Đọc truyện Thiên Thần Và Ác Quỷ – Chương 39
Cung điện của Giáo hoàng gồm một tổ hợp những khối nhà nằm ngay bên cạnh nhà nguyện Sistine, về phía Đông Bắc của thành Vatican. Mặt trước của cung điện hướng ra quảng trường St. Peter, và cả khu ở lẫn văn phòng của Giáo hoàng đều được bố trí bên trong công trình tráng lệ này.
Vittoria và Langdon im lặng đi theo Tổng Tư lệnh Olivetti, qua những hành lang dài trang trí hoa văn cầu kỳ theo kiểu rococo. Olivetti tức tối đến nỗi chùm cơ trên cổ ông ta nổi gồ hẳn lên. Sau khi leo hết ba tầng cầu thang, họ tiến vào một hành lang rộng rãi, sáng mờ.
Langdon sững sờ trước những kiệt tác nghệ thuật treo đầy trên tường – những bức tượng bán thân mới tinh, những tấm thảm thêu, những cây cột trụ – những tác phẩm trị giá hàng trăm ngàn đô la. Một đài phun nước bằng thạch cao tuyết hoa kéo dài hai phần ba dãy hành lang. Olivetti rẽ trái rồi bước tới bên một khung cửa rộng chưa từng thấy.
– Lufficio del Papa! 1 – Vị Tổng Tư lệnh tuyên bố và quắc mắt nhìn Vittoria một cách đầy bực tức. Cô gái không hề nao núng, bước qua Olivetti và gõ mạnh vào cánh cửa.
Văn phòng của Giáo hoàng, Langdon thầm nghĩ, anh không dám tin rằng mình đang đứng ngay trước cửa một trong những căn phòng thiêng liêng nhất của mọi tôn giáo trên thế giới.
– Avanti! 2 – có người từ bên trong nói vọng ra.
Khi cánh cửa mở ra, Langdon phải lấy tay che mắt. Ánh nắng mặt trời thật chói chang. Dần dần, quang cảnh trước mắt anh trở nên rõ nét.
Văn phòng của Giáo hoàng trông giống phòng đại tiệc hơn là phòng làm việc, bàn đá hoa cương đỏ, tường được trang trí bằng những bức bích hoạ. Một cây đèn chùm khổng lồ treo trên trần, và những ô cửa sổ hình vòm. Quảng trường St. Peter trong ánh nắng chiếu hiện ra đẹp đến sững sờ.
– Chúa ơi, Langdon thầm nghĩ. Đứng đây mà ngắm cảnh mới tuyệt làm sao!
Ở phía cuối phòng, bên một cái bàn chạm trố rất cầu kỳ, một người đàn ông đang viết lách gì đó, vẻ giận dữ.
– Avanti! – người này nhắc lại một lần nữa, rồi đặt bút xuống và vẫy họ lại gần.
Với những bước đi chắc nịch kiểu nhà binh, Olivetti dẫn đầu.
– Signore 3 – Ông ta nói vẻ biết lỗi. Non ho potuto… 4.
Người đàn ông đó ngắt lời Olivetti, rồi đứng dậy quan sát hai vị khách.
Giáo chủ Thị thần trông không giống những ông già yếu ớt và hiền lành mà Langdon vẫn thường mường tượng. Vị thầy tu này không đeo tràng hạt hay dây thánh giá, cũng không mặc tấm áo chùng nặng nề. Thay vào đó, ngài mặc bộ áo thầy tu màu đen nhẹ nhàng, khiến cho thân hình săn chắc nổi bật hẳn lên. Trạc 40 tuổi Giáo chủ Thị thần thực ra chỉ là một đứa trẻ so với độ tuổi trung bình của một thị thần ở Vatican. Ngài có khuôn mặt đẹp đến kinh ngạc, mái tóc dày màu nâu gợn sóng, đôi mắt xanh sáng long lanh như thể được truyền sức mạnh từ vô vàn những bí ẩn của vũ trụ. Tuy nhiên, khi Giáo chủ Thị thần đến gần, Langdon nhận thấy trong đôi mắt xanh ấy vẻ mệt mỏi kiệt quệ – giống như một linh hồn vừa trải qua 15 ngày khó khăn nhất trong cuộc đời của mình.
– Ta là Carlo Ventresca, – vị thầy tu này nói tiếng Anh cực kỳ trôi chảy – Thị thần của cố Giáo hoàng. – Giọng nói của ngài chỉ pha một chút âm sắc của tiếng Ý, toát lên vẻ khiêm tốn và nhân từ.
– Vittoria Vetra, – cô gái bước lên phía trước và chìa tay ra. – Cám ơn cha đã cho chúng con được gặp mặt.
Olivetti co rúm người khi nhìn thấy Giáo chủ Thị thần bắt tay Vittoria.
– Đây là ông Robert Langdon, – Vittoria nói – Nhà nghiên cứu sử học tôn giáo thuộc trường Đại học Harvard.
– Padre, 5 – Langdon cố gắng phát âm tiếng Ý thật chuẩn. Anh cúi đầu và chìa tay ra.
– Không, không, – Giáo chủ Thị thần đỡ Langdon dậy. – Đứng trong văn phòng của Giáo hoàng không khiến cho ta trở thành Giáo hoàng. Ta chỉ là một thầy tu bình thường – một kẻ tôi tớ của Người.
Langdon đứng im.
– Xin mời, – Giáo chủ Thị thần nói, – mời tất cả mọi người ngồi xuống. – Ngài kéo vài chiếc ghế xung quanh bàn làm việc.
Langdon và Vittoria cùng ngồi xuống. Còn Olivetti thì rõ ràng là muốn đứng.
Giáo chủ Thị thần ngồi xuống bên bàn làm việc của mình, khoanh tay thở dài rồi nhìn từng vị khách.
– Thưa cha, – Olivetti nói, – Trang phục của người phụ nữ này là do sơ suất của con. Con…
– Trang phục của cô ấy không phải là thứ khiến ta bận tâm, – Giáo chủ Thị thần uể oải đáp, dường như ngài đã quá mệt mỏi nên cũng không để tâm đến chi tiết đó. – Nhân viên trực tổng đài của toà thánh điện cho ta nửa tiếng trước giờ khai mạc Mật nghị Hồng y và nói rằng có một phụ nữ đang gọi từ phòng làm việc của ông để cảnh báo về một mối đe doạ lớn mà ta chưa được biết, đó mới chính là điều khiến ta phải bận tâm.
Olivetti đứng như trời trồng, lưng chùng xuống, y như một người lính đang phải trải qua một kỳ sát hạch gắt gao.
Langdon như bị thôi miên trước sự hiện diện của Giáo chủ Thị thần. Dù còn rất trẻ và có vẻ mỏi mệt, vị thầy tu này vẫn thể hiện phong thái của một anh hùng bí ẩn với dáng vẻ quyền uy và sức hút mạnh mẽ.
– Thưa cha, – Olivetti nói, giọng có vẻ hối lỗi, nhưng vẫn rất cứng nhắc – Cha không cần phải bận tâm về những vấn đề an ninh. Cha còn có những trọng trách khác.
– Ta biết rõ những phận sự của mình. Ta cũng hiểu rằng ở cương vị của một người phụ trách lâm thời, ta có trách nhiệm đảm bảo cho tất cả những thành viên của Hồng y đoàn được bình an vô sự. Đã xảy ra chuyện gì?
– Con vẫn đang kiểm soát được tình hình.
– Rõ ràng là không.
– Thưa cha, – Langdon ngắt lời, anh lôi ra tờ fax nhàu nhĩ rồi đưa cho Giáo chủ Thị thần. – Cha hãy xem đi.
Tống Tư lệnh Olivetti bước lên, định can thiệp.
– Thưa cha, xin đừng bận tâm về…
Giáo chủ Thị thần cầm lấy tờ fax, chẳng thèm để ý đến Olivetti. Ngài nhìn bức ảnh chụp Leonardo Vetra bị sát hại rồi thở dài.
– Gì thế này?
– Đó là cha của con, – Vittoria nói, giọng run rẩy. – Ông ấy là một linh mục và một nhà khoa học. Đêm qua, cha của con đã bị sát hại.
Vẻ mặt của vị thầy tu trẻ ngay lập tức dịu lại. Ngài quay sang nhìn Vittoria:
– Con của ta, ta rất lấy làm tiếc. – Giáo chủ Thị thần làm dấu thánh rồi lại tiếp tục nhìn tấm hình, ánh mắt của ngài lộ vẻ kinh hãi. – Kẻ nào đã… và vết bỏng trên… – Giáo chủ Thị thần ngừng lời, nheo mắt nhìn kỹ tấm hình.
– Đó là biểu tượng của Illuminati, – Langdon nói – Chắc cha không lạ gì cái tên đó.
Giáo chủ Thị thần thoáng ngỡ ngàng.
– Ta đã từng nghe thấy cái tên đó, đúng thế, nhưng mà…
– Illuminati đã sát hại Leonardo Vetra để đánh cắp công nghệ mới mà ông ấy đang…
– Thưa cha, – Olivetti xen vào. – Câu chuyện này thật lố bịch. Hội Illuminati ư? Rõ ràng đây là một trò lừa bịp có tính toán.
Giáo chủ Thị thần dường như đang cân nhắc những lời nói của Olivetti. Rồi ngài quay sang và nhìn Langdon kỹ đến nỗi anh cảm thấy nghẹt thở.
– Ông Langdon, ta cống hiến cả đời mình cho giáo hội, cho nên ta không lạ gì những lời đồn đại về Illuminati… và truyền thuyết về những dấu sắc nung. Nhưng xin ông nhớ rằng ta là người của thực tại. Chưa cần dựng lại nhũng bóng ma này thì Thiên Chúa giáo đã có nhiều kẻ thù lắm rồi.
– Biểu tượng này là thực, – Langdon có ý bảo vệ quan điểm của mình. Anh với lấy tờ fax và xoay ngược lại cho Giáo chủ Thị thần xem.
Vị thầy tu trẻ tuổi im bặt khi nhìn thấy biểu tượng đối xứng hai chiều đó.
– Kể cả công nghệ máy tính hiện đại, – Langdon nói thêm, cũng không thể làm giả biểu tượng đối xứng hai chiều này.
Khoanh tay trước ngực và im lặng hồi lâu, cuối cùng Giáo chủ Thị thần cũng lên tiếng:
– Hội Illuminati đã diệt vong. Từ lâu lắm rồi. Đó là một sự thật lịch sử.
Langdon gật đầu.
– Con cũng nghĩ như cha, cho đến tận ngày hôm qua.
– Ngày hôm qua?
– Trước khi một loạt sự kiện xảy ra trong ngày hôm nay. Con tin rằng hội Illuminati đã sống dậy để thực hiện những mục đích xa xưa của họ.
– Tha lỗi cho ta. Kiến thức lịch sử của ta không được tốt cho lắm. Mục đích gì vậy?
Langdon hỏi một hơi thật sâu:
– Phá huỷ thành Vatican.
– Phá huỷ thành Vatican? – Giáo chủ Thị thần có vẻ bối rối nhưng không hề hoảng hốt. – Điều đó là không thể.
Vittoria lắc đầu:
– Sợ rằng chúng con còn có vài tin xấu khác.
— —— —— —— ——-
1 Lufficio del Papa (tiếng Ý): Văn phòng Giáo hoàng.
2 Avanti (tiếng Ý): Vào đi.
3 Signore (tiếng Ý): Thưa ngài.
4 Non ho potuto (tiếng Ý): Tôi không thể.
5 Padre (tiếng Ý): Đức cha.