Bạn đang đọc Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến: Chương 31: Xuống Bếp
Ta vác cái mặt như đưa đám trở lại thư phòng Phạm Thiên Hàm, kéo ghế ra góc ngồi, dùng khăn ướt không ngừng lau tay.
Phạm Thiên Hàm từ trong công văn ngẩng đầu lên liếc ta mấy cái, thở dài nói: “Nàng định lột hẳn một lớp da trên tay nàng đấy à?”
Ta đưa tay lên mũi ngửi một cái, mùi như có như không? Thế nên lại cầm khăn lau tiếp.
Phạm Thiên Hàm bỗng nhấc tay lên, bút lông trong tay bay vụt về phía ta, bút lông xẹt qua dưới tay ta, câu lấy khăn, lấy tốc độ cực kỳ nhanh, cắm phập vào bức tường sau lưng ta.
Ta chỉ thấy đầu ngón tay có một cơn gió vụt qua, thì trên tay đã trống không rồi.
Phạm Thiên Hàm nghiêng đầu nói: “Bàn tay ngọc ngà của phu nhân vẫn nên giữ lại để rửa tay làm canh cho ta thôi.”
Mộng tưởng của ta là có thể khoe khoang: tới vô ảnh đi vô tung, được xưng là nữ hiệp Nhất trận phong. Nhưng mấy lần bị chưởng phong bút phong của Phạm Thiên Hàm dọa ngẩn ra, ta thực bất mãn, hậu quả rất là nghiêm trọng.
Ta nhổ cây bút lông cắm trên tường ra, cũng không biết chàng sử lực kiểu gì, lại có thể dùng đầu lông của bút cắm vào tường. Ta cầm bút lên cười với chàng: “Thiên Hàm, tiếp chiêu.”
Ta lật cổ tay, bút bắn đi, theo phía sau bút còn có mười cây ngân châm, ngân châm quấn thành một vòng hào quang hộ tống bút, nhắm Phạm Thiên Hàm phi tới.
Chỉ thấy mắt Phạm Thiên Hàm lóe lên một cái, quơ lấy trường quyển trên bàn, ném vào không trung, trường quyển cuốn thành một đường cong xinh đẹp, bọc vào trong bút lông và toàn bộ ngân châm không sót một cái nào, châm không rơi, quyển không phá.
Ta thật muốn vỗ tay hét một tiếng: Hay nha! Lại làm lần nữa.
Phạm Thiên Hàm nhặt một cây ngân châm lên đánh giá một hồi, nói: “Đây chính là tú hoa phi châm nhu tình như nước, bắn như thiên hoa bay loạn mà Tiểu Ngũ Nhi ca ngợi đó sao? Châm châm nhu tình châm châm lệ?”
Ta cực kỳ thán phục trình độ nói hươu kể vượn của Tiểu Ngũ Nhi, cái tên vô sỉ như thế cũng mệt cậu ta nghĩ ra được.
Ta lắc đầu nói: “Đây chỉ là cây kim thêu ở trạm dịch ta tiện tay dắt dê dắt về đây thôi, chàng còn nhớ chàng đã hứa với thiếp là tặng thiếp ngân châm không đấy?”
“Nhớ.” Chàng dừng một chút, “Bộ ngân châm nàng dùng lúc trước có vứt đi chưa vậy?”
Ta cười thầm trong bụng, trên mặt vẫn phải đóng bộ nghiêm túc: “Vẫn chưa, chẳng là để lại ở nhà, đợi chàng tặng thiếp bộ mới rồi, thì cũ mới cho đi.”
Phạm Thiên Hàm cười nói: “Vậy nàng muốn ngân châm kiểu gì?”
“Hắc kim của Bạch Vân Sơn và hắc thiết của Đông Nhạc đoán tạo bảy bảy bốn mươi chín ngày.”
Phạm Thiên Hàm nhướng mày nói: “Bạch Vân Sơn và Đông Nhạc, một cái phía Tây cái phía Đông, cách nhau vạn dặm, nàng quả thực ham thích chơi khó ta.”
Ta gật đầu nói: “Không sai, đây là một trong những nhạc thú ít ỏi của thiếp.”
Chàng cười đến vui vẻ, hàm răng trắng làm ta chói tới đau cả mắt, chàng nói: “Nhạc thú này ta còn có thể dung túng được, nhưng mà, vì sao cần phải đoán tạo bảy bảy bốn mươi chín ngày?
Ta bị hỏi ngẩn ra, nói: “À…Thiếp cũng không được rõ lắm, truyền thống giang hồ ấy mà, luyện đan phải bảy bảy bốn mươi chín ngày, bế quan phải bảy bảy bốn mươi chín ngày, rèn kiếm phải bảy bảy bốn mươi chín ngày. Đại khái chắc là thấy đọc suôn miệng đi, ít ra thì cũng thuận hơn là tám tám sáu mươi tư, sáu sáu ba mươi chín.”
Phạm Thiên Hàm gấp quyển sách trong tay lại, đi tới cạnh ta, kéo ta dậy khỏi ghế, nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu cơ?”
“Đi vì ta rửa tay làm canh, ta đói rồi.”
Hả? Vị tướng quân này sao nói đói cái là đói được vậy?
Ta nhìn đống nồi niêu xong chảo mà chột dạ, xét theo tài nấu nướng cường hãn của A Đao và Bảo nhi, ta chưa từng nấu ăn bao giờ, món duy nhất từng làm là khoai lang nướng trộm từ nhà nông dân với Bảo nhi. Thế nên ta cùng Phạm Thiên Hàm thương lượng: “Chắc sơn hào hải vị gì chàng đều ăn qua rồi, không bằng thiếp mang chàng đi ăn thứ độc đáo hơn nhé?”
Phạm Thiên Hàm nói: “Cái gì mà độc đáo?”
“Khoai lang nướng.” Ta sợ chàng chê, lại nói: “Tưởng tượng mà xem, dưới lớp vỏ cháy đen ấy, là thịt khoai thơm ngào ngạt vàng rực rỡ, cắn một miếng, răng miệng lưu hương, nhân gian mỹ vị nhé.”
Chàng lắc đầu nói: “Đáng tiếc ở đây không có món khoai lang ấy, không bằng phu nhân tạm chấp nhận gà vịt bò trâu này làm cho ta một bữa cơm thường được chứ?”
Ta nhìn xung quanh phòng bếp, quả nhiên không có khoai lang, nên chỉ đành thành thật khai báo: “Thiếp không giỏi nấu ăn.”
“Ta không kén chọn.” Chàng cười đáp.
Ta lờ mờ cảm giác như chàng đang giễu cợt ta, liền bực lên: “Thiếp kén ăn. Dù sao cũng không thể là thiếp làm cho chàng ăn, mà thiếp lại không ăn.”
Chàng buông tay ta ra, nói: “Cái dáng tức xì khói của phu nhân quả thật khiến lòng người ta sung sướng nha.”
Ta nghiến răng, trong đầu vẽ ra cái cảnh đánh đập chàng.
Chàng vươn tay vén tóc trước trán ta, nói: “Phu nhân đừng giận, ta rửa tay làm canh cho nàng vậy.”
Phạm Thiên Hàm ưu nhã xắn ống tay áo lên, nhóm lửa, xắt thái..động tác điêu luyện, có lẽ chàng ở dã ngoại sinh hoạt lâu rồi, học được tự lo liệu.
Ta tựa vào cửa nhìn chàng trù bị, động tác của chàng như mây bay nước chảy, không như đang làm cơm, ngược lại như đang luyện tập một võ công tuyệt thế nào đó, nói chung là mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều tản ra khí khái của đại hiệp.
Ài, chàng đa tài đa nghệ đến vậy, bảo ta chịu sao nổi nha chịu sao nổi.
Qua chừng một chung trà, tư thế quấy muôi của chàng vẫn hiên ngang mạnh mẽ như cũ; qua hai chung trà, cảnh chàng xắt thái vẫn đao quang kiếm ảnh như xưa…
Trong khoảng thời gian đó đầu bếp thò đầu vào xem mấy lần, nhỏ giọng hỏi ta, “Phu nhân, tướng quân đang làm gì vậy?”
Ta nói, “Nghiên cứu tuyệt thế võ công.”
Y gật gật đầu rồi đi ra xa.
Lại qua thời gian một chung trà, ta đứng có chút mệt, bèn ngồi xuống bậc cửa, đầu bếp lại tới nữa, y ngồi xuống trước mặt ta đối mắt với ta, “Phu nhân, công phu này của tướng quân còn phải nghiên cứu bao lâu nữa, mấy trăm người trên trên dưới dưới phủ này đang chờ ta nấu cơm đó.”
Ta trầm ngâm một lát, nói: “Truyền lời ta xuống, hôm nay trong phủ không nấu cơm.”
Đầu bếp cả kinh thất sắc: “Phu nhân, ấy là vì sao?”
Ta nghiêm nghị nói: “Chính cái gọi là trời giao trách nhiệm to lớn cho người, tất phải khổ tâm trí của họ, lao cân cốt của họ, đói thể phu của họ, đói đến mức cả người tàn tạ. Gần đây tướng quân phát hiện thấy sau khi lui địch, huynh đệ trong quân có chút kiêu ngạo, quyết tâm nghiêm túc chỉnh đốn quân kỷ một phen, bước đầu tiên của lần chỉnh đốn này chính là cho bọn họ thể nghiệm chút tư vị đói khát của dân chúng.”
Đầu bếp lộ vẻ tỉnh ngộ, nói: “Tướng quân quả nhiên là tướng quân tốt vì nước vì dân.”
Ta gật đầu nói phải.
Đầu bếp bước được hai bước, tựa như nghĩ tới gì đó lại quay lại ngồi xổm xuống trước mặt: “Lúc trước không phải phu nhân nói tướng quân đang nghiên cứu tuyệt thế võ công ạ? Sao lại thành chỉnh đốn quân kỷ rồi?”
Ta chậc một tiếng, hận sắt không thành thép, nói: “Sao nhà ngươi còn chưa hiểu ra, tướng quân một ngày trăm công nghìn việc, vì tiết kiệm thời gian, ngài chỉ đành một bên nghiên cứu võ công, một bên chỉnh đốn quân kỷ, cái này gọi là một mũi tên trúng hai đích, rõ chưa?”
Đầu bếp thụ giáo gật đầu, nói: “Tướng quân thực là quá vĩ đại, ta sẽ đem tinh thần của tướng quân truyền đạt xuống dưới.”
Ta nghiêm túc gật đầu, “Đi đi.”
Ta nhìn gã đầu bếp rảo bước đi xa, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Lại qua thời gian nửa chung trà, trước cái lúc ta thật sự đói đến tàn tạ cả người ra, thì Phạm Thiên Hàm đã bưng một bát cháo tới trước mặt ta, vỗ vỗ đầu ta nói: “Thanh Thiển, tới ăn cháo.”
Ta yếu ớt nhận bát cháo, ngửi một cái, ừm, tạm thời không có mùi lạ.
Nhìn Phạm Thiên Hàm vẻ mặt chờ mong lại sợ bị thương hại, ta cố gắng nuốt một ngụm cháo.
Chàng nhìn ta chằm chằm nói: “Thế nào?”
Máu của ma quỷ, nham thạch nơi địa ngục. Ta đời trước nhất định là đã giết người phóng hỏa, gian dâm cướp giật, không tội ác nào không làm mới rơi vào cảnh phải ăn thứ cháo này.
Ta biết dựa theo giáo dưỡng ta nên an ủi chàng, nhưng ta lại sợ chàng lần sau lại nấu cho ta ăn, vậy nên ta nén lệ lắc đầu, đưa bát cho chàng, để chàng tự mình nếm thử vị đắng chua cay ngọt mặn của cuộc đời.
Phạm Thiên Hàm ăn một miếng, thực bình tĩnh dắt tay ta, nói: “Thanh Thiển, chúng ta đi trộm khoai lang đi.”
Ta cảm thấy, với tư cách là tướng quân và tướng quân phu nhân, chúng ta hẳn là không nên cầm một cái kim một sợi chỉ của nhân dân, cho nên ở trong cái hố bị chúng ta đào khoai ra có chôn vào ít bạc vụn, còn về phần bạc có thể đào ra được hay không, thì mặc cho số phận đi.
Chúng ta vào rừng nướng khoai, gió thổi lửa bập bùng bập bùng.
Khoai lang nướng ra rất thơm, Phạm Thiên Hàm ăn rất nghiêm túc, khóe miệng bên má còn có vài vệt đen, ta đột nhiên thấy trong lòng mềm ra, nói: “Thiếp sẽ học nấu ăn.”
Chàng ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt chứa nét cười, rực rỡ như sao xa.