Đọc truyện Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao – Chương 2: Tuổi thơ kinh hoàng
Tuổi thơ – một từ khi nhắc tới đều làm chúng ta cảm thấy có một cái gì đó thật đẹp, thật đáng nhớ. Nhưng đối với nó, tuổi thơ là một chuỗi ngày dài đau khổ. Sống trong sự ghẻ lạnh của chính mẹ ruột mình, bị đánh đập, bỏ đói thậm chí cả cái tên cũng không có. Nó chỉ muốn quên cái tuổi thơ khủng khiếp kia thôi bởi vì cái đó quá đáng sợ đối với nó.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Ngày…. tháng…. năm….
Tại bệnh viện trung tâm thành phố
-Cố lên. Em bé gần ra rồi, cố lên nào- bác sĩ trấn an người phụ nữ. Có lẽ cô ấy cũng mệt lắm rồi, ca sinh non này đã diễn ra gần sáu tiếng rồi. Chính ông còn thấy mệt nữa là huống chi cô ấy.
-Aaaaaaaa. Tôi không chịu nổi nữa. Gần ra chưa.
-Cố lên.
Cuối cùng thì em bé cũng ra, nhưng:
-Áaaaaaaaa- tiếng ông bác sĩ vang khắp cả bệnh viện. Điều đó là đương nhiên, lần đầu tiên ông thấy một đứa trẻ mới sinh lại có mái tóc dài một cách bất thường như thế ( t/g: có vậy cũng la, tưởng gì nghiêm trọng lắm. Quan trọng hóa vấn đề ). Ông ta hốt hoảng chạy ra khỏi phòng, miệng không ngừng lảm nhảm những điều kì lạ : “Con bé này là quỷ. Không phải người…….”. Được hai ngày sau ông ta lăn đùng ra chết mà không ai bik vì sao.
Về phần gia đình đứa bé thì sao ?
Người chồng khi hay tin vợ sắp sinh tức tốc chạy tới bỏ luôn cả cuộc họp quan trọng. Đến nơi:
-Em có sao không ? Con mình đâu ?- người chồng gấp gáp hỏi.
-Anh ơi…. con mình…..- người vợ mếu máo nếu.
-Con mình làm sao ?
-Nó là quái vật…. – người vợ chỉ tay về phía nôi, nơi có đứa trẻ bị xem là quái dị.
-Haiz, em nói quá. Chỉ là tóc dài thôi mà nói con là quái vật.- người chồng nói, anh bị hiếm muộn nên không chỉ vì những điều nhỏ như thế này mà ghét con mình.
-Em không thích nó. Nó là quái vật, giết nó đi- người vợ lấy con dao gọt trái cây trên bàn lao tới chỗ con mình nhưng:
PHẬP
-Anh….. anh làm cái quái gì vậy. Tránh ra để em giết nó.- cô liền rụt tay lại khi con dao cắm trên vai chồng mình.
-Em điên sao, nó là con em đó. Nếu em không muốn nuôi thì anh nuôi. – nói xong anh bế đứa trẻ lên.
-Em sẽ không làm vậy nữa, anh đừng đi- cô nắm lấy tay chồng mình khóc lóc.
-Em chắc chứ ?
-Em chắc.
-Vậy ta về nhà.
* Đôi vợ chồng trên là ba mẹ của nó đó. *
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Mười lăm năm sau
-Con kia, có chút chuyện tao giao mà mày cũng làm không được sao- vừa nói xong người nữ đạp nó vô chỗ ấm nước đang sôi khiến ấm nước rơi xuống người nó và kết quả…..
-Áaaaaaaaa. Con xin lỗi mẹ, con sẽ làm lại mà mẹ.- người nó phỏng một vết lớn. Nó khóc lóc van xin nhưng vô ích, mẹ nó còn đạp vào vết phỏng làm nó rên lên đau đớn.
-Ai là mẹ mày chứ. Tao không có đứa con quái vật như mày.- mẹ nó hằn hộc nói. Suốt mười năm, ngày nào cũng vậy. Mẹ nó không đánh thì chửi, không chửi thì bỏ đói. Chẳng ai trong nhà thương nó hết, ngay cả mấy bà giúp việc cũng bắt nạt nó. Chỉ có ba nó là thương nó mà ba thì bận công việc suốt chẳng mấy khi ở nhà. Có ba ở nhà nó được ăn ngon mặc đẹp. Không có ba ở nhà nó chẳng khác nào osin hay con ở trong nhà.
-Hay là bà chủ làm vậy đi……- một bà giúp việc chen vào nói.
-Cũng được. Con lên thay đồ đi để mẹ dẫn con đi chơi- mẹ nó bỗng đổi giọng, nhẹ nhàng nói với nó.
Không bik bà ấy nói gì mà mẹ thay đổi ghê thế. Nhưng không sao chỉ cần mẹ không la nó nữa là được. Nó vui vẻ lên thay đồ mà không biết việc gì sắp xảy ra với mình.
-Mẹ ơi mình đi đâu thế- nó thắc mắc hỏi. Mẹ lạ lắm, đi chơi sao lại đi vô con hẻm nhỏ này làm gì.
-Con ở đây chờ mẹ chút. Mẹ đi mua tí đồ- mẹ nó cười một cách nham hiểm.
-Dạ- nhưng tiếc rằng nó lại không biết điều đó mà ngây thơ tin rằng mẹ mua chút rồi quay lại.
Nhưng 1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng…. rồi 10 tiếng trôi qua mà không thấy mẹ quay lại. Nó sợ mẹ bị gì tính chạy đi tìm nhưng mẹ dặn là đứng đây lỡ mẹ quay lại không thấy nó mẹ sẽ lo lắm. Nó lại đứng đợi mà bây giờ nó đói lắm, cộng thêm vết bỏng nên nó mau chóng kiệt sức. Nó ngồi bệt xuống đất dù hoa mắt nó vẫn nhận ra là có người đang tiến tới. Trước khi mất hết ý thức nó có cảm giác giống như ai đang bế nó lên vậy.