điển”, ta sẽ đem quyển “Chu Dương Sách” ta từng đọc qua kia truyền thụ lại cho ngươi. Đến lúc đó, đừng nói là khôi phục võ công, tiến thêm một tầng nữa cũng có thể dễ như trở bàn tay, so với việc một mình ngươi cố gắng không biết mất bao nhiêu năm như vậy, nhanh hơn biết bao nhiêu. Đến lúc đó, ngươi muốn đoạt lại vị trí chưởng giáo, hay là muốn giết Úc Ái để báo thù, đều dễ dàng đến nhường nào. Ngươi có thấy thế không?”

Lúc này chính là thời điểm tâm trí Thẩm Kiều yếu ớt nhất. Hắn hôn mê thật sâu, thân thể vô lực phản kháng, tâm trí cũng dễ dàng bị người ta xâm nhập nhất. Yến Vô Sư khi nói toàn dùng tới ma âm nhiếp trấn tâm thần, một lần lại một lần truyền vào trong tai Thẩm Kiều, rót thẳng vào trong nội tâm đối phương, đối với đạo tâm của hắn tạo thành xung kích cường liệt.

Thẩm Kiều thống khổ nhíu mày, thân thể cũng hơi giãy giụa. Yến Vô Sư lại không có buông tay, còn muốn đả kích thêm lần nữa.

“Úc Ái bắt tay với Côn Tà hại ngươi rớt vực, võ công mất hết, ngươi không hận hắn sao? Không còn võ công, không còn địa vị, ngay cả mấy tên hề như Trần Cung hay Mục Đề Bà cũng có thể nhảy nhót trước mặt ngươi. Trong lòng ngươi thật sự không có chút hận ý nào sao? Lẽ nào ngươi không muốn giết bọn họ sao, ta có thể giúp ngươi.”

Nếu có người ngoài đi ngang qua, còn tưởng rằng hai người này đang thân mật trò chuyện, tình trạng ám muội, trên thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy.

Yến Vô Sư tay càng dùng sức thêm một chút, bóp cằm Thẩm Kiều đỏ hồng lên, chỉ sợ hôm sau sẽ có máu bầm, nhưng cái thống khổ mà Thẩm Kiều cảm thấy lại không ở chỗ này, mà là lúc từng đợt từng đợt lời nói như ma âm kia rót vào tai, chạy không thoát, trốn không khỏi.

Hắn quyết tử cắn chặt răng, mặc dù đã mất đi ý thức, nhưng sâu trong tiềm thức vẫn tựa như có một phòng tuyến vững vàng trói chặt hắn lại, làm cho hắn không thể há miệng đáp ứng.

Một khi há miệng đáp ứng, vậy sẽ liền mất đi bản tâm.

“Tại sao không đáp ứng, chỉ là một câu nói mà thôi, chỉ cần ngươi há miệng, ta cái gì cũng có thể làm vì ngươi.”

Editor: Ầy!… Câu này sao mà nhiều nghĩa quá ~

Ta không muốn trở thành người như vậy, nếu như muốn, cũng phải là tự mình làm.

“Biến thành hạng người nào, khoái ý ân cừu* không tốt sao? Muốn giết ai thì giết, với lại vốn là bọn họ phản bội ngươi trước, ngươi không hề có lỗi.”

* Khoái ý ân cừu: Sống phải sảng khoái, muốn báo thù, muốn trả ơn ai thì trả, không cần suy nghĩ đến đạo đức.

Thẩm Kiều lắc lắc đầu, khóe miệng đã bắt đầu tràn ra máu tươi, sự thống khổ trên mặt hắn cũng dần trở nên khắc sâu hơn, người bình thường từ lâu đã không thể chịu nổi loại dằn vặt này, nhưng hắn vẫn là không chịu mở miệng.

Có mấy người không biết trên thế gian hiểm ác này mà mù quáng trao đi thiện ý, cuối cùng sẽ tự hại thân, có mấy người bởi vì nhìn thấu thế gian hiểm ác, mà vẫn có thể như trước không thay đổi ước nguyện ban đầu, ôn nhu nhẹ dạ.

Nếu nhân tính bản ác, quả thật sẽ có người có thể trải qua ngàn vạn nhấp nhô mà không thay đổi bản tâm?

Yến Vô Sư khẽ cười một tiếng, lau đi vết máu nơi khóe môi của hắn, vươn tay qua dưới nách hắn ôm lên, đem cả người nâng lên, đi về phía trong trấn.

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Kiều Kiều thổ huyết, các ngươi có sướng hay không?→_→

Lão Yến: Rất sướng a.

Thẩm Kiều thoi thóp giơ tay lên: Ta, ta khó chịu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.