Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

Chương 09: Căn bệnh ung thư máu.


Bạn đang đọc Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !: Chương 09: Căn bệnh ung thư máu.

– Cô bị ung thư máu giai đoạn đầu.- Cậu bác sĩ nói nhẹ nhàng.
– Hả.- Anh Thư ngạc nhiên.
– Cô có cần ở lại dưỡng thương không?- Cậu bác sĩ nghiêng mặt.
– Thôi, không cần đâu, ngày mai tôi quay lại. Bác sĩ giữ bí mật dùm tôi.- Cô nói rồi, bước ra với dáng người mệt mỏi.
Ra đến cửa, Yến Nhi lo lắng nhìn cô hỏi:
– Mày bị gì vậy?
– Tao chỉ bị sốt nhẹ thôi, không gì đâu. hihi.- Cô cười gượng rồi liền ngất đi sau nụ cười đó.
Được khoảng 30 sau. Cô từ từ mở mắt. Thấy cô mở mắt, Yến Nhi lại gần cô hỏi liên tiếp:
– Mày không phải bị sốt phải không? Sao mày ngất?…
– Chắc dạo này tao thức hơi khuya rồi ngất thôi, không sao đâu.- Cô mệt mỏi trả lời.
Yến Nhi nói xong, bác sĩ bước vào. Lên tiếng:
– Mọi người ra ngoài để tôi khám cho cô ấy.
Anh và Yến Nhi ra ngoài, vị bác sĩ lo lắng, tiếp lời:
– Cô cứ như vậy bệnh sẽ chuyển biến nhanh hơn đấy.
– Không sao, để tôi suy nghĩ. Khi nào tôi có thể xuất viện.
– Ngày mai cô có thể xuất viện.
– Ông làm thủ tục xuất viện giùm tôi.
Nghe cô nói xong, bác sĩ bước ra chiếc cửa trắng tinh.
————————————————————-
Ở một nữa trái đất kia. Tại New York.
– Anh à, tìm được con gái mình chưa.- Một người phụ nữ trạc tuổi 40 lên tiếng.
– Chưa, nhưng anh sẽ cố gắng. Haizzzzzzz, ko biết con mình có sao không nữa.- Một người đàn ông khoảng 45 lên
tiếng, thở dài mệt mỏi.
– Tất cả cũng tại em, lúc đó đã bỏ con mà đi.- Người phụ nữ mắt cay cay nói.

– Đừng lo, không phải lỗi của em đâu.- Người đàn ông an ủi.
Dòng đối thoại của hai người khá ngắn, nhưng cắt ngang bởi giọng nói của một người con trai:
– Ba, mẹ ơi, con có tin của em gái con rồi.- Một chàng trai trung niên khoảng 20 lên tiếng, vui vẻ. Còn sau lưng là một cô gái cũng khoảng 18.
– Huy, có tin gì vậy con?.- Người đàn ông vui vẻ nói.
– Em gái con còn sống, và hiện tại đang ở Việt Nam thưa ba.- Huy vui vẻ nói.
– Được, ngày mai chúng ta sẽ bay qua Việt Nam một chuyến.- Người đàn ông vui vẻ nói.
– Em nuôi mà làm như em ruột không bắng.- Cô gái nói khinh bỉ.
– Mày… kệ anh, mà anh mày cũng được bố mẹ thương hơn ai kia đấy.- Giọng Huy khinh bỉ không kém
– Hứ, tìm con nhỏ đó làm gì chứ. Thật là ghê tởm.- Cô gái đó lên tiếng, chanh chua và khinh bỉ.
– Con không được nói em mình như vậy.- Người đàn ông tức giận quát.
– Con không biết em con đang sống khó khăn thế nào sao?- Người đàn ông tiếp lời.
– Con không đi đâu, ba mẹ đi thì cứ đi. Tùy, con không quan tâm- Cô gái lên tiếng khinh bỉ rồi bước ra ngoài.
– Con không có quyền quyết định, ngày mai con sẽ về Việt Nam với gia đình chúng ta.- Người đàn ông nói vọng theo.
– Con đã nói không là không.
– Con bé này, thật là…Haizzzzzzz.- Người phụ nữ chán nản thở dài.
————————————————————————————————–
Việt Nam..Tại bệnh viện Phan-Hoàng.
– Cậu nói cho tôi biết, cô ta bị bện gì?.- Nguyên Khôi nắm cổ áo bác sĩ Anh Vũ.
-…
– Cậu nói mau, nếu không ngày mai cậu sẽ bị đuổi việc.- Hắn gằn giọng nói.
– Cô ta bị bệnh ung thu máu.- Anh Vũ bình thản trả lời.
– Tốt.- Anh nói xong rồi bỏ đi.
Chờ anh đi xong rồi, Anh Vũ mới lên giọng nói với mình:
– Tôi làm như vậy là tốt cho cô thôi.- Rồi Anh Vũ cũng sãi chân bước đi.
__________6h30 p.m_____________
– Cô ăn tối đi.- Anh từ từ bước vào trong phòng cô, lên tiếng.
– Ủa, sao có mình anh, Yến Nhi đâu?- Cô thắc mắc.
– Nó ở nhà chép bài cho cô rồi. Cô biết cô nghĩ bao nhiêu rồi không?- Anh dặt hộp cháo xuống, lên tiếng.
– Bao nhiêu?- Cô nghiêng đầu hỏi.
– Một tuần rồi đó. Cô ăn đi.- Anh đưa cháo lên trước mặt cô.
– Há miệng ra.- Anh tiếp lời.
– Thôi, để tôi tự ăn. Tôi bị đau đầu thôi chứ có đau tay đâu.- Cô vui vẻ trả lời.
– Cô dấu tôi đến chừng nào?- Anh thẳng thắn hỏi.
– Dấu gì?- Cô thắc mắc hỏi.
– Ung thư máu.- Anh lạnh lùng nói.
– S…sao…anh..bi…biết.- Cô ấp úng trả lời.
– Sao tôi biết không quan trọng. Nhưng ngày mai, chúng ta sẽ qua Pháp làm phẩu thuật.
– Tôi không sao, không cần anh lo.
– Cô không có quyền quyết định. Bây giờ thì ăn đi.- Anh nói vừa nói vừa đút cháo cho cô.
– Tôi đã nói là không cần mà.- Cô nói lí nhí.
– Không cần cũng phải cần.

– Tai gì mà như tai thỏ. Mặt như heo, không biết anh là cái con gì nữa.
– Con người chứ con gì. Ăn đi.
– Xí….
Buổi tối trôi qua vui vẻ, nhưng trong lòng mỗi người là một mối lo khác nhau.
_____________6h00 a.m___________
Tại New York.
– Chúng ta sẽ bay vào chuyến bay sớm nhất.- Người đàn ông cất tiếng.
– Mấy giờ chúng ta bay.- Người phụ nữ ân cần nói.
– 8h là chuyến bay sớm nhất, mọi người chuẩn bị đi.- Người đàn ông tiếp lời.
– Huy!- Người phụ nữ kêu lớn.
– Gì mẹ?- Anh Huy từ phòng chạy ra.
– Con đã chuân bị xong chưa?- Người phụ nữ.
– Dạ rồi.- Anh Huy vui vẻ nói.
– Thế còn con?- Người phụ nữ quay qua hỏi cô gái ngồi bên cạnh.
– Con đã nói là con không đi.- Cô gái khó chịu trả lời.
– Con phải đi.- Người đàn ông gằn giọng nói.
– Con không đi.- Cô gái đó cải bướng.
Anh Huy nghĩ ra kế liền, cười ranh ma lên tiếng:
– Nghe nói trai ở Việt Nam đẹp lắm nha. Có khi nào qua đó rồi mày tìm được anh chàng nào đó đẹp trai thì sao?
– Ờ ha. Con sẽ đi.- Cô gái lên tiếng, mắt sáng rực.
– Mê gái vừa thôi.- Anh Huy khinh bỉ nói.
– Kệ em.
– Hai đứa này, thôi đi.- Người phụ nữ lên tiếng.
– Chúng ta chuẩn bị ra sân bay.- Người đàn ông nói.
– Chờ, con vào chuẩn bị đồ đạc.- Cô gái nói xong thì chạy vào phòng.
10 sau. Cô gái đó bước ra với một đống vali trên tay, quát lớn:
– Người đâu, lại xách dùm tôi coi.
– Dạ thưa cô chủ.- Ông quản gia hối hả chạy lại.
__________________Tại sân bay quốc tế John F. Kennedy___

Chúng ta vào thôi, sắp trể chuyến bay rồi.- Người đàn ông len tiếng.
– Vâng.- Anh Huy và cô gái đồng thanh rồi bước vào.
Theo sau là người phụ nữ.
– Mong sẽ tìm được con, con gái à.- Người phụ nữ mắt cay cay lẩm bẩm.
– Thôi đi mà mẹ.- Cô gái khó chịu nói.
– Không tìm được nó đâu, nếu tìm được thì nó cũng chỉ là một đứa giơ bẩn, rồi nó cũng ghét ba mẹ à. Tìm gì cho cực
vậy.- Giọng cô gái khinh bỉ nói.
– Con không được nói em con như vậy.- Người đàn ông quay lại hét lớn.
– Con như vậy thì mẹ không còn cách nào khác.- Người phụ nữ vừa nói vừa lấy trong ví ra cái quyển sổ có tên sổ tiết kiệm.
– Thôi mà mẹ, sao cứ tại con nhỏ đó mà mẹ đối xử với con như vậy chứ.- Cô gái nũng nịu nói.
__________END CHAPTER 09______________
————————Giới thiệu nhân vật————————-
1. Phan Minh Long. 45 tuổi.( Bữa nay mình gọi ông này là Ông Minh nhé)
– Là chủ tịch công ty Phan-Hoàng lớn thứ 3 thế giới.
– Lạc mất con gái út từ nhỏ. Sống ở Mĩ.
– Hiền lành nhưng cũng rất nghiêm khắc….
2. Hoàng Hạ Thiên. 40 tuổi.( Bữa nay mình gọi bà này là Bà Thiên nhé)
– Vợ của Minh Long.
– Hiền lành, rất chiều chuộng con cái….
3. Phan Hoàng Thiên Vy.
– Là con gái thứ của ông Minh.
– Ác độc, khinh bỉ những ai giơ bẩn, ghét những ai đẹp hơn mình…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.