Đọc truyện Thiên Thần Yêu Ác Quỷ, Có Thể Sao – Chương 17: Neapolitan Mastiff.
●● Hình trên là chó Neapolitan đó. Mọi người thấy có dễ thương không ? ●●
-Đi chơi vui nhỉ ? – cậu lặp lại lần nữa. Cậu thấy nhớ nó nên đã cố gắng về sớm. Về đến nhà thì chẳng thấy nó đâu, làm cậu lo cho nó có chuyện gì. Trong khi đó thì nó lại vui vẻ đi chơi, thử hỏi xem có tức không chứ ?
-Cậu chủ về khi nào sao không nói cho em biết ? – thôi tiêu rồi, nó có biết cậu về bất ngờ thế đâu. Giờ làm sao đây ?
-Có vẻ cô không xem lời nói của tôi ra gì phải không ? – cậu ngồi xuống, vừa nói vừa lườm nó làm nó toát hết cả mồ hôi. ( Nó : mama cứu con với. T/g : có sức làm có sức chịu đi con, mama có điện thoại rồi con đừng làm phiền * đi không rủ ta, ráng chịu* )
-Khô….. không phải đâu ? Chỉ là bạn em có chuyện muốn nói nên…
-Trai hay gái ?
-Gái.
-Haiz. – mặt cậu giãn ra hơn, nãy giờ cậu suy nghĩ gì mặt căng thế nhỉ.
-Lần này tạm tha cho cô nhưng nếu có lần sau thì Lucky sẽ tiếp cô đấy.- nó xanh mặt khi nghe tới cái tên Lucky ( T/g : Lucky chỉ là con chó thôi mà làm quá thế. Lucky là chó Neapolitan mastiff. Đa số các tư liệu ghi lại, loài chó này sau khi cắn chết người sẽ xơi luôn thịt, vì thế nuôi nó trong quân đội lớn như trước đây chắc cũng không phải lo về vấn đề lương thực cho loài chó này. Chúng ta có thể tưởng tượng xã hội đen vì sao thích loại chó này, sau khi cắn chết người nó sẽ thanh toán luôn cái xác, nuôi loài này để biểu thị sự hung hãn và quyền lực. Chó Neapolitan Mastiff từng tham gia chiến tranh trong các binh đoàn La Mã. Chúng được mặc áo giáp cắm chông sắc, rồi chạy thẳng tới chọc thủng bụng các con ngựa phía quân địch. Sau chiến tranh thế giới II, chúng gần như tuyệt chủng. Loài chó rất ít khi sủa này có thể bảo vệ gia đình rất tốt. )
-Em xin hứa sẽ không có lần sau đâu, cậu đừng nhốt em chung với Lucky nhé.- nó vẫn còn ám ảnh cái chuyện đó. Có lần nó trái lời cậu, cậu thẳng tay vứt nó vào cái chuồng đó. Do nó không biết nên cứ la lên rồi chạy khiến mấy con chó chú ý bu lại gần nó. Kết quả là nó bị phập một phát vào cánh tay, cứ tưởng là đứt luôn rồi. Cậu mà không vô là nó bầy nhầy lâu rồi. Nghĩ lại vẫn thấy sợ.
-Tốt. Lại đây.- cậu kéo nó vào lòng, vuốt nhẹ tóc nó. Cậu vùi đầu vào mái tóc nó, huơng thơm từ người nó luôn làm cho cậu mất khống chế. Cậu muốn nó là của cậu, muốn đem nó ăn sạch nhưng nó còn nhỏ quá hại cậu phải cố kìm nén, mốt phải lấy lại cả chì lẫn chài mới được. Cậu nói một cách mờ ám :
-Lớn nhanh để còn cho tôi nữa.- cậu nói cho cậu cái gì nhỉ, cậu có thiếu cái gì đâu. Mà đợi nó lớn làm gì, nhỏ không dễ thương hơn à ? Nó nghĩ mãi mà chẳng hiểu nổi nên quyết định hỏi cậu cho khỏi nặng đầu óc :
-Cậu này, hồi nãy cậu bảo cho cậu cái gì ? Mà tại sao lại phải chờ em lớn ?
-Thì đợi lớn rồi biết, đi nấu cơm đi.
-Nói cho em nghe đi cậu, đi mà.- nó nũng nịu nói, có gì bí mật sao mà cậu không cho nó biết.
-Đi đi.
-Dạ. – nó xụ mặt xuống. Rốt cuộc là cho gì nhỉ ? Mai phải hỏi Kim mới được.
Còn cậu thì đang mỉm cười một cách nguy hiểm. Biết chi cho sớm, không khéo biết rồi thì lại không muốn biết thì sao.