Đọc truyện Thiên Thánh – Chương 38: Dữ quy đồng hành
Y Thiên gật đầu nói: “Chỉ cần lão ở đây vui vẻ thì ta cũng không miễn cưỡng. Sau này lão gặp nguy hiểm, chỉ cần gọi tên của ta là được, cho dù ở chân trời góc biển ta cũng có thể nghe thấy.”
Hoàng Thiên Phát vô vai Y Thiên, vui mừng nói: “Có chỗ dựa như ngươi, sau này ta không sợ ai bắt nạt nữa.”
Ý Thiên nhìn Đỗ Quân một cái, lạnh lùng nói: “Hôm nay ngươi may mắn tránh được một kiếp, sau này không được phép tiếp tục động đến đại thúc. Chỉ cần các ngươi không chủ động bắt nạt lào, ta cũng không động đến các ngươi làm gỉ.”
Đỗ Quân nói: “Chỉ cần hắn tận tâm làm việc thì ta cũng không cố ý làm khó hắn.”
Ý Thiên nói: “Vậy là tốt rồi.”
Vung tay trái lên, Vương Chí Thư đang dính trong vách tường lập tức bay tới tay của Ý Thiên. Ý Thiên chỉ vỗ nhẹ một cái, Vương Chí Thư đang hấp hối lập tức sống lại, làm cho Đỗ Quân và những người xem vô cùng kinh hãi.
Cười nho nhã, Ý Thiên vỗ vai Hoàng Thiên Phát rồi xoay người, lập tức biển mất.
Đỗ Quân há miệng kêu to, chỉ tiếng là đã muộn.
Trong đám người đứng xem ở xung quanh, không ít cao thủ lộ vẻ trầm tư, hiển nhiên Ý Thiên xuất hiện làm cho họ không kịp chuẩn bị. Mặc dù không tạo thành hậu quả gì lớn, thế nhưng thực lực thần kỳ mà Ý Thiên thể hiện ra làm cho bọn hắn không thể hiểu nổi.
Hoàng Thiên Phát nhìn Đỗ Quân, hơi gật đầu một cái, lập tức lại đẩy xe đi.
Đỗ Quân có chút ngượng ngùng, thế nhưng không dám liều lĩnh. Dù sao vì một Hoàng Thiên Phát mà động vào một địch nhân như Ý Thiên, đó là một việc cực kỳ ngu xuẩn.
Đặc biệt sơn trang bây giờ đang rất hỗn loạn, không thể tiếp tục thụ địch.
Sau khi ra khỏi Thiên Nguyệt sơn trang, Ý Thiên cũng không quay lại khu rừng lúc trước mà đi tới bên bờ Đông hải, nhìn hải dương mênh mông bát ngát.
Vô số thông tin tiến vào trong đầu của Ý Thiên, hội tụ thành một kho tin tức khổng lồ, có hình ảnh và khí tức của vạn vật trong thiên địa. nguồn
Nhìn một lần, giống như nghìn năm.
Ý Thiên không nói không ràng, giống như một người đá.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, gió biển thổi vào, Ý Thiên đều không có bất kỳ phản ứng gì, cả người đắm chìm trong một cảnh giới huyền diệu, đang cảm ngộ thiên địa, cảm ngộ tất cả sinh linh trên thế gian.
Ý Thiên bây giờ giống như một sinh mệnh hoàn toàn mới, đang ở vào giai đoạn học tập, tiếp thu tri thức, cảm thấy toàn bộ mọi thứ trên đời đều rất mới lạ.
Ý Thiên cảm thấy cực kỳ hứng thú với thế giới này, thế nhưng hắn vân không biết ý nghĩa cuộc sống của mình. Hắn chỉ tùy ý để cho ý thức của mình bay cao bay xa, cảm ứng vạn vật, cảm ngộ bí ảo trong thiên địa.
Ý Thiên giống như một đứa trẻ đi lạc, không biết mình đang đi đâu, phải sử dụng tri thức và bản lĩnh của mình như thế nào.
Vào giờ ngọ, một con cự quy trồi lên khỏi mặt biển, làm cho Ý Thiên tỉnh lại.
Nhìn cự quy, Ý Thiên nở ra một nụ cười, phát ra một ý niệm có tần suất chấn động đặc thù, tiến thẳng vào não của cự quy.
“Đại quy, ngươi không ở dưới nước, nổi lên làm gì thể?”
Ánh mắt cự quy lộ vẻ kinh ngạc, nói lại: “Ngươi đang nói chuyện với ta? Sao có thể?”
Ý Thiên cười cười, truyền ra tia ý niệm thứ hai: “Vạn vật trên đời có tần suất chấn động khác nhau. Người và quy có tần suất chấn động ý thức khác hẳn nhau, thể nên hai bên trao đổi rất khó. Trừ phi ngươi tu luyện đến trình độ nhất định, có thể biến đổi thành người, đến lúc đó có thể dùng ngôn ngữ loài người để nói chuyên. Hiện giờ ta chỉ đang điều khiển tần suất chấn động ý thức của mình, làm cho chúng ta có cùng tần số, như vậy có thể giao tiếp với nhau.”
Cự quy giật mình nói: “Ra là như vậy. Vây không phải ngươi có thể trao đổi với rất nhiều sinh linh sao?”
Ý Thiên cười nói: “Ta từng thử với hoa cỏ cây cối, đều có thể trao đổi được, ngoài ra cũng từng thử với một số động vật rồi.”
Cự quy hỏi: “Nhân loại đều lợi hại như ngươi sao? Có thể trao đổi với bất kỳ sinh linh nào?”
Ý Thiên lắc đầu nói: “Cái này ta cũng không rõ, hình như số người có năng lực này cũng không nhiều, bởi vì tần suất chấn động ý thức của bọn hắn tương đối cố định, biên độ cũng không lớn.”
. “
Cự quy nói: “Ta cũng từng thây không ít người, bọn hắn cũng không có năng lực như ngươi, xem ra ngươi cũng khá đặc biện. Ta sống hơn một nghìn năm nay cũng chỉ gặp mình ngươi như vậy.”
Ý Thiên nhìn về phương xa, hỏi nhỏ: “Đại quy, ngươi nói thử xem rốt cuộc người sống vì cái gì? Hoặc nói ngươi sống vì cái gỉ?”
Cự quy nói: “Chính là vì sống thôi. Vì cảm nhận thế giới, cảm thụ thay đổi, lưu chuyển của thời gian. Nếu đã chết, tất cả đều không liên quan gì đến ngươi, ngươi liền biển mất, không thấy được gỉ.”
Ý Thiên hỏi: “Như vậy sống có ý nghĩa gỉ?”
Cự quy trả lời: “ít nhất cũng có ý nghĩa hơn chết, đúng không?”
Ý Thiên nghĩ cũng thấy đúng, đổi sang chuyện khác: “Đại quy, chở ta xuống biển đi một vòng được không?”
Cự quy nói: “Không vấn đề, ngươi lên đây đi.”
Ý Thiên cười cười, lập tức đi lên trên người cự quy, cùng nó chìm vào trong biển.
Ngay khi vừa vào trong biển rộng, Ý Thiên mới hiểu được biển là như thế nào. Vô số thông tin tiến vào trong đầu hắn, làm cho hắn có một nhận thức hoàn toàn mới về biển rộng, cũng hiểu thêm rất nhiều điều về các sinh vật trong biển.
Trong nước biển ẩn chứa vô số vi sinh vật, không thể nhìn được bàng mắt thường. Ý Thiên có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ của chúng, bao gồm cả quá trình sinh sản, sinh trưởng, già yếu, tử vong.
Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, cần ý thức chấn động cao tốc, đạt tới một tần suất kinh người mới có thể bắt kịp.
Cự quy chở Ý Thiên đi khắp biển, gặp rất nhiều loại sinh vật.
Ý Thiên đồng thời trao đổi cùng rất nhiều sinh vật, cảm thụ được sự huyền diệu trong đó.
Hải dương khác với lục địa, Ý Thiên mang theo lòng ham khám phá tha hồ tìm hiểu, say mê với quá trình này.
Đối với Ý Thiên mà nói, đây chỉ là một việc tự nhiên xảy đến mà thôi.
Thế nhưng từ một góc độ khác mà nói, việc này có ý nghĩa cực kỳ sâu sắc với Ý Thiên.
Du đãng nửa ngày, cự quy chờ Ý Thiên đến một nham động dưới đáy biển.
Nham động này rất sâu, vách đá tỏa ra quang mang nhu hòa, làm cho cả động sáng ngời.
Bên trong nham động có một quan tài bằng đá, bốn phía mọc đầy tảo biển mĩ lệ.
Toàn bộ thạch quan ẩn chứa một loại khí huyền diệu, giống như là một sản phẩm nghệ thuật được điêu khắc thành tò nguyên một khối nham thạch chứ không phải là thứ dùng để chứa thi thể.
Nhìn thạch quan, Ý Thiên có cảm giác xa lạ mà lại quen thuộc, giống như người ở bên trong, vừa quen thuộc, lại vừa rất xa xôi.
Đi đến bên cạnh thạch quan, Ý Thiên lấy tay chạm nhẹ vào đó, đột nhiên một cảm giác thương tâm hiện ra, làm hắn không nhịn được mà phải cảm thán.
Đây là một hiện tượng rất lạ, căn bản là không có lý do gì cả.
“Ta thường xuyên di chuyên quanh vùng này. Cái thạch quan này ở đây ít nhất cũng đã một nghìn năm, không biết là do ai để lại.”