Đọc truyện Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao – Chương 45: chap 41
Ân ơi em thấy khó chịu quá, đau nữa ! – nó nhăn mặt, cố gắng nói.
Có sao không ? Hay em sắp sinh ? Để anh đưa em đi bệnh viện nhé. – cậu luống cuống chẳng biết làm gì, tự nhiên nó nói đau làm cậu sợ, cứ quýnh quáng cả lên.
Bác sĩ nói hai tháng nữa mới sinh mà. Thôi anh đi lấy xe đi.
Ừ. Em cẩn thận đấy !!
Nó ngồi thẩn thờ dựa vào ghế, nhăn mặt lại khi thấy có vệt màu đỏ chảy ra. Nó hốt hoảng, được một lúc mới định thần lại được :
Tại sao lại chảy máu chứ ? Không lẽ….. ÂN ƠI !!!! – nó hét lớn, cố gọi tên cậu nhưng không được, nó ngất luôn trên ghế.
Lúc cậu trở vô thì thấy nó ngất như thế nên hoảng lắm, lôi hết đám người làm trong nhà ra kéo nó lên khiêng ra xe.
Cậu cố phóng nhanh hết sức đến bệnh viện, thậm chí còn khiến một đám cảnh sát rượt theo. Đến tới bệnh viện cậu bế xốc nó chạy vào trong, mém xô ngã ông bác sĩ già. Dù biết thế nhưng cậu không quan tâm, cậu chỉ biết lúc này mạng sống nó đang bị đe dọa, cậu cần phải làm gì đó để giúp nó.
.
.
.
.
Bác sĩ ông cứu cô ấy được không ? – cậu gần như phát điên lên khi cứ thấy bác sĩ ra vào nãy giờ đã hai tiếng rồi mà chẳng có thông báo gì. Tức mình cậu kéo ông bác sĩ vừa bước ra, hồi hộp hỏi.
Xin lỗi cậu. Chỉ giữ được đứa bé thôi, vợ cậu mất máu nhiều quá. Tôi nghĩ…. cậu nên vào gặp cô ấy lần cuối đi.
Cái gì ? – cậu không tin vào tai mình, xô ông bác sĩ qua rồi chạy vào trong xem tình hình. Đập vào mắt cậu bây giờ là nó đang nằm bất động trên giường với khuôn mặt gần như trắng bệch.
Cậu đi lại gần nó, máy móc nói :
Nhi….. em ổn chứ ?
Nghe tiếng cậu, dù vẫn mệt nhưng nó vẫn cố quay sang, nhìn cậu rồi chợt mỉm cười nhẹ :
Em ổn mà. – cậu nhìn nó mà cảm thấy đau. Cái nụ cười ấy, trước đây cậu rất thích ngắm, mỗi lần ngắm đều rất vui nhưng sao nhìn vào ấy mà cậu đau thế này ?
Anh khóc sao ? – nó lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu. Dù biết mình sắp chết nhưng ít nhất nó vẫn vui, vui vì cậu đã khóc vì nó.
Không khóc. – cậu nắm lấy tay đó, gần như cậu suy sụp hẳn.
Em yêu anh, Ân à !! – nó nói xong thì mất.
Cậu nhìn nó, vậy giờ chỉ còn mình cậu ở lại thế gian cô độc này thôi sao ?
Anh yêu em….. anh sẽ đợi….. đợi em chuyển kiếp.
…… Thế đấy, đám tang của nó diễn ra trong sự tiếc thương của nhiều người. Nhưng có một việc mà không ai ngờ, hai vị khách không mời cũng như không nghĩ là họ sẽ tới. Đấy là Thư, và mẹ nó….. bà ấy cũng tới.
Tôi có thể nhìn mặt nó không ? – bà nghẹn ngào, dù ghét nhưng vẫn là con bà. Thấy nó thế bà cũng đau.
Được. – Ân tuy khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Cho em thăm với ! – cậu nhìn Thư rồi nheo mắt nhưng vẫn đồng ý.
Thư đi tới mồ nó, quỳ xuống nói :
Tôi xin lỗi những gì đã làm với cô, tôi không mong cô tha thứ nhưng ít nhất cũng cho Lạc Thiên nhận ba được không ?
Cái gì ? – cậu đi lại gần Thư, gằn giọng hỏi.
Lạc Thiên là con anh. Em tới đây đưa cho anh, em nghĩ thông rồi. Em không muốn tranh giành chi nữa. Em sẽ đi, nhưng mong anh hãy cho Thiên nhận cha. Chỉ vậy thôi.
Tôi sẽ nuôi. Cảm ơn vì cho tôi biết. – lúc này cậu mới nhìn qua Lạc Thiên, thằng nhóc này rất kháu khỉnh. Nhóc có đôi mắt hai màu giống nó, mái tóc đen bồng bềnh rất mượt.
Chú là ba cháu sao ? – Lạc Thiên tròn xoe mắt nhìn cậu, ngây thơ hỏi.
Phải.
Thế kia là chị cháu sao ? – nhóc chỉ về phía bé con đang lại gần. Lúc này cậu mới giật mình quay lại xem, ai lại nói chuyện này cho bé con nghe thế ?
Ba ơi mẹ con đâu ? – bé con nước mắt ngắn dài, la lối om sòm.
Mẹ con….. – cậu bối rối, thật không biết phải giải thích sao với bé con.
Mẹ con chỉ đi du lịch thôi, một thời gian sẽ về mà ! – Minh đi lại xoa đầu bé con, dịu dàng nói.
Thật không ? – bé con dụi mắt, nín khóc ngay.
Thật.
Ai đây ? – mãi lúc sau bé con mới để ý đến sự có mặt của Thiên.
Em con.
Em sao ?
Ừ.
Vậy em là em chị ? Thích quá !!!!! – bé con vui vẻ reo lên, quên luôn chuyện của mẹ. Vì đơn giản nó chỉ nghĩ….. mẹ đi sẽ về lại ngay với nó thôi mà.
.
.
.
.
400 năm sau ( cái này nghe có vẻ hư cấu ).
Ba này, chừng nào mẹ về thế ? – Thiên Nhi lay lay tay cậu, hỏi.
Không biết, nhưng có lẽ sắp về rồi. – cậu quay sang nhìn cô nhóc này, Thiên Nhi nhìn rất giống nó, từ đôi mắt cho đến khuôn mặt đều rất giống.
Vậy sao ? – bé con cũng bán tín bán nghi, sao ba nói gần về mà lâu thế ?
Chị này, đi chơi với em không ? – Thiên từ đâu bay lại ôm chầm lấy bé con rồi kéo con bé chạy mất dạng.
Bây giờ chỉ còn mỗi mình cậu trong căn phòng rộng lớn này, thật cô đơn và lạnh lẽo làm sao. Cậu nhớ tiếng cười của nó, nhớ giọng nói của nó, nhớ tất cả thuộc về nó.
Nhi ! Khi nào em quay lại, em biết là anh nhớ em đến mức nào không ?
……..
Cậu đi lang thang, chẳng biết sẽ đi đâu, chỉ đơn giản là đi thế thôi. Nhưng cậu đã bắt gặp một khuôn mặt ngỡ như sẽ không bao giờ gặp lại.
Cậu nắm tay cô gái có khuôn mặt như nó. Vẫn là đôi mắt hai màu, vẫn là khuôn mặt ấy, không lẫn vào đâu được. Chỉ khác cô gái này không phải con người, mà là vampire.
Có chuyện gì sao ? – cô gái quay qua hỏi cậu, vẫn là giọng nói thân quen ngày nào, nhưng sao giờ nghe nó xa cách thế ?
Nhi ?
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Câu chuyện nào rồi không có kết thúc nhưng mình không viết kết thúc, mình sẽ cho các bạn tự suy nghĩ ra kết thúc cho riêng các bạn. Có thể là hạnh phúc, nhưng cũng có thể là bất hạnh, tùy vào suy nghĩ mỗi người.
Còn về phần Hưng, cậu chàng không xuất hiện ở chap cuối này, sau khi nó mất cậu cũng sang Anh định cư và lấy một cô vợ ngoại quốc xinh đẹp. Đứa con đầu lòng của họ là một đứa con gái và là vợ của Lạc Thiên bây giờ. Đừng thắc mắc tại sao cô bé ấy là người mà có thể sống tận 400 năm. Hãy thử tưởng tượng đi, có thể cô bé ấy được Lạc Thiên biến thành vamp hoặc đại loại thế.
Mình rất vui vì các bạn đã theo dõi cho đến tận bây giờ, mình rất cảm kích. Một lần nữa xin chân thành cảm ơn các bạn.