Đọc truyện Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao – Chương 34: chap 32
TẠI NHÀ CẬU…….. ( vâng xin thưa với mọi người đây là nơi đã sản xuất cậu. Chứ không phải nhà cậu đang ở với nó đâu. )
Và hiện giờ thì nó và cậu đang đứng trước cửa. Mặt của nó thì xanh lè như tàu lá chuối ấy, tim thì đập loạn cả lên. Còn cậu thì đứng chờ cho nó bớt căng thẳng ( hay nói đúng hơn là sợ ).
-Hết chưa ? – cậu ôm nó vào lòng dịu dàng hỏi. Nó thấy vậy thì cảm thấy an tâm hơn một chút rồi gật đầu.
-Vậy đi vào nhé. – cậu nắm tay kéo nó đi vào trong, nó nhìn cậu một hồi rồi mỉm cười. Nó thích nhất là lúc được cậu nắm tay như thế này. Thật ấm áp và dễ chịu, nó chỉ mong lúc nào cũng được như thế này thôi.
-An…… – Thư đang ngồi trong phòng khách thấy dáng cậu từ ngoài bước vô thì rất vui. Tính chạy ra thì chợt khựng lại…….. Tại sao nó lại đi theo chứ ? Nó nghĩ nó là ai mà dám bước vào căn nhà này chứ ?
Mẹ cậu thấy Thư như vậy thì bước ra xem, nào ngờ :
-Mày nghĩ đây là đâu mà dám dắt con đ* này về hả ? Còn cô bộ không biết nhục mặt sao mà còn vát xát đến đây chi thế ? Hay muốn tiền, cần bao nhiêu tao đưa ? Sau đi cút đi. – bà tức giận quát lớn, nó thì chẳng hiểu sao mình bị chửi cả nhưng cũng có phần run sợ trước thái độ của bà nên nấp ra sau lưng cậu. Điều này đã khiến mẹ cậu đã khinh còn khinh hơn nữa. Bà tính nói tiếp nhưng……
-Có chuyện gì thế chị sui ? – một người đàn ông trung niên bước ra. Nó sững lại khi thấy người này, là nó đang nằm mơ sao ? Bất giác nó nói :
-Ba ? – người đàn ông nghe nó nói cũng thắc mắc nên quay lại xem. Ông rất bất ngờ, nó nhìn rất giống cô con gái đã mất của ông.
-Cháu là…….
-Ba ơi, ba……. – nó khóc, nó đâu nằm mơ đâu. Đây đúng là ba nó mà, nó chạy lại ôm ông. Ông lúc đầu cũng hơi ngỡ ngàng, có thể nó giống con ông nhưng con bé ấy có hai màu mắt khác nhau kia mà.
-Con có nhầm không ? Con gái ta…….. – ông bỏ lửng câu khi thấy nó tháo lens xuống. Là đôi mắt ấy, đúng là nó rồi. Con gái ông…..
-Chuyện này là sao chứ ? – mẹ cậu quan sát một hồi thì lên tiếng. Bộ nhà bà là sàn diễn miễn phí cho hai cha con nó thích gì diễn đấy sao ?
-Đây là con gái tôi, đứa mà đã nói là mất cách đây bảy năm về trước. – ông xoa đầu nó. Đứa con gái cưng của ông đã về, nó vẫn còn sống. Nhưng vấn đề là năm đó không phải chính vợ ông nói…….
-Ba ơi. – Ông nhìn Thư, cô là đứa con nuôi ông nhận về để thế chỗ cho đứa con gái yêu của ông. Nếu ông biết trước nó vẫn còn sống thì có lẽ mọi chuyện sẽ không rắc rối như thế này rồi. Và nếu như thế nó cũng đã có thể lấy Ân một cách đàng hoàn, chứ không phải mang tiếng dụ dỗ chồng người như thế này ?
-Thư, con hãy…….. li hôn đi. – ông nói, dù sao ông cũng không muốn nó phải mang tiếng xấu. Vậy thà hi sinh con Thư còn hơn.
-Ba nói gì ? Sao ba có thế nói thế chứ ?
-Con không nghe rõ sao ? Ta bảo con hãy li hôn với Ân đi. Con vốn chỉ là kẻ thay thế mà thôi. Không khác được. Vị trí ấy ngay từ đầu đã không phải là của con rồi.
-Cho tôi một lời giải thích. Chắc ông không phiền chứ ? – mẹ cậu chen vào nói.
-Vậy thì mời bà lên phòng chúng ta sẽ nói chuyện rõ hơn.
.
.
.
.
Không gian chìm trong yên lặng, không ai nói với ai câu nào. Mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau nhưng chung quy cũng từ một vấn đề mà ra.
-Ân….. anh có thể…… chờ lúc con ra đời rồi hãy li hôn được không ? – Thư ấp úng nói.
-Không. Việc tôi nhìn thấy cô thôi cũng đã đủ ghê tởm rồi. Cô cứ việc sinh đứa bé, dù sao nó cũng là con tôi nên tôi sẽ lo cho nó. Cô không cần bận tâm. – cậu kéo nó đi ra về. Còn Thư thì ngồi ngây ra, cái cô không ngờ nhất là sao cậu lại có thể tuyệt tình vậy chứ ? Cô lấy điện thoại gọi cho ai đó, nói :
-Không còn nhiều thời gian đâu, làm nhanh đi.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
* Tua nhanh nhanh đến buổi sáng hôm sau nhá. Chứ tối ở nhà hai người này không có gì đáng để nói cả. *
TẠI CÔNG TY
Hôm nay nó và cậu đi riêng, thật ra là do cậu bận một chút nên đến trễ. Nó đang tính vào thang máy thì……
-Nhi. Sao hôm nay em đến sớm vậy ? – Hưng chạy lại chỗ nó đang đứng.
-Vâng tại hôm nay em dậy sớm ạ.
-Em đang đi lên lầu sao ?
-Vâng.
-Cũng vừa hay anh đang tính lên nè, hay chúng ta cùng lên nhé.
-Vâng. – nó ngây thơ nói mà không biết cái thằng nào đó đang mỉm cười một cách gian xảo.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Mọi người thấy mình viết ổn không ? Có thiếu xót hay sai chính tả ở đâu không ? Nếu có thì nhắc mình để mình sửa. À mà mình tính cho truyện này là SE, mọi người đồng ý chứ ạ ?