Đọc truyện Thiên Thu – Mộng Khê Thạch – Chương 117
Editor: Thiếu Quân
Người chưa từng thấy thân thủ của Hồ Lộc Cổ, chợt nghe thấy câu nói này, có thể còn không cảm thấy gì. Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, có thể sống sót bình yên vô sự dưới sự vây công của năm đại cao thủ, chứng tỏ Yến vô Sư rất có thực lực, cho nên cũng đủ sức để đấu cùng Hồ Lộc Cổ.
Cho nên một câu nói này vừa phát ra, giống như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, chung quanh nhất thời sôi trào. Rất nhiều người đều mang vẻ kinh ngạc hưng phấn trên mặt, dồn dập chen vào dò hỏi.
“Chuyện này xảy ra khi nào vậy?”
“Chính là mấy ngày trước a. Nghe nói Yến tông chủ hạ một phong chiến thư ngay trước mặt Hồ Lộc Cổ. Hồ Lộc Cổ vốn đang dùng cơm, sợ đến mức nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì nghẹn chết!”
“… Nói cứ như là ngươi ở ngay bên cạnh nhìn thấy tận mắt vậy, mà Hồ Lộc Cổ là ai?”
“Ngay cả Hồ Lộc Cổ mà ngươi cũng không biết? Vậy Kỳ Phượng Các ngươi có biết không vậy hả?”
“Phí lời, không biết mà ta còn tới Huyền Đô Sơn bái sư à!”
“Vậy sao ngươi lại chưa từng nghe tới Hồ Lộc Cổ. Hơn hai mươi năm trước, Kỳ Phượng Các cùng thượng sư Đột Quyết là Hồ Lộc Cổ giao thủ, ép hắn lập xuống lời thế hai mươi năm không thể bước chân vào Trung Nguyên. Ngày trước trong đại hội thử kiếm trên núi Thanh Thành, Hồ Lộc cổ vừa ra tay đã đánh ngã được Thẩm Kiều. Rất nhiều người đều nói, mặc dù Lưu Ly Cung không công bố ứng viên cho chức đệ nhất thiên hạ, nhưng Hồ Lộc Cổ quả thực là xứng với cái danh đệ nhất này. Yến Vô Sư nhất định cảm thấy không phục, mới có thể hạ chiến thư với hắn!”
“Ai, đừng nói nữa, đại hội thử kiếm ta vốn cũng định tới, chỉ là lão nương trong nhà không cho đi, nói là nguy hiểm. Lúc này lên Huyền Đô Sơn bái sư, vẫn là do ta thương lượng một chút với cha, nhờ cha ta ngăn cản mẹ ta, lúc này ta mới có thể chạy đến được đấy…”
Lời người ta nói dần dần trở thành tạp âm bên tai, trong đầu Thẩm Kiều vẫn như trước dừng lại ở câu nói lúc đầu kia. Mãi đến tận khi Biên Duyên Mai nhét cái chén vào trong tay hắn, hắn mới phát hiện mình từ nãy tới giờ vẫn duy trì một động tác, chưa từng thay đổi.
“Đa tạ.” Thẩm Kiều nhận lấy cái chén, bên trong đã được rót chút nước trúc xanh. “Trước khi đi, Yến tông chủ có từng đề cập chuyện này với ngươi?”
Mới vừa nói xong, hắn liền cảm thấy lời này hỏi có chút dư thừa, với tính tình của Yến Vô Sư, làm việc thường thường không để lộ với bên ngoài. Cho dù cha mẹ y có còn tại thế, cũng chưa chắc đã có thể đoán được, chứ đừng nói là đồ đệ.
Ai biết đáp án của Biên Duyên Mai lại nằm ngoài dự đoán của mọi người: “Chuyện hạ chiến thư quả thật là sự thật.”
Thẩm Kiều ngạc nhiên: “Không phải y còn có thương tích trong người sao?”
Biên Duyên Mai trầm ngâm chốc lát: “Việc này ta cũng biết được một hai phần. Sư tôn cũng không phải chỉ là tâm huyết dâng trào, tỏ vẻ khác người, mà là mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.”
Thẩm Kiều: “Nguyện nghe tường tận.”
Biên Duyên Mai: “Nghe nói lúc ở núi Thanh Thành, Hồ Lộc Cổ đã từng giao thủ với ngươi.”
Thẩm Kiều gật đầu: “Không sai, Hồ Lộc Cổ bế quan hai mươi năm giờ xuất hiện, công lực so với năm xưa cao hơn rất nhiều. Với võ công hiện giờ của ta, muốn chiến hòa với hắn, chỉ sợ cũng có chút khó khăn.”
Từ trước đến giờ hắn luôn thành thật, thắng tức là thắng, bại tức là bại, chưa từng vì chiến bại mà cảm thấy khó xử, không thể mở miệng, cho dù kẻ địch lợi hại đến đâu, cũng là có sao nói vậy, tuyệt đối không giả vờ che giấu.
Biên Duyên Mai: “Dưới góc nhìn của Thẩm đạo trưởng, nếu như sư tôn đối chiến với Hồ Lộc Cổ, phần thắng là bao nhiêu?”
Thẩm Kiều cau mày nghĩ một lát, cân nhắc nói: “Nếu như y không bị thương, có lẽ là năm phần.”
Mà cái này cần được tạo dựng từ trạng thái tốt nhất của Yến Vô Sư, một chút thương thế cũng không thể tồn tại.
Biên Duyên Mai nghe vậy, trên mặt cũng lộ vẻ lo âu, một lúc lâu mới nói: “Việc Huyền Đô Sơn, không thể thiếu sự nhúng tay của Đột Quyết. Ngươi giết Côn Tà, Hồ Lộc Cổ nhất định không chịu hòa giải, nói không chừng còn không để ý đến việc mình là cao thủ tông sư mà tham dự vào. Có phong chiến thư này của sư tôn, Hồ Lộc Cổ tất không rảnh tới quan tâm, cũng có thể giúp Thẩm đạo trưởng bớt đi chút lực cản.”
Thẩm Kiều ngây ngẩn cả người.
Hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng, trong đó câu trả lời hắn cho là chính xác nhất, không gì ngoài Yến Vô Sư muốn xông lên đoạt lấy bảo tọa đệ nhất thiên hạ, chỉ là Thẩm Kiều không nghĩ tới, đáp án thực sự lại là cái này.
Biên Duyên Mai thấy thế, vẻ mặt đầu tự giễu nói: “Thẩm đạo trưởng không tin? Cũng khó trách, người trong Ma Môn chúng ta từ xưa tới nay đã mang tiếng tư lợi, độc lập độc hành, đã từng có mấy ai trả giá vì người khác?”
Thẩm Kiều nhẹ nhàng thở dài: “Ta không hề có ý này, ngươi đừng nên hiểu lầm.”
Nhưng hắn không thể nói mình chưa từng nghĩ như thế.
Biên Duyên Mai: “Kỳ thực, không chỉ dừng ở đó, sở dĩ sư tôn giữ lại tính mạng Tuyết Đình, chính là vì muốn mang đối phương tới Thiên Nhai tông, đổi lấy tàn quyển “Chu Dương Sách” cuối cùng.”
Thẩm Kiều lập tức hơi run lên.
“Chu Dương Sách” tổng cộng có năm quyển, chỉ có một quyển có liên quan tới võ công trong Ma Môn. Một quyển kia Yến Vô Sư đã từng xem qua, hiện giờ kẽ hở trong ma tâm của y đã bù đắp hoàn hảo, một quyển còn lại cuối cùng kia, đối với y mà nói, không có mấy tác dụng, thậm chí có thể nói là không hề có tác dụng. Nếu đã như vậy, y muốn lấy quyển “Chu Dương Sách” được bảo tổn trong Thiên Nhai tông kia với mục đích gì, không khó để đoán được.
Với sự thông minh của Thẩm Kiều, tự nhiên cũng nghĩ ra được đáp án.
Thẩm Kiều: “Nghe nói từ nhỏ Tuyết Đình đã phản lại tôn chỉ trong sư môn Thiên Nhai tông, vì vậy sau khi sư phụ tọa hóa*, liền rời khỏi sư môn, tự lập môn hộ. Thiên Nhai tông làm sao chịu trao đổi tàn quyển “Chu Dương Sách” chỉ vì Tuyết Đình?”
*Tọa hóa: Cách nói bóng gió về cái chết của nhà Phật, ý chỉ về cõi Tây Thiên Cực Lạc.
Biên Duyên Mai: “Thiên Nhai tông coi Tuyết Đình là kẻ phản bội, sư tôn lưu lại di mệnh, lệnh Thiên Nhai tông phải tự mình xử trí. Đối phương vì muốn giữ thể diện và ân tình của sư tôn, tàn quyển chân chính tất nhiên không thể lấy được, nhưng sao chép bản phụ cũng vẫn là có thể.”
Thẩm Kiều than thở: “Yến tông chủ quả thực dụng tâm chăm sóc.”
Nếu như nói hắn không chấn động chút nào thì là không có khả năng.
Chỉ là Biên Duyên Mai cũng hiểu, mặc dù đối phương có chấn động trong lòng, cũng không cần thiết phải thể hiện ra với mình. Cho nên hắn vẫn không hề dừng lại quá lâu, rất nhanh đã nói tiếp: “Thẩm đạo trưởng không cần lo lắng, thương thế của sư tôn không quá nghiêm trọng. Trận chiến với Hồ Lộc Cổ ước định tại nửa tháng sau, khoảng thời gian đó cũng đủ để sư tôn dưỡng thương.”
Một người bế quan nơi tái ngoại hơn hai mươi năm chưa từng xuất hiện, nhất định không hề có quá nhiều dã tâm đối với thế tục. Hồ Lộc Cổ cũng vậy, tuy rằng thân phận và địa vị mà hắn mang quyết định hắn không thể hoàn toàn tách rời khỏi hướng đi của Đột Quyết, nhưng hắn trước hết còn là một võ học, cho nên dưới cái nhìn của hắn, chiến thư của Yến Vô Sư nhất định có sức hấp dẫn lớn hơn đám người Huyền Đô Sơn. Nửa tháng không dài không ngắn, hắn lựa chọn ước chiến, cho nên sẽ không thể phân tâm đi quản chuyện Huyền Đô Sơn.
Đầu đuôi câu chuyện này, Thẩm Kiều chỉ cần thoáng nghĩ, đã có thể hiểu rõ.
Nếu như Yến Vô Sư đứng ngay trước mặt hắn chỉ ra từng cái một, có lẽ hắn sẽ cảm động, có lẽ sẽ khéo léo từ chối, nhưng bị chấn động, tuyệt đối sẽ không mạnh như hiện tại.
Cứ cho rằng không có Thẩm Kiều, sau này Yến Vô Sư cũng khó tránh khỏi muốn ước chiến với Hồ Lộc Cổ, nhưng đó cũng là chuyện sau này. Y chọn hạ chiến thư vào lúc này, không thể nghi ngờ hơn phân nửa là vì Thẩm Kiều.
Một người vốn luôn bạc tình ích kỷ, lại làm được chuyện mà người đa tình trên thế gian này chưa chắc đã làm được, làm sao không khiến người ta động tâm?
Biên Duyên Mai âm thầm quan sát phản ứng của Thẩm Kiều, phát hiện đối phương đã hoàn toàn trầm mặc, lòng thầm nghĩ không phải cảm động đến choáng váng rồi đó chứ: “Thẩm đạo trưởng?”
Thẩm Kiều cũng không có cảm động đến mức nước mắt giàn dụa như hắn tưởng tượng, lúc đó trầm mặc, sau đó lại tỏ ra khá bình tĩnh: “Bất kể thế nào, chúng ta đã ở đây. Sư tôn ngươi đã hết sức giúp đỡ như vậy, nếu ta không đem chuyện này giải quyết ổn thỏa, sao dám đi gặp y nữa?”
Biên Duyên Mai gật gật đầu: “Quay lại chuyện chính, trước tiên nên tìm một người hỏi qua tình huống trên núi, ngày mai lên núi đi.”
Thẩm Kiều: “Cũng được.”
Phong thái của bọn họ không hề tầm thường, đặc biệt là Thẩm Kiều trên lưng còn đeo trường kiếm, mặc đạo bào, rất nhanh đã dẫn đến sự chú ý của đám người trẻ tuổi ngồi cạnh. Đối phương chính là mấy người vừa lớn tiếng nghị luận kia, một trong số đó liền đánh bạo đến gần: “Xin hỏi vị đạo trưởng này có phải xuất thân là môn hạ của Huyền Đô Tử Phủ?”
Thẩm Kiều vốn định tìm cơ hội tìm một đệ tử từ trên núi xuống để hỏi cho rõ, lúc này nhìn thấy bọn họ, trái lại sinh ra một chủ ý: “Không phải, bần đạo là Sơn Kiều Tử, chuyến này lên núi thăm bạn, còn mấy vị tiểu hữu thì sao?”
Nghe hắn nói không phải, người kia có chút thất vọng, chỉ là mình chủ động đến hỏi, cũng không tiện cứ như vậy đã rời đi: “Chúng ta đến đây để bái sư, tại hạ là Đoạn Anh, hai vị này là bằng hữu của ta, Chương Triều và Chung Bá Kính.”
Ba người nghiêng người chào hỏi Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai, Thẩm Kiều gật đầu hỏi thăm, thoáng giơ tay đáp lễ lại.
Đoạn Anh thì không sao, hai người còn lại thấy đạo nhân này chỉ gật đầu giơ tay qua loa, ngay cả đứng dậy cũng không, trong lòng có chút không vui.
Kỳ thực với thân phận của Thẩm Kiều, đừng nói là giơ tay đáp lễ, dù là không nhúc nhích, cũng không ai có thể nói gì.
Đoạn Anh hỏi: “Nếu Sơn Kiểu Tử đạo trưởng lên núi thăm bạn, chắc hẳn cũng biết mấy vị chân nhân của Huyền Đô Sơn đi? Chúng ta cửu ngưỡng phong thái của Huyền Đô Tử phủ, muốn bái nhập làm môn hạ của Huyền Đô. Nghe nói Huyền Đô Sơn chỉ thu nhận đồ đệ vào hai tiết xuân phân và thu phân. Lúc này chúng ta đến không đúng dịp, không biết có thể nhờ Sơn Kiều Tử đạo trưởng tiến cử giúp?”
Hắn vừa hỏi câu này, hai người đi cùng cũng đều dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều cười một tiếng: “Kỳ thực người ta quen cũng không phải chưởng giáo hay trưởng lão gì, mà chỉ là mấy đạo nhân trông coi việc củi lửa trên núi mà thôi, không thể giúp các ngươi được đâu.”
Thấy bọn họ lộ vẻ thất vọng, hắn lại nói: “Chỉ là cứ năm ngày một lần, đều sẽ có đạo nhân xuống núi mua đồ. Bên cạnh khách điếm này có một cửa hàng bán bánh ngọt tráng miệng, các đạo trưởng trên núi đều thích đến đó. Nếu các ngươi chú ý một chút, có khi cũng gặp được đó.”
Nghe hắn nói như vậy, ba người Đoạn Anh liếc nhìn nhau: “Nếu đây là thật, vậy xin cảm tạ đạo trưởng đã nhắc nhở.”
Thẩm Kiều vẫy vẫy tay: “Cũng không cần khách khí như vậy, nếu các ngươi có thể bái nhập làm môn hạ của Huyền Đô Sơn, cũng coi như là bần đạo có thêm ba vị bằng hữu Huyền Đô Sơn, chẳng lẽ không phải là cùng chung vinh quang hay sao?”
Đoạn Anh cảm thấy vị đạo trưởng này rất tốt, nói chuyện cũng thoải mái, lập tức có hảo cảm, lại nói thêm không ít lời cảm tạ, sau đó còn cùng đối phương tán gẫu về không ít điển tịch trong Đạo Môn, mãi đến tận khi đám người Chung Bá Kinh giục giã mới cáo biệt với Thẩm Kiều.
Biên Duyên Mai vừa rồi vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này mới mở miệng nói: “Cái người Chương Triều kia tư chất khá ổn, về hai người còn lại cũng chỉ thường thường.”
Thẩm Kiều chỉ cười cười, không lên tiếng.
Kỳ thực trong ba người kia, hắn lại tán thưởng Đoạn Anh hơn nhiều. Không phải bởi vì vừa rồi nói chuyện với hắn nhiều hơn, mà là vì dưới tình huống không hề biết thân phận của bọn họ, Đoạn Anh lại vẫn có thể lấy lễ đối đãi. So với hai người còn lại, liền chứng tỏ sự trầm ổn đôn hậu hơn nhiều. Tư chất của một người tất nhiên quan trọng, nhưng võ đức* lại càng quan trọng hơn. Nếu như muốn Thẩm Kiều chọn, hắn tình nguyện bỏ qua Chương Triều tư chất tốt hơn kia, mà sẽ chọn Đoạn Anh tương đối bình thường.
*Võ đức: Đức hạnh, tâm tính của người học võ.
Đêm đó, Thẩm Kiều cùng Biên Duyên Mai nghỉ ngơi lại trong khách điếm, cũng thật đúng dịp, phòng của ba người Đoạn Anh cũng ở rất gần bọn họ.
Ba người nghe lời Thẩm Kiều nói, sáng sớm hôm sau liền tới cửa tiệm bánh ngọt canh giữ. Đúng như dự đoán, bọn họ cũng không phải chờ quá lâu, hai đạo nhân trẻ tuổi đi tới của hàng bánh ngọt, vừa nhìn đã biết là từ trên Huyền Đô Sơn xuống.
Đám người Đoạn Anh vui mừng khôn xiết, liền vội vàng tiến lên tỏ rõ thân phận cùng ý đồ đến của mình, thỉnh cầu mấy người này có thể dẫn họ lên núi bái sư.
Ai ngờ đối phương lại cự tuyệt: “Hàng năm Huyền Đô Sơn chỉ nhận đồ đệ vào hai ngày xuân phân và thu phân. Các ngươi tới không đúng lúc, chờ sau này quay lại đi.”
Đoạn Anh khẩn cầu: “Hai vị đạo trưởng, chúng ta có tâm mến mộ Huyền Đô Sơn đã lâu, cũng nguyện ý chịu khổ, cho dù chỉ có thể gia nhập môn phái là đệ tử tục gia ký danh cũng được, kính xin đạo trưởng tác thành!”
Đạo trưởng lớn tuổi hơn một chút kia ngược lại dễ nói chuyện hơn chút, quay ra nói với họ: “Gần đây Huyền Đô Sơn có chút việc, mấy vị chân nhân phía trên đều rất bận, không có thời gian rảnh đi thu nhận đồ đệ. Quả thực là các ngươi đến không đúng lúc, không bằng tới núi Thanh Thành thử vận may thôi.”
Huyền Đô Sơn và núi Thanh Thành cũng không phải là hai ngọn núi cạnh nhau, cất bước là có thể đi tới. Mấy người Đoạn Anh vừa nghe vậy, sắc mặt đều khổ sở như sắp khóc.
Bọn họ đã thỉnh cầu tới ba lần, không biết sao đối phương vẫn không hề dao động, mấy người Đoạn Anh chỉ đành thất vọng rời đi.
“Aiz, Vân Sướng sư đệ, ngươi cần gì phải nói kiên quyết đến như vậy, biết đâu khi chúng ta trở lại báo cáo một phen, sư tôn lão nhân gia người lại nguyện ý thu nhận thì sao?” Đạo nhân lớn tuổi hơn chút nói.
“Hiện giờ trên núi đang rơi vào thời buổi rối loạn, sư tôn rõ ràng không muốn dính líu đến, đâu còn muốn thu nhận đồ đệ gì đó lúc này chứ!”
“Vậy hay là bảo bọn họ tới tìm đại chưởng giáo? Ta thấy bọn họ thật đáng thương mà.”
“Đại chưởng giáo cũng đâu có rảnh rỗi gì đâu. Nghe nói ít ngày nữa người của Hợp Hoan Tông sẽ đến, ai biết được đến lúc đó cái chức đại chưởng giáo này của hắn có còn giữ được nữa hay không?”
“Vân Sướng sư đệ, nói chuyện đừng nên cay nghiệt như thế chứ…”
“Sợ cái gì, cũng chẳng có ai nghe thấy. Ta còn muốn nói, vẫn là lúc còn Thẩm chưởng giáo vẫn tốt hơn. Mọi người đều vui vẻ hòa thuận, không như hiện tại, ngươi hoài nghi ta, ta hoài nghi ngươi, làm gì còn chút gì là cuộc sống yên ả khi xưa?” Đạo nhân trẻ tuổi được gọi là Vân Sướng sư đệ kia bĩu môi nói.
Nhưng mà một khắc sau, vẻ mặt hắn lập tức biến thành kinh hãi.
“Thẩm… Thẩm chưởng giáo?” Vân Sướng xưa nay miệng lưỡi linh hoạt, nhìn thấy người trước mắt này, lập tức bị dọa thành nói lắp.