Bạn đang đọc Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến: Chương 10: Thăm Nhà (Thượng)
Ta thấy đau lâm râm giữa hai đầu lông mày.
Ta có cảm giác mở mắt ra chắc chắn sẽ thấy được Thiên đình, nào biết vừa mở mắt ra liền thấy ngay sứ giả địa ngục Bảo nhi, thôi, ta cứ tiếp tục ở lại nhân gian chịu khổ chịu nạn vậy.
Bảo nhi hai mắt đẫm lệ nói: “Tiểu thư, hức hức…người không chết, người vẫn luôn nói nếu gặp phải người xấu thì đánh vào huyệt mi tâm và huyệt thái dương của hắn, ban nãy lúc cô gia ôm người về, giữa trán của người thật đỏ thật đỏ, em nghĩ người sẽ chết, em oa oa…oa oa cô gia…rất giận…oa oa…”
Ta thấy Bảo nhi thật ồn ào, ồn đến mức đầu ta đau như muốn nứt ra.
“Bảo nhi, đi xuống đi, để Thanh Thiển nghỉ ngơi một lát.”
Nhìn theo tiếng nói, ta phát hiện PHạm Thiên Hàm cũng ở trong phòng, anh ta ngồi trên ghế đẩu, trên tay còn cầm một chén trà, đang chậm rãi nhâm nhi.
Ta thấy anh ta chẳng có lương tâm, ta đã đi một vòng từ quỷ môn quan về, anh ta còn có lòng dạ phẩm trà.
Ta còn thấy mình thật xui xẻo. Ta đây sống mười tám năm, số lần ốm đau đếm được trên đầu ngón tay, từ sau khi quen biết Phạm Thiên Hàm, đã phải đếm thêm hai ngón tay nữa rồi.
Bảo nhi vừa dụi mắt vừa nức nở lui xuống sau, Phạm Thiên Hàm liền đứng dậy bước tới bên giường ngồi xuống, ta dịch vào phía trong giường, cảnh giác nhìn anh ta.
Anh ta ém chăn cho ta, ngón cái xoa lên mi tâm của ta, hỏi: “Còn đau không?”
Mẹ ơi, cảm giác tê tê từ ngón tay anh ta truyền tới mi tâm ta, rồi truyền tới đầu ngón chân, ngón chân ta căng ra phát tê.
Ta ở trong chăn lén duỗi ngón chân một cái, rồi nói: “Huyệt mi tâm không phải là huyệt trí mạng sao?”
Anh ta lành lạnh liếc ta một cái: “Quân cờ đập trúng ấy là xương trán của nàng thôi, không phải huyệt mi tâm. Nhưng nàng có vẻ cũng hiểu biết nhỉ, nếu ta nhớ không lầm, hôm nay nàng nhảy xuống khỏi xe ngựa là dùng Lạc Nhạn Thức của phái Nga Mi.”
Hóa ra Lạc Nhạn Thức lại là của phái Nga Mi, trong bụng thấy hết cách, lão sư phụ càng ngày càng vô liêm sỉ, ngay cả chiêu thức của ni cô cũng học trộm.
Ta ngẫm thấy Phạm Thiên Hàm không ngu độn như cha ta, chuyện tập võ này có muốn giấu cũng không giấu được bao lâu, huống hồ đây cũng không phải chuyện gì vi phạm phụ đức, bèn đem câu chuyện xúc động lòng người, đáng tập hợp lại thành sách giữa ta và sư phụ, đại sư huynh kể hết cho anh ta nghe, nói đến đoạn kích động còn nhịn không được định khoa tay múa chân, mấy lần đều bị anh ta ấn trở lại giường.
Phạm Thiên Hàm nghe xong chỉ cười, nhàn nhạt nói: “Ta đoán nàng cũng không lậm võ lâm nhân sĩ lắm, may mắn,”
Hai chữ phía sau của anh ta âm lượng càng nhỏ, ngẫm thấy anh ta đường đường là võ trạng nguyên, ăn nói đã không được khí bạt sơn hà thì thôi, còn nhỏ nhẹ như thế này, quả là oan ức cho cái danh võ trạng nguyên. Với lại từ “may mắn” khiến ta lại chột dạ, xem ra Phạm đại nhân cũng không thích vợ mình lộ mặt nơi giang hồ, chuyện này thì trái ngược hoàn toàn với dự tính ban đầu của ta.
Con bà nó vô dụng, gả không đúng người rồi.
Bỗng chốc, ta nhớ ra người bị ta quăng ra sau đầu – đại sư huynh, vội hỏi: “Đại sư huynh đâu?”
Phạm Thiên Hàm tỏ vẻ không muốn để ý tới ta, hơi trào phúng nói: “Yên tâm, hắn ta tốt lắm, chỉ là làm nàng bị thương rồi áy náy quá bỏ đi thôi.”
Ta an tâm rồi, liền nở nụ cười.
Sắc mặt Phạm Thiên Hàm sầm xuống, nói: “Sao? Nàng muốn cùng Đoạn lang xông pha giang hồ à?”
Nghe nói kìa, quá sặc mùi chua, quá nhỏ mọn. Người ta nói trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, mà trong bụng khuyển tử của hắn ít ra cũng phải bỏ vừa cái ghế đẩu chứ, đây toàn là chuyện vừng mốc kê thối rồi, còn không có ý tứ lôi ra nói, thật là đời sau không bằng đời trước.
Ta đang định quở trách hắn, lại chợt nhớ tới một chuyện khác, liền hỏi: “Huynh với đại sư huynh của ta quen biết?”
Anh ta im lặng một hồi lâu, tới mức ta sắp ngủ gật mất rồi mới nói: “Ta và sư phụ nàng cũng có quen.”
Ta chống mắt, nói: “Đương nhiên, sư phụ ta quen khắp thiên hạ, ông ấy còn quen cả lão ni cô của núi Nga Mi cơ mà.”
Anh ta bật cười, lại ém chăn cho ta, nói: “Chúng ta chỉ có vậy thôi.”
Ta nghe mà không rõ lắm, nhưng anh ta quả là rất thích ém chăn cho ta.
Sau đó anh ta lại kể chút chuyện cho ta nghe, nhưng bởi giọng điệu của anh ta không được trầm bổng cho lắm, lại thêm đầu ta rất đau, bèn xem anh ta như là ông thầy thôi miên ở trường, khép hờ mắt nhìn miệng anh ta mở ra khép vào, giữa lúc mơ màng, dường như anh ta có dịch vị trí ta nằm đi, rồi cũng nằm xuống, ta cảm giác có gì đó không thích hợp, nhưng thật sự là rất mệt, bèn mặc kệ anh ta.
Lần thứ hai ta tỉnh dậy, đã không thấy Phạm Thiên Hàm đâu, có lẽ lúc trước ngủ hồ đồ rồi, anh ta không có lẽ lại cùng ta ngủ từ ban ngày tới tối được. Mà giờ trong phòng đã thắp nến, Bảo nhi đang chống đầu ngồi cạnh bàn gà gật, ngọn nến cháy đỏ ngay cạnh mặt nàng, đang đợi để nướng luôn cả nàng như chỉ mành treo chuông. Ta đang định gọi nàng, chợt phát hiện đây không phải phủ Trạng nguyên, mà là khuê phòng trước khi xuất giá của ta.
Ta gọi Bảo nhi trước khi cái mặt nhỏ của nàng bị nướng: “Bảo nhi, cô gia đâu?”
Bảo nhi dụi mắt hỏi: “Cô gia nào?”
Ta tưởng là nàng ngủ đần ra rồi, bèn nhẫn nại nói: “Phạm Thiên Hàm ở chỗ nào?”
Bảo nhi nhíu mày nói: “Tiểu thư, người ngủ hồ đồ ạ? Phạm Thiên Hàm là ai cơ?”
Ta bị biểu tình vô tội của nàng dọa cho ngẩn ra, nói: “Thì là…phu quân của ta nha.”
Nàng ranh mãnh bật cười, nói: “Tiểu thư lẽ nào là hoài xuân? Hờn gả rồi? Đang yên đang lành đào đâu ra cô gia? Người mau xuống giường đi, em đi bưng bữa tối tới cho người.”