Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

Chương 22: Học Sinh Mới.


Bạn đang đọc Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !: Chương 22: Học Sinh Mới.

Reng…reng…reng…
Với tay lấy cái đồng hồ báo thức đang reo in ỏi, Thiên Thiên mắt nhắm mắt mở nhìn vào đồng hồ. Cô hoảng hốt la lên khi nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức.
– Á…6h30. Chết rồi, trễ học mình mất.- Cô hốt hoảng lao ngay vào nhà tắm làm VSCN. Thường ngày cô rất chậm rãi mà làm VSCN nhưng hôm nay, cô làm ngay với tốc độ ánh sáng.
5 sau. Cô từ phòng tắm bước ra trong bộ đồng phục quen thuộc. Ngắm ngía mình trong gương, cô cảm thấy mình khá hoàn hảo nếu không có chiếc kính 0 độ. Nhưng dù vậy, cô vẫn đẹp như một thiên thần.Đi đến bàn học lấy chùm chìa khóa,Thiên Thiên nhanh chân rời khỏi phòng.
Đặt chân xuống tới gara, cô đảo mắt nhìn xung quanh nhưng đôi mắt của cô dừng lại trước con Audi R8. Sải chân đi tới chiếc xe, cô bước vào và rồ ga lên.
Grrrrrrrrrrrrrrr… Chiếc xe Audi R8 phóng vụt như bay trên con đường vắng người. Chẳng mấy chốc, ngôi trường nổi tiếng TKN đã hiện ra trước mắt.
Thiên Thiên từ trên xe bước xuống khiến ai nấy đều phải ngước nhìn. Với khuôn mặt khả ái, xinh đẹp, Thiên Thiên làm không biết bao nhiêu chàng trai phải quỳ rụp xuống trước mặt.
Thờ ơ với tất cả mọi thứ, Thiên Thiên lạnh lùng bước thẳng vào lớp học. Đặt mình xuống chỗ ngồi, cô không bận tâm đến những ánh mắt thèm thuồng của tất cả các học sinh nam, đôi mắt ghen tị của những cô gái trong lớp.
Thiên Thiên vừa ngồi xuống, cũng là lúc chánh cửa lớp được mở ra lần nữa. Đôi giày thể thao trắng viền đen cao cổ được nhìn thấy đầu tiên, chiếc quần đồng phục nhà trường được nhìn thấy tiếp theo. Cái áo lại được hé lộ từ từ, bung ra hai cúc đầu làm rộ ra cơ bắp rắn chắc, không kém huyền bí. Các nữ sinh trong lớp lại hét rấm lên khi nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô của Nguyên Khôi, ánh mắt anh lại hướng về cô nhưng Thiên Thiên thèm để ý làm anh nổi trận lôi đình.
Hôm nay nhìn anh đẹp một cách lạ thường, thương ngày anh đã đẹp rồi, hôm nay anh còn đẹp hơn. Các cô gái cứ chen lấn xô đẩy anh khiến anh khó chịu mà hét lên.
– TRÁNH RA HẾT COI.- Anh lạnh lùng, các nữ sinh không hẹn nhau mà tản ra hai bên tạo ra một đường đi cho anh. Anh hài lòng bước xuống chỗ mình, anh để cặp lên trên bàn mình rồi lôi sòng sọc đi làm các nữ sinh nhìn Thiên Thiên với một ánh mắt nảy lữa.
Anh và cô đi đến đồi hoa thiên sứ phía sau trường do chính tay anh trồng. Cô nhìn đồi hoa ròi nhìn qua anh, quát:
– Anh bị điên à, kéo tôi ra đây làm gì?

-…- Anh không trả lời, anh ghét cô lớn tiếng như thế này với anh. Anh đưa ra trước mặt cô một bản hợp đồng, cô nhìn vào rồi quát lần nữa.
– Anh có bị gì không thì nói, tôi còn đem anh vào bệnh viện kịp. Đưa cho tôi cái này làm gì?- Cô sờ tay lên vầng trán trắng nõn của anh, quát.
– Cô làm gì đấy? Đây là hợp đồng osin, cô làm osin cho tôi, có cả chữ kí của cô nữa đây.- Anh gạt tay cô ra, trước giờ anh ghét nhất ai đụng vào trán hoặc cổ của anh.
– Phan Hoàng Anh Thư?- Đôi lông mày của cô nhíu lại. Hình như cô nghe ở đâu rồi thì phải.
——–Hôm qua——–
– Anh Thư, cô nên nhớ mình là một thiên thần. Và hôm nay tôi xuống đây, là có chuyện muốn cho cô biết.
– Tôi? Anh Thư? Có chuyện?
– Đúng! Trước lúc mất trí nhớ, cô tên Anh Thư. Và tôi có chuyện muốn nói với cô là…
——-Hiện tại———
Cô nhìn cuống cổ tay được che bởi chiếc khăn màu trắng xinh xắn. Cô lại buồn, không quan tâm đến sự có mặt của anh làm anh khó hiểu, mới lúc nãy cô còn chữi bới anh mà bây giờ trông cô buồn quá. Anh lại giật mình hơn khi trên gò má phụng phịu của cô xuất hiện một dòng nước.
– Tôi đâu có làm gì cô đâu mà cô khóc.- Anh hoảng hốt, anh sợ, anh ghét thấy cô khóc. Cô khóc làm anh đau lòng lắm.
-…- Cô im lặng, đứng dậy bước đi. Nhưng có cái gì đó đang nắm tay cô, anh nắm tay cô? Anh ôm cô vào lòng mình. Cô không chống cự, bây giờ cô muốn có vòn tay ấm áp nào đó ôm ấp cô, người đó là anh khiến cô vừa mừng vừa lo.
Mừng thì cô chưa rõ nguyên do. Còn lo, cô lo vì cô sắp lìa xa trần gian này. Thấy cô không chống cự, anh vui trong lòng, nhưng thì thầm vào tai cô là một giọng nói nặng trĩu, khó khăn đến nhường nào?

– Em đừng khóc được không, tôi không muốn chứng kiến em khóc.
Anh thả cô ra, cô vẫn thờ ơ như vậy. Anh khong bận tâm, nắm tay cô bước vào lớp. Thật không may cho cô, cảnh này đã lọt vào tầm mắt của một người con gái, người con gái đó nghiến răng ken két tự nói với mình.
– Phạm Thiên Thiên, mày sẽ chết với tao. Chính mày mà Nguyên Khôi lạnh nhạt tao.- Nói rồi cô gái đó bước đi.
Anh và cô nắm tay bước vào lớp làm mọi người có mặt trong lớp ngỡ ngàng. Một hoàng tử tàn khốc đang tay trong tay vơi một tiểu thư lạnh lùng sao.
– Nguyên Khôi và Thiên Thiên là một couple sao?- Hs nữ 1 tiếc nuối nhìn anh.
– Chắc đúng vậy rồi, nắm tay thân mật vậy mà.- Hs nữ 2 tiếp tục.
– Thiên Thiên trong lòng anh.- Hs nam nhìn cô.
-…
Những lời bàn tán đều lọt vào tai của anh và cô, trong lòng mỗi người dâng lên một cảm xúc khó tả. Vui? Chưa hẳn. Buồn? Không rồi. Cô gạt tay anh ra, nhẹ nhàng thôi, điều này khiến lớp khó hiểu hơn. Anh và cô bỏ qua những lời nói đó bước về chỗ của mình.
Ring…ring…ring…
Ba hồi trống vào lớp vang lên, cả lớp ai nấy về chỗ mình. Các cặp hẹn hò, tiếc nuối rời tay khỏi nhau. Những nhóm bà tám cũng một người một chỗ. Cô Bình bước vào lớp, trên tay còn ôm luôn một đống hồ sơ, đặt đống hồ sơ lên trên bàn, cô nhẹ nhàng lên tiếng.
– Hôm nay lớp chúng ta có hai bạn mới. Năm nay lớp chúng ta có nhiều bạn mới quá.
Cả lớp đã yên lặng, nay còn yên lặng hơn khi hai học sinh bước vào. Bây giờ có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của các nữ sinh và các nam sinh. Cô Bình luôn là người phá tan sự im lặng này.

– Hai em có thể giới thiệu về mình.- Cô Bình cười tươi.
– Mình là Trương Long Gia Huy.- Gia Huy giới thiệu ngắn gon, khuyến mãi thêm một nụ cười chết người. Lộ ra hai chiếc răng khểnh đẹp không tả nổi của anh chàng.
– Còn mình là Nguyễn Hoàng Như Di.- Như Di cũng không kém, nụ cười của Như Di làm tan chảy tim của các chàng trai trong lớp. Hai má lúm của Như Di được nhìn thấy rõ rệt khi cô nàng chỉ mĩm nhẹ môi.
Thấy các anh chàng cứ nhìn chằm chằm vào Như Di, Gia Long bực bội lơn tiếng.
– Đừng có nhìn cô ấy nữa được không? Cô, chỗ tụi em ở đâu?
Gia Long nói ra điều này làm cả lớp lại được phen thốt tim. Các lời bàn tán lần nữa lại được thốt ra từ miệng các học sinh.
– Anh ấy và nhỏ đó là người yêu nhau sao?
– Gia Long và Như Di là một couple sao?
– Hết Nguyên Khôi giờ đến anh Gia Long sao?
– Như Di ơi, em có người yêu rồi sao?
-…
Nguyên Khôi và Thiên Thiên chẳng thèm bận tâm, chăm chú nhìn nhau…ngủ. Gia Long đảo mắt xung quanh tìm kiếm ai đó, đôi mắt long lanh anh dừng lại ngay bàn của Nguyên Khôi và Thiên Thiên, hai con người đang nhìn nhau ngủ.
Gia Long thúc tay của Như Di, đôi mắt anh liếc về phía Nguyên Khôi ra hiệu cho Như Di nhìn xuống đó. Như Di cũng hiểu được và nhìn xuống, cô nhìn qua nhìn lại hai người. Lông mày của cô nhíu lại, Anh Thư bạn của cô sao? Người cô
xem như chị em đang ngồi đó sao?
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong suy nghĩ của Như Di, lại được ngắt bởi giọng nói của cô Bình.

– Hai em ngồi bàn trống chỗ kia.- Cô Bình chỉ tay về phía bàn trống trước bàn Nguyên Khôi và Như Di. Cả hai bước xuống chỗ ngồi của mình, cũng là lúc Anh Huy và Thiên Vy bước vào lớp. Vì mấy hôm trước cả hai phải về từ tiết đầu vì gia đình có việc gấp nên chưa biết gì về sự hiện diện của các bạn trong lớp, cũng chưa thông báo với cô Bình nên cô lớn tiếng quát khi thấy hai người bước vào.
– Sao cả hai em nghĩ học không phép? Còn cúp tiết nữa.
– Em xin lỗi, gia đình em có việc gấp.
– Thôi, được rồi. Hai em về chỗ đi.
-…
Anh Huy và Thiên Vy bước về chỗ của mình, ánh mắt Anh Huy đảo quanh lớp học, nhưng anh lại khó hiểu nhình về phía người con gái đang nằm trên bàn quay mặt đi chỗ khác.
*Sơ đồ bàn học*
TỔ 1: Hs1, hs2.____TỔ 2: Hs1, hs2.__TỔ 3: Hs1, hs2.___TỔ 4: Hs1, hs2.
– Hs1, hs2_________Hs1, hs2________Hs1, hs2________Hs1, hs2.
– Hs1, hs2_________Hs1, hs2________Hs1, hs2________Hs1, hs2.
– Ryu, trống________Hs1, hs2________Hs1, hs2________Hs1, hs2.
– Huy, Vy________Hs1, hs2_________Y.Nhi, trống_____N.Khôi, T.Thiên.
Anh Huy khó hiểu, muốn nhìn mặt cô gái đó lắm. Nhìn vóc dáng đó rất là quen. Nhưng anh cũng nén lại nổi tò mò đó mà chăm chú vào bài mới.
————-END CHAPTER 22————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.