Bạn đang đọc Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến: Chương 64: Có Thai
Phàm là nữ tử, nói chung đều từng mơ rằng, giữa lúc nguy nan, người thương của mình, hoặc cưỡi bạch mã, hoặc cầm trường thương, vượt tám nghìn dặm xa xôi, hai ba phát là xử lý được kẻ ác, rồi dắt tay nhau về nhà, ánh trời chiều nhuộm vàng bóng đôi tình nhân, thổn thức ngọt ngào.
Ta đương nhiên cũng dung tục thế thôi, ở trong sơn động này ba ngày, ta thời thời khắc khắc mong ngóng Phạm Thiên Hàm từ trên trời giáng xuống, chúng ta nhìn nhau say đắm, chàng sẽ cầm tay ta, áy náy mà rằng: Ta tới chậm, để nàng phải chịu khổ rồi. Sau đó ôm ta vào lòng.
Nhưng tới giờ ta chỉ ngóng đến mỗi con thần điêu chết tiệt kia thôi.
Mà do hiện tại không có gì làm, ba ngày nay ta suy đi ngẫm lại về nhân sinh, chí hướng, ái tình, cảm ngộ và vân vân… Nghĩ chừng qua mười ngày nửa tháng nữa, chắc có lẽ ta sẽ khám phá hồng trần, thấu triệt sự đời. Tựa như sớm hôm nay, ta vừa ngửi thấy mùi thịt của bánh bao thì lòng đã không đành, kiểu gì cũng không nuốt xuống được. Điều đó chứng minh rằng ta đã bắt đầu lĩnh ngộ được “ngã phật từ bi bất khả sát sinh” rồi.
Tới giờ trưa gã đao sẹo biết ta không hài lòng với bữa sáng, không biết đã tìm đâu một con gà nướng mang về, ta ngửi thấy thơm cộng thêm đói quá, bèn ăn sạch. Ăn rồi hối hận không kịp, lần này con đường tu phật của ta đã thụt lùi một bước dài, nếu cứ như vậy, ta sắp không còn đường lùi mất. Thế nên ta quyết đoán tin theo Tế Công, rượu thịt cứ vào bụng, Phật Tổ tọa trong lòng.
Ta đoán đại khái là giờ Thân, ta đang ngồi ngoài cửa động nhìn lên ngọn cỏ nơi vách núi đến ngẩn ngơ, vốn đang thẫn thờ rất yên ổn, bỗng một trận gió nổi lên, còn vô cớ cuốn mất ngọn cỏ nhỏ nãy giờ ta đang chú mục .
Sườn núi này địa thế hiểm trở quái dị, mấy ngày qua ta cũng gặp vài trận quái phong, vốn thấy quái mà không kinh, nhưng không biết tại sao, gió thổi khiến ta nheo mắt, mở mắt ra thì phát hiện không thấy cây cỏ nhỏ kia nữa, ta bỗng nhiên cảm thấy không thể chịu đựng chuyện này hơn nữa.
Ta bức thiết muốn gặp Phạm Thiên Hàm, muốn gặp Bảo nhi, muốn gặp Khương Trăn, thậm chí muốn gặp Lý tổng quản râu chữ bát kia nữa. Bỗng nhiên ta thấy vừa tủi thân vừa tức, thế sự có vô thường chăng nữa, ông trời cũng không thể trêu người vậy được.
Bởi vậy bắt đầu nghĩ xem làm sao để cứu mình, với bộ não ngẫu nhiên cũng lóe sáng của ta, nghĩ cho tới giờ cơm tối, đại để cũng hình thành một kế hoạch thô sơ.
Bữa tối Thần Điêu mang tới cho ta là đùi cừu nướng. Không thể không nói rằng, gã đao sẹo này đối đãi ngày càng có lòng với ta hơn.
Nhưng ta không thể không lừa hắn, quả là mỉa mai.
Ta nằm trên giường đá nhìn Thần Điêu đang lò cò trước cửa động, không lại cởi cái đùi cừu trên chân nó xuống. Nó cuống cuồng kêu ầm lên, ta liếc nó một cái, cười khẩy.
Nó vỗ cánh, làm dậy lên một trận gió tanh, ta vẫn ngạo nghễ nhìn nó, cười khẩy. Cái cảm giác bề trên này đích thực là tuyệt muốn chết.
Lúc lâu sau, Thần Điêu mệt mỏi bay đi. Lát sau nó chở gã đao sẹo quay lại.
Đao sẹo nhíu mày hỏi ta: “Sao cô lại tuyệt thực?”
Ta xị mặt như đưa đám đáp: “Ta ăn không vô.”
Hắn khó hiểu nói: “Sao thế?”
Ta lắc đầu: “Không biết, nhưng hôm nay ta cứ thấy buồn nôn.”
Đoạn nôn khan vài cái cho hắn xem.
Hắn ngờ vực quan sát ta, hồi lâu mới nói: “Sao lại buồn nôn?”
Ta đang định ọe thêm hai cái nữa, nghe vậy cũng thôi, đành ra vẻ xấu hổ nói: “Ta thành thân đã hơn một năm, vợ chồng ân ái.”
Hắn vẫn trưng cái vẻ ngu ngơ không hiểu: “Hai người vợ chồng ân ái thì can hệ gì với buồn nôn chứ? Lẽ nào ân ái sẽ khiến người ta buồn nôn à?”
Ta đành phải dẫn dụ từng bước: “Ta cứ ngửi thấy mùi gì kích thích là lại buồn nôn, thật không biết là mắc bệnh gì nữa…lẽ nào…”
Hắn vẫn nhíu mày: “Lẽ nào gì?”
Ta chỉ có thể ra vẻ kinh ngạc: “Lẽ nào ta có tin vui rồi?”
Hắn nhìn ra chung quanh, mù mờ nói: “Cô bị giam ở đây, có cái gì mà vui chứ?”
…
Ta không cam lòng chịu thua, cố giãy dụa mà rằng: “Ý ta là, khả năng là ta có thai rồi.”
Hắn nghển cổ, tựa hồ như không hiểu lắm, cả nửa ngày bỗng dưng bật lên, run rẩy chỉ vào ta: “Cô cô cô…cô nói gì có có có…có…thai?”
Ta vô cùng bình tĩnh, gật đầu mỉm cười: “Ừ.”
Hắn rảo bước lên lên xuống xuống, lúc trái lúc phải, miệng lẩm bẩm: “Sao lại thế…sao lại thế…sao lại thế…” Bỗng dừng lại cả tiếng hỏi ta: “Sao cô lại có thai hả?”
Ta nhún vai đáp: “Đại khái là chuyện tốt tướng công ta làm.”
Hắn gấp lên: “Tướng công cô ở đâu?”
Ta không khỏi buồn cười: “Tướng công ta ở phủ Tướng quân, vừa khéo là vị tướng quân ấy.”
Hắn gãi đầu, bộ dáng như đang có trăm mối tơ vò: “Vậy vậy…vậy giờ phải làm sao?”
Ta thở dài, tới giường đá ngối xuống, vừa đấm thắt lưng vừa nói: “Còn làm sao nữa, không phải ta bị ngươi cầm tù sao? Tới lúc đó, cứ ở trong sơn động này mà đẻ thôi.”
Hắn trừng to cặp mắt trâu, hô hấp dồn dập, gấp đến độ vết đao sẹo kia nhấp nhô liên tục.
Ta cúi đầu, hiền từ nói với bụng mình: “Cục cưng của mẹ, là mẹ không tốt, ủy khuất con phải ra đời nơi hoang sơ này, yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, nếu trời mưa gió rét hay trong đây có động đất làm con có chuyện không may, mẹ nhất định sẽ không sống một mình, mẹ sẽ theo con một xác hai mạng.
Gã đao sẹo bi ai nhìn ta, dựa vào vách núi ngồi bệt ra đất, ôm đầu rền rĩ: “Sao lại ra thế này…làm sao giờ….”
Ta thấy cũng hoảng hồn, xem dáng vẻ ảo não của hắn, ngay cả ta cũng không kìm được nghi ngờ đứa bé trong bụng này phải chăng là cốt nhục của hắn ấy chứ?
Lúc lâu sau, gã đao sẹo đột ngột đứng dậy, làm ta giật mình, không nhịn được trách: “Ngươi dọa chết người đấy.” Ngẫm nghĩ rồi thêm một câi: “Dọa ta thì không sao, nhưng nếu ngươi dọa tới đứa trẻ trong bụng ta, ta sẽ liều mạng với ngươi.”
Hắn vâng dạ đáp: “Ta biết rồi, cô cứ chăm sóc mình cho tốt, ít nhiều gì cũng phải ăn, ta đi tí rồi về.”
Ta gật đầu nói: “Cái đấy đương nhiên ta biết, nhưng quả thật ta ăn không vào, ta không ăn được cũng không sao, nhưng lại liên lụy tới đứa bé trong bụng phải chịu đói.”
Hắn săm soi nhìn ta, rồi cưỡi lên chim, bay đi.
Rất lâu sau, ta mới nhận ra, hắn ta đi mất rồi, mang đi cả cái đùi cừu của ta, trời sập tối chỉ còn lại mình ta với cơn đói làm bạn.
Sớm hôm sau, ta còn đang mơ màng, đột nhiên một tiếng “Thiển nhi” quen thuộc gọi tỉnh ta, ta mở mắt, thì thấy đại sư huynh đang ngồi xổm cạnh giường đá.
Ta mở cờ trong bụng, nhổm dậy nói: “Đại sư huynh, huynh tới cứu muội à? Phạm Thiên Hàm đâu?”
Đại sư huynh chỉ lắc đầu, hỏi ta: “Muội có chỗ nào không khỏe không?”
Ta dần dần nguội lòng, bắt đầu phân tích ngọn ngành toàn bộ sự việc, gã đao sẹo kia đúng là không biết Tiêu Tử Vân, hắn biết là đại sư huynh, đại sư huynh biên diễn màn kịch này, dùng thuật che mắt thô kệch lừa ta vào tròng, không chừng còn dùng thuật che mắt này nhiễu loạn Phạm Thiên Hàm và sư phụ.
Đầu năm nay ai ai cũng đần cả, đành chịu thôi.
Vậy tại sao phải giam ta? Là tình yêu của Tiêu Tử Vân khiến huynh ấy mờ mắt quyết tâm trừ khử ta? Hay là huynh ấy thật lòng yêu ta, vì yêu sinh hận, hay là không có được tình yêu, nhưng có được thân thể?
Không hiểu sao trước kia ta lại có hứng thú với kịch cói mới lại thuyết thư cơ chứ, giờ ta ghét đắng cái loại “tam lưu hí mã” ấy rồi.
Đại sư huynh vươn tay định sờ trán ta, ta vung tay hất ra, nói: “Thả muội về.”
Huynh ấy thở dài đáp: “Muội không hề mang thai phải không?”
Ta cười lạnh nói: “Huynh mời đại phu tới xem thử chẳng phải sẽ biết sao.”
Huynh ấy lại thở dài, nói: “Muội cứ ăn gì trước đi, ta mang uội thịt kho đầu sư muội thích nhất này. Bảo nhi làm đấy.”
Ta ngó cổ nhìn, trên mặt đất có đặt cái giỏ trúc, trong giỏ xếp hai ba món ăn, rõ ràng đều là do Bảo nhi tự tay nấu.”
Bảo nhi nấu ăn có cái quái tật, bày món xong rất thích bỏ thêm thứ gì đó ở mép đĩa. Chủ yếu là có lần cha ta ra cả đống tiền mời ngự trù cung đình tới nhà mở tiệc rượu, nàng ta thấy ngự trù người ta điểm chút hoa hoa cỏ cỏ ở viền đĩa, mấy món đó trông có vẻ cao sang lắm, thế cho nên Bảo nhi cũng học theo, về sau làm cơm nàng đều bày hoa hoa cỏ cỏ ở viền đĩa, lúc đầu nàng còn rất thành kính xếp ra cái hoa văn, nhìn cẩn thận cũng ra được con thỏ hoặc con chim, về sau nàng ngại phiền, bèn tùy tiện bỏ thêm ở mép đĩa cái lá, một bông hoa, có lần nàng ấy nổi cơn liền thẳng tay cắt mấy quả táo đen dính lên mép đĩa, mỗi đĩa hai cái, làm ăn bữa cơm mà ta phải thót tim, cứ cảm thấy mấy cái đĩa mọc ra hai con mắt đen tròn lông lốc đang chăm chăm nhìn ta ăn cơm.
Mà nay ba cái đĩa trong giỏ, ở mép đĩa Bảo nhi đều đính thêm một vòng vẩy cá, đặt dưới nắng còn phản quang lập lòe nữa.
Ta ngửi thấy mùi cá ấy, cổ họng nghẹn lại: “Bảo nhi có khỏe không?”
Đại sư huynh đáp: “Rất khỏ, sớm nay cô ta dậy, nói muốn làm cơm, nói muội ngửi thấy mùi thơm sẽ tự động trở về. Ta thấy cô ta có tinh thần lắm.”
Bảo nhi này coi ta là chó sao.
Ta không kìm được hỏi tiếp: “Vậy Phạm Thiên Hàm thì sao?”
Đại sư huynh im lặng một lát, rồi nói: “Hắn lật trời tìm muội được hai ngày, nhưng hai ngày nay thì dừng rồi.”
Ngưng lại, huynh ấy nhìn nhìn ta nói: “Hai ngày nay hắn và Tử Vân luôn ở trong thư phòng thương lượng chuyện gì đó, hôm qua bọn họ còn nói chuyện thâu đem. Bảo nhi không vừa mắt đâm hắn mấy lần, suýt nữa bị đuổi về Vương phủ.”
Ta nghe vậy ngược lại cũng chẳng khó chịu chút nào, nếu Phạm Thiên Hàm thật sự thông đồng với Tiêu Tử Vân, vậy nhất định là có cái lý của chàng. Cũng không phải ta có lòng tin với bản thân hay với Phạm Thiên Hàm, chủ yếu là ta có lòng tin với Tiêu Tử Vân, tin tưởng cô ta tuyệt đối có thể khiến người ta mất hết cả khẩu vị.
Nhưng rõ ràng là Đại sư huynh tưởng ta sốt ruột, nên ta đành phối hợp mà tỏ vẻ lã chã chực khóc.
Huynh ấy thấy thế vội an ủi ta: “Muội đừng buồn quá, ít nhất vẫn còn có người quan tâm muội mà, như sư phụ và Bảo nhi, cha muội và các dì, còn có Bạch Nhiên Bạch tướng quân nữa.”
Ta khó hiểu nhìn huynh ấy: “Bạch Nhiên làm sao?”
Đại sư huynh nói: “Phu nhân của Phạm tướng quân mất tích, Bạch tướng quân vẫn miệt mài tìm kiếm.”
Nghe sao có vẻ như ta và Bạch Nhiên có gì đó ấy nhỉ.
Đại sư huynh lại tiếp: “Ta thấy Bạch Nhiên cũng là thực tâm thực ý với muội.”
Nghe vậy ta lập tức phủ định suy đoán vừa nãy, trông Đại sư huynh ra dáng muốn mai mối cho ta và Bạch Nhiên, lúc trước đã nói, giữa hắn và ta không có tí tình yêu nào, càng không thể nói đến chuyện yêu hận một đời. Từ đó suy ra rằng, Đại sư huynh, huynh ấy đã bị tình yêu làm mờ mắt rồi.
Thật ra ta cảm thấy, tình yêu của Đại sư huynh quả khiến ta rối rắm, ta không thể đoán ra huynh ấy là bị che mắt trước mới coi trọng Tiêu Tử Vân, hay là coi trọng Tiêu Tử Vân rồi mới bị mờ mắt. Bởi theo ta thấy, người có hai mắt bình thường, không thể nào nhìn trúng Tiêu Tử Vân mới phải.
Cho nên nói: Củ cải, cải thìa, mỗi thứ một sở thích, ý thích cổ quái, chi bằng thấy quái mà không quái, mới có thể khiến quái tự bại. Cho dù cái quái ấy không tự bại, thấy quái không quái vẫn có thể giữ cho bản thân kim cương bất hoại.