Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao

Chương 9: Cô là của tôi


Đọc truyện Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao – Chương 9: Cô là của tôi

-Thưa bà cháu mới đi học về ạ.- nó chạy vào ôm bà. Cố gắng nở nụ cười thật tươi.
-Ngoan.- bà mỉm cười. Cái con bé này, từ lúc nào lại biết làm nũng thế.- Đi tắm đi cô nương.
-Dạ.- nói xong nó chạy ù về phòng. Nó khóa cửa thật chặt, nó đi vào nhà tắm xem các vết thương trên người. Đau thật đấy, mặc dù đã được băng bí nhưng nó vẫn thấy rất đau, tê nữa. Nó khó khăn lắm mới tắm xong, nó chọn cho mình một bộ váy dài qua đùi cho che đi mấy vết thương.
-Cháu ăn gì không ?- bà hỏi khi thấy nó đi xuống.
-Dạ không.
-Vậy ư ? Vậy cháu giúp ta đem thức ăn này lên cho cậu chủ nhé.
-Dạ.- nó để ý hành động của mọi người xung quanh, họ có vẻ như chẳng quan tâm chuyện đã xảy ra hồi sáng. Nó cảm thấy thật lạ, có án mạng đấy, sao mọi người có thể bình thản thế nhỉ ?
Nó đem đồ ăn lên cho cậu chủ, vừa đi nó vừa suy nghĩ chuyện đó nhưng có một điều nó không để ý đó là đã có vài người xin nghỉ việc.
Cốc cốc
-Em vào được chứ cậu.

-Vào đi.
-Em để thức ăn ở đây nhé.- nó cẩn thận đặt thức ăn xuống bàn, rồi quay lưng đi.
-Lại đây.- cậu kêu nó lại gần cậu chi vậy nhỉ ? Mà thôi kệ, cậu bảo thì nghe vậy. Nó bước lại gần cậu nhưng :
-Cậu làm gì thế.- nó hơi ngạc nhiên khi cậu kéo nó ôm vào lòng. Cậu vén phần váy của nó lên, nó hơi sợ nên bắt lấy tay cậu lại.
-Ngồi im. – cậu lạnh giọng ra lên, nghe cậu nói thế nó cũng chẳng dám làm gì vì bà có dặn không được làm cậu khó chịu. (T/g : sao nghe lời thế )
-Các vết thương này là sao ? – cậu vuốt vết thương trên đùi nó, nhẹ nhàng hỏi.
-À là do em té thôi.- nó nói dối, không biết tại sao lại cảm thấy lo nếu nó nói sự thật.
-Nói.
-Là em té thật mà.
Có vẻ như là đã quá sức chịu đựng của cậu. Cậu ném nó lên giường, dùng lực xé phần váy dưới của nó luôn cả phần tay áo. Lúc này nhìn trên người nó toàn vết thương, có chỗ còn rỉ máu nữa. Nhìn rất tội nghiệp, thân hình nhỏ nhắn của nó run lên. Nó đang sợ, phải rất sợ. Sợ cậu sẽ đánh nó nhưng không, cậu không đánh nó, cậu nhẹ giọng hỏi :

-Còn nói dối không ?
-Không.
-Ai đánh.
-Em không biết.- cậu tiến lại gần nó, lạnh giọng hỏi :
-Không biết hay không muốn nói ? Giờ có nói hay không ?
-Là tiểu thư nhà họ Lâm gì đó.
-Nếu ngoan như thế có phải tốt không ? À mà để tôi nói cho cô nghe một điều mà có lẽ bà quản gia không nói cho cô biết.
-Điều gì ạ ? – điều gì mà cậu làm mặt nghiêm trọng thế, sao lại có liên quan đến bà nữa ?
-Ba mẹ cô không đi công tác gì cả. Chính mẹ cô đã vứt bỏ cô, bà ta còn đăng tin là cô bị bắt cóc rồi bị giết. Quản gia vô tình thấy cô nên đem về thôi. Bà ấy không muốn cô buồn nên đã nói dối cô đấy.
-Cậu nói dối, làm sao có chuyện đó chứ, bà không nói dối em đâu.
-Không tin sao ?- cậu vứt cho nó tờ báo có in hình nó trên đó, mặc dù không đọc được nhiều nhưng hiểu chữ nào thì đọc chữ đó thôi. Nó hiểu được sơ sơ, có một điều khiến nó sốc nhất là đúng như cậu nói, mẹ nó bỏ nó rồi. Không lẽ mẹ ghét nó thế sao, nó có làm gì sai đâu. Nó òa lên khóc. Cậu kéo nó lại gần mình, nói :
-Giờ thì hiểu rồi chứ ? Cô không -còn ai thân thích bên cạnh nữa, không có ai cần cô cả. Từ giờ cô là của tôi, chỉ riêng tôi thôi. Hãy nhớ điều đó, giờ thì ăn hết đống thức ăn này rồi ngủ đi.- nói xong cậu bước ra ngoài, cậu bảo nó ăn nhưng làm sao nó ăn vô được. Nó còn sốc lắm, nó không dám tin là mẹ lại có thể bỏ rơi nó. Cả đêm hôm ấy, nó cứ nằm đó khóc mãi cho đến khi mệt quá ngủ luôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.