Đọc truyện Thiên Thánh – Chương 2: Thân thế lai lịch
U châu ở phía đông bắc của đại lục Vân Hoang, là một trong chín đại châu của cả đại lục Vân Hoang.
U châu có năm cổ thành lớn, thành Thanh U là một trong số đó, nằm ở phía bắc của U châu. Hoa phủ nằm trong phạm vi của thành Thanh U.
Thành Thanh U có ba trọng trấn, đó là trấn U Độ ở phía đông, trấn Khúc Phong ở phía bắc, trấn Thanh Điền ở phía tây.
Hoa phủ nằm trên Trường Phong lĩnh, cách trấn U Độ ba dặm về phía đông, là một thế lực có thanh vọng cực cao, được gọi là thể gia số một của trấn U Độ, đã có lịch sử vài trăm năm.
Đại gia chủ bây giờ của Hoa phủ tên là Hoa Ngạo Thiên, hai mươi năm trước từng được coi là mĩ nam số một của thành Thanh U. Không chỉ nổi tiếng ở môi thành Thanh U mà nếu xét cả U châu thì Hoa Ngạo Thiên cũng vẫn là một người nổi danh.
U châu là phạm vi thế lực của Vạn Kiếm Cung, kiếm thuật thịnh hành, tất cả người tu luyện đều dùng kiếm thuật làm căn bản. Đương nhiên, Hoa phủ cũng không phải là ngoại lệ.
Hoa Ngạo Thiên không chỉ có nhân phẩm xuất chúng mà kiếm thuật cũng cực kỳ cường đại. Bây giờ hắn đã tu luyện đến cảnh giới Kiếm Tôn, có thể coi là người số một về kiếm thuật ở trấn U Độ.
Kiếm thuật thịnh hành ở U châu, lấy Vạn Kiếm Cung làm đầu, phân chia cảnh giới cao cấp của kiếm thuật. Người luyện kiếm được chia ra thành Kiếm Giả, Kiếm Sĩ, Kiếm Sư, Kiếm Vương, Kiểm Tôn, Kiếm Hoàng, Kiếm Đế.
Đây là tiêu chuẩn phân chia của Vạn Kiếm Cung, cũng là tiêu chuẩn duy nhất của cả U châu, tất cả người luyện kiếm đều tuân theo sự phân chia này để tu luyện.
Hoa Ngạo Thiên có thực lực cảnh giới Kiếm Tôn, có thể nói là cực kỳ cường hãn. Đã vậy hắn còn có danh hiệu đệ nhất mỹ nam của Thanh U, đúng là bạch mã vương tử trong lòng nữ nhân.
Từ năm mười bảy tuổi đến bây giờ, đã trải qua hai mươi ba năm, Hoa Ngạo Thiên lấy tổng cộng tám vị phu nhân, không một ai là không đẹp như thiên tiên, xinh đẹp vô cùng.
Trong đó, tam phu nhân của Hoa Ngạo Thiên là Thu Nguyệt là người xuất sắc nhất. Nàng ta được mọi người xếp vào một trong năm tuyệt đại mỹ nữ của U châu, thậm chí còn đứng thứ ba.
Mười chín năm trước, Hoa Ngạo Thiên vừa gặp đã yêu ngay Thu Nguyệt. Với điều kiện ưu việt của bản thân, lại thêm không ngừng cổ gắng, cuối cùng hắn cũng cưới được Thu Nguyệt về nhà.
Lần đó, Hoa Ngạo Thiên mời khách khứa, tiến hành một hôn lễ long trọng. Gần như toàn bộ nam nhân của thành Thanh U đều vô cùng ghen ghét hắn, tất cả chỉ vì dung mạo của Thu Nguyệt là quá tuyệt vời.
Đây là sự kiêu ngạo của Hoa Ngạo Thiên. Hắn đã từng vì thể mà vô cùng đắc ý.
Một năm sau đó, Thu Nguyệt sinh con, lại một lần nữa làm cho thế nhân sợ hãi.
Hoa Ngạo Thiên tuấn mỹ, Thu Nguyệt tuyệt đại phong tư, kết tinh của hai người tất nhiên sẽ phải càng thêm xuất sắc. Chính vì vậy Hoa Ngạo Thiên không tiếc đắc tội cả với Thiên Long thần điện, đặt tên cho con mình là Hoa Thiên Long.
Khi ấy, tất cả mọi người đều chờ đợi Hoa Thiên Long ra đời, muốn xem xem nhi tử của Hoa Ngạo Thiên và Thu Nguyệt sẽ xuất sắc thế nào.
Ai ngờ đâu, Thu Nguyệt vì sinh khó mà chết, đây là điều làm cho vô số người tiếc nuối, Hoa Ngạo Thiên cũng bị thống cực kỳ.
Càng làm cho người ta không ngờ nữa là sau khi Hoa Thiên Long được sinh ra lại là tàn phế trời sinh, chính là loại tàn thân trong truyền thuyết. Điều này làm cho mọi người vốn đang rất mong chờ bắt đầu cười nhạo, Hoa Thiên Long từ đó trở đi trở thành nỗi nhục của Hoa phủ, là trò cười thiên cổ.
Về phần Hoa Thiên Long, thì khi hắn xuất thế thì đã giống như bị nguyền là không được người khác chú ý. Ngay cả phụ thân của hắn là Hoa Ngạo Thiên nhìn thấy hắn như vậy cũng hận muốn chết.
Vốn Thu Nguyệt sinh Hoa Thiên Long mà chết đã làm cho Hoa Ngạo Thiên đau đớn, bây giờ Hoa Thiên Long lại là tàn phế, Hoa Ngạo Thiên lại càng hận hắn hơn.
Ngoại trừ nha hoàn thiếp thân của Thu Nguyệt là Thu Diệp ra, cả Hoa phủ không có bất kỳ ai yêu thương Hoa Thiên Long, thậm chí không ai thèm nhìn hắn một cái, giống như hắn là ôn thần, là tai tinh, là nỗi nhục của Hoa phủ. Tất cả mọi người đều mong hắn chết đi.
Thế nhưng bất kể vì lý do gì, Hoa Thiên Long dù sao vẫn là con của Thu Nguyệt, là con của Hoa Ngạo Thiên. Cho dù Hoa Ngạo Thiên không thích, thế nhưng hổ dữ còn không ăn thịt con, thể nên đành cho hắn tự sinh tự diệt, từ nhỏ đến lớn chỉ có Thu Diệp chăm sóc, cũng vẫn nuôi lớn được đến mười tám tuổi.
Năm xưa, khi Thu Diệp đến Hoa phủ thì mới chỉ mười hai tuổi, còn nhỏ hơn Thu Nguyệt năm tuổi.
Khi Hoa Thiên Long sinh ra, Thu Diệp mười ba tuổi. Khi ấy tuổi còn nhỏ, mặc dù thanh tú, thế nhưng vân chưa làm cho người khác chú ý.
Thu Diệp đi theo tiểu thư từ nhỏ, mặc dù Hoa Thiên Long là tàn tật, lại còn xấu xí kinh dị, thế nhưng Thu Diệp biết đây là cốt nhục của tiểu thư nên cực kỳ yêu quý, không hề oán hận.
Thậm chí vì để nuôi Hoa Thiên Long, Thu Diệp ép mình gả cho Hoa Ngạo Thiên, dùng nó làm điều kiện để đổi cho Hoa Thiên Long có một không gian để sinh tồn.
Năm Thu Diệp mười sáu tuổi, Hoa Thiên Long mới ba tuổi, cả Hoa phủ đều đề nghị đày Hoa Thiên Long, không thể để cho nỗi nhục này ở lại Hoa phủ.
Có việc này cũng là do Hoa Thiên Long tàn phế trời sinh vốn phải chết non, ai ngờ có Thu Diệp chăm sóc cẩn thận, hắn lại không làm sao cả.
Điều này làm cho toàn bộ Hoa phủ cực kỳ bất mãn, quyết định đày Hoa Thiên Long, không thể để hắn làm trò cười của Hoa phủ, trở thành lý do để người khác cười Hoa phủ.
Mười sáu tuổi, Thu Diệp xinh đẹp gợi cảm, mặc dù có kém tiểu thư Thu Nguyệt, thế nhưng cũng hơn hẳn mấy vị phu nhân của Hoa Ngạo Thiên.
Vì bảo vệ Hoa Thiên Long, cho hắn một hoàn cảnh sống yên ổn, Thu Diệp lấy thân trao đổi, chỉ cần Hoa Ngạo Thiên để lại Hoa Thiên Long thì Thu Diệp sẽ tự nuôi dưỡng, không bước ra ngoài Thu Vận biệt viện nửa bước.
Hoa Thiên Long dù sao cũng là nhi tử của mình, Hoa Ngạo Thiên cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của Thu Diệp. Vì vậy Thu Diệp trở thành phu nhân thứ sáu của Hoa Ngạo Thiên, ở Thu Vận biệt viện mà Thu Nguyệt ở khi còn sống, khổ sở nuôi dưỡng Hoa Thiên Long, sống cuộc sống mà người thường không thể tưởng tượng nổi tới tận bây giờ.
Đối với tình trạng của Hoa Thiên Long, Thu Diệp là người rõ nhất. Hắn tàn tật từ khi sinh ra, chỉ có mắt phải, không có mắt trái, tay trái chỉ có một nửa, tay phải chỉ có ba ngón, lại còn lệch chỗ, mũi hếch lên trời, răng hô, bướu lưng, hai đùi tàn phế, có thể sống chính là một kì tích.
Không chỉ có vậy, Thu Diệp còn phát hiện ra ngũ tạng của Hoa Thiên Long nằm lung tung, tạng khí dị dạng, phát dục không đầy đủ, thiểu năng, đúng là phế vật, không có bất kỳ giá trị gì.
Thế nhưng bất kể thế nào, Hoa Thiên Long vẫn là con của Thu Nguyệt. Trước khi lâm chung, Thu Diệp đã được tiểu thư ủy thác, cho dù hi sinh tất cả cũng phải nuôi lớn đứa con này.
Việc này người ngoài cũng không biết, bởi vậy không thể nào hiểu được nỗi khổ của Thu Diệp, không biết mười tám năm nay nàng ta đã khốn khổ đến mức nào.
Ngồi trước mặt Hoa Thiên Long, Thu Diệp nhìn hắn thật kỹ. Khuôn mặt xấu xí này Thu Diệp đã nhìn hơn mười năm, đã sớm thành thói quen, không vì hắn xấu xí mà ghét bỏ, ngược lại là vô cùng đau lòng cho hắn.
Nắm lấy tay phải của Hoa Thiên Long, Thu Diệp bóp tay cho hắn, nhẹ nhàng nói: “Long nhi, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của ngươi. Năm xưa trước lúc lâm chung, tiểu thư muốn ta đưa cho ngươi cái này vào đúng ngày sinh nhật thứ mười tám của ngươi. Mặc dù ta biết ngươi không nghe thấy, cũng không hiểu ta đang nói cái gì, thể nhưng đây là di vật của tiểu thư, là thứ của riêng ngươi. Hôm nay ta sẽ giao nó cho ngươi.”