Đọc truyện Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao – Chương 22: Thay đổi.
●● Hình trên là hình của nó sau khi phẫu thuật đấy. ●●
NĂM NĂM SAU – một thời gian không dài cũng không ngắn nhưng cũng đủ để thay đổi cuộc sống của nó. Nó và cậu ba sau khi qua Mỹ để phẫu thuật và định cư bên này thì nó lại mang thai. Tránh những điều không hay nên tạm thời nó và Minh đã đăng ký kết hôn nhưng cả hai không làm đám cưới. Chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, cốt yếu để đứa bé có cha. Cậu ba cũng mở một công ty bên này và làm ăn cũng khá phát đạt. Duy chỉ có một điều là suốt năm năm qua cậu không hề gọi cho nó hay ghé thăm nó dù chỉ một lần. Cậu quên nó rồi sao ?
-Mama ơi. – một cô nhóc dễ thương chạy vào, trên tay còn cầm một vài bông hoa nhỏ đem tặng mẹ.
-Thiên Nhi con đi đâu thế ? – từ trong nhà nó bước ra. Trong nó thật khác, lúc này nhìn nó chín chắn hơn ra dáng người lớn hơn. Cũng đúng thôi, nó đã làm mẹ rồi mà. ( t/g : vậy là ta lên chức bà ngoại rồi à, bộ ta già lắm sao ?. Nó : chào bà ngoại đi con. T/g : thôi khỏi chào. )
-Băng Nhi này, anh nói nhóc nghe một câu nhé. – Thiên Minh kéo nó qua một bên thì thầm to nhỏ bỏ luôn Thiên Nhi đứng đó ngơ ngơ nhìn ba mẹ nói chuyện.
-Câu gì anh ?
-Nó phải con của anh hai không ? Sao chẳng giống gì hết vậy. Anh vừa mới lên trường thì bị than phiền rằng con bé này lại đánh bạn rồi còn đập vỡ một số đồ quý giá của nhà trường nữa. Hồi đó anh hai có vậy đâu, đi học chẳng bị ai la hết….. Ủa mà em làm gì thế ? – cậu ba quay qua hỏi khi thấy nó vừa nghe vừa đếm đếm cái gì đó.
-Một câu của anh dài quá.
-Em….. thôi bỏ đi. – cậu ba tức nghẹn họng. Sau bao năm thì nó vẫn thích nói móc họng người khác.
-Hì hì. – nó cười trừ.
-Ba mẹ ơi con đói. – Thiên Nhi nhõng nhẽo nói.
-Rồi rồi để papa đưa con đi ăn nhé. – nói xong Minh bế Thiên Nhi đi mất. Để nó ở lại ấm ứa nói :
-Đó là con em mà. Sao anh dành con với em chứ.
-Nhóc còn đứng đó là nhịn ăn đấy. – Minh nói với lại.
-Vâng.
TỐI HÔM ĐÓ.
Thiên Nhi đi qua phòng phòng Minh. Cô bé làm nũng chui vào lòng Minh ngồi, ngây thơ hỏi :
-Ba này sao ba cứ gọi mọi là nhóc thế ? Nhi gọi vậy có được không ?
-Không chỉ có ba được gọi vậy thôi.- Minh vuốt nhẹ tóc cô bé.
-À vậy sao ba với mẹ không ngủ chung giống như trên tivi đấy. Con thấy vợ chồng phải ngủ chung với nhau mà. – cô bé hỏi một câu làm cho Minh suýt sặc, con nít gì mà hỏi ghê vậy. Có ai tin nó mới bồn tuổi không nhỉ ?
-Con xem phim gì thế ?
-Doraemon ấy. Ba mẹ của Nobita chẳng ở chung còn gì.
-À…. – hóa ra là con bé hỏi ở chung phòng chứ không phải vụ kia, hết hồn.
-Sao thế ba ?
-Thôi con đi ngủ đi. Mai còn đi học nữa.
-Con ngủ với ba nhé.
-Ừ.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
-Mama ơi papa đâu rồi. – mới mở mắt ra là hỏi ba đâu. Mẹ mi ở đây sao khônh hỏi hả ?
-Papa đây nè.
-Chiều ba chở con đi chơi nha. Mẹ đi không ? Thôi chắc mẹ không đi đâu hai ba con mình đi thôi để mẹ trông nhà nhé. – con bé tự biên tự diễn luôn làm ai đó đen mặt lại.
” Xì có rủ ta đây cũng không thèm đi đâu nhé. Ở đó mà làm giá. ” – nó tức tối nghĩ.
-Nhóc đi không ?
-Không. Em có việc bận rồi.
-Vậy thôi anh đưa con đi học. Nhóc canh nhà ngoan nhá. – Minh cười đểu nói rồi phóng mất. Để lại nó tức xì khói, nó hét lên :
-Hai người coi em là gì hả. Tối về đây thì biết tay em.
Nó đi dọn dẹp nhà cửa rồi đi lên phòng. Nó khóa cửa phòng thật chặt sau đó đi về phía tủ lôi ra một tấm ảnh. Nó nhìn vào tấm ảnh thật lâu. Một giọt…… hai giọt……. nước mắt nó thi nhau rơi xuống :
-Cậu quên em rồi sao ?