Bạn đang đọc Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !: Chương 20: Cặp Đôi Trẻ Con.
Két……
Chiếc Farrari thắng lại, tạo ra tiếng kêu không nhỏ. Trên xe, Thiên Thiên bước xuống. Người cô bây giờ chẳng khác gì một cái xác không hồn. Lạnh lùng bước vào phía trong nhà, cô bước đến trước cửa phòng của Tuấn, lặng lẽ mở cửa và bước vào trong.
Cô đưa tay đụng các đồ vật trong phòng. Dường như các đồ vật trong phòng khiến cô nhớ đến những kỉ niệm cô và Tuấn, buồn có mà vui cũng không thiếu. Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng của Tuấn, bây giờ cô không còn sợ Tuấn như lúc trước nữa. Tay cô nắm chặt tờ giấy mà Tuấn đã đưa cho cô. Nước mắt cô không ngừng rơi, rồi cô đưa tờ giấy lên trước mặt, mặt cô lem nhem nước mắt nhìn vào rồi lên tiếng:
– Tôi mà lấy lại kí ức thì tôi sẽ phải quên di hiện tại sao?
– Không được.- Cô tự độc thoại, bước chân ra khỏi phòng Tuấn.
…
– Anh à, anh tìm được con gái mình chưa?- Một người phụ nữ lên tiếng lo lắng.
– Hạ Thiên, em đừng nôn nóng có được không.- Người đàn ông trả lời, hai tay đan xen vào nhau. Tay vẫn không đặt tờ báo xuống.
Không khí ở đây trở nên căng thẳng hẳn, không ai nói với ai lời nào. Không khí ở đây được cắt ngang bởi giọng í ớ của Anh Huy.
– Mẹ mẹ, em con có cái gì để phân biệt không?- Anh Huy ngồi xuống cạnh bà Hạ Thiên, lay lay tay của bà Thiên.
– À, đúng rồi. Em con có một hình bông hoa hồng ở sau lưng màu xanh dương.- Bà Thiên nhẹ nhàng trả lời.
– Cái gì??? Ở sau lưng sao con tìm được. Còn cái gì khác không mẹ???
– Không con.- Bà Thiên thở dài.
– Con ra ngoài một chút nha mẹ. Thưa ba con đi.- Anh Huy không quên chào hỏi lễ phép rồi bước ra ngoài.
Anh Huy xuống gara xe nhà mình rồi lấy con Limo chạy đi. Trên xe anh không ngừng xuy nghĩ.- Vết bớt hoa hồng màu xanh sao???- Lẩm bẩm rồi Anh Huy khẽ lắc đầu và tiếp tục công việc chạy xe của mình.
…Trong căn phòng của Gia Huy và Như Di…
– Nè…- Gia Huy gọi.
– Gì?- Như Di không quay lại mà hỏi.
– Giận hả?- Gia Huy hỏi lại.
Gia Huy và Như Di giận nhau với cái lí do hết sức là củ chuối là…buổi tối ăn cái gì. Những lúc cãi nhau như vậy, nhưng người giãi hòa đều là Gia Huy.
– Giận gì?- Như Di không trả lời mà hỏi lại.
– Thôi mà, bà xã ngoan của chồng. Đừng giận chồng mà.- Gia Huy nói mà cả anh cũng cảm thấy rất là sến, da gà da vịt
của Gia Huy đã lềnh bềnh trên tay anh.
-…- Như Di không khỏi bật cười trước thái độ nhõng nhẽo của anh. Vội quay mặt lại, đưa tay lên véo hai bờ má phúng phính của Gia Huy.
– Thôi, tối nay ăn tôm sốt chanh bơ.- Như Di nói, lại ngang bướng chọn món ăn của mình chọn lúc đầu. Gia Huy sợ vợ mình lại giận nữa đành gật đầu đồng ý, mặc dù trong tâm can anh không muốn.
Gia Huy và Như Di bước ra khỏi phòng. Đặt người mình xuống bộ salong, Gia Huy với lấy cái điều khiễn ti vi nằm trễn trệ trên bàn và bấm xem phim.
10 sau. Bây giờ cũng đã gần 6 giờ rồi.
Nhìn lại tướng nằm của Gia Huy và Như Di rất dễ hiểu lầm, mà cho dù hiểu lầm thì cả hai cũng chẳng sợ, hai người là một cặp mà. Lo gì ệt. Cùng lúc đó, anh bước xuống cầu thang một cách rất ngạo ngễ, trên tay anh cầm cái khăn tắm đang đùa nghịch với mái tóc hung đỏ đầy quyến rũ của anh. Nhìn thấy Gia Huy và Như Di nằm như vậy, anh không khỏi khó chịu. Trước mặt anh là Gia Huy và Như Di đang ôm nhau…ngủ, vỏ bánh kẹo vương vãi khắp nhà, và đây cũng chính là buổi tối của hai người, vì khi tỉnh ngủ, anh sẽ cho hai người nhịn đói mà dọn sạch hết đống rác này. Anh là một xử nữ, luôn luôn sạch sẽ. Anh ít khi ăn thức ăn ở ngoài, những món phải qua độ kiểm chứng của anh, anh mới cho vào miệng. Nói gì bây giờ trước mặt anh lại hơn cả một đống rác thế này.
Anh không tự chủ mà đẩy hai người xuống khỏi ghế, anh nhìn rồi lấy tay phủi nhẹ chỗ anh chuổn bị ngồi.
Gia Huy và Như Di lồm cồm ngồi dậy sau cú ngã đau điếng của anh ban tặng. Anh thấy Gia Huy và Như Di ngồi dậy thì thẳng thừng quát:
– NÈ, HAI ĐỨA BÂY LÀM GÌ NHÀ TAO ĐÓ, DỌN NGAY KHÔNG TỐI NAY NHỊN ĐÓI HẾT.
-…- Gia Huy và Như Di không trả lời mà run cầm cập ngồi dậy thhu don bãi chiến trường. Không thì bữa tối cả hai phải tranh cãi nhau sẽ biến thành mây khói.
Anh đứng xem hai người dọn bãi chiến trường mà môi anh khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn mĩ, nhưng khó có ai thấy được. Thật ra anh đang bực chuyện ở trong tổ chức, Gia Huy và Như Di chỉ là công cụ để anh trút giận thôi.
[…]
– Hôm bữa con đi bar, gặp một cô gái làm nhân viên trong bar, cô ấy cũng có một hình xăm hoa hồng màu xanh phía sau vai mẹ ạ.- Anh Huy chầm chậm giải thích. Ở đây còn có ông Minh và bà Thiên nữa.
– Nhưng… con đi xuống tìm cô ấy thì cô ấy đã đi mất rồi.- Anh Huy tiếp tục câu nói.
– Trời ơi, con tôi.- Bà Thiên thờ ơ, khóe mắt cay cay than vản.
– Con sẽ tiếp tục tìm kiếm.- Anh Huy nói xong, chạy ngay ra ngoài và xuống ngay gara lấy xe và phóng thẳng vào bar.
Anh Huy vừa đi vào thì đúng lúc cô gái anh gặp lúc trước đi ra, Anh Huy vội vàng kéo tay cô gái đó và kéo đi đén một chỗ vắng người, khi thả cô ra, anh chưa lên tiếng mà cô gái kia đã lên tiếng trước.
– Ya, anh là ai, sao đụng vào người tôi.- Cô gái nói tiếng Trung rất nhuần nhuyễn. Cũng may là Anh Huy là người học rộng nên có thể hiểu được, đáp lại bằng tiếng Trung.
– Tôi có việc muốn nhờ cô. Mà cô có thể nói tiếng Việt hay tiếng Anh được không, tôi không rành tiếng Trung cho lắm.
-Hey, I tell you most biet.Thu, I did not know each other and can not talk. Secondly, I was the Sino-British can not speak Vietnamese are. Ok. goodbye (Này, tôi nói cho anh biết.Tứ nhất, tôi với anh không quen biết nhau nên không thể nói chuyện. Thứ hai, tôi là người Trung-Anh, không thể nói tiếng Việt được. Ok. Tạm biệt).- Cô gái này nói xong liền bỏ đi, nhưng được bàn tay săn chắc của Anh Huy nắm lại.
– Just a little that! (Chỉ một chút thôi mà)- Anh Huy nói xong, vội vàng nhìn ra sau lưng.
– Is there really? real nice!(Có thật sao,? Đẹp thật!)- Anh Huy phán một câu làm cô gái muốn điên người. Cứ ngỡ Anh Huy là biến thái vội vàng đẩy Anh Huy ra và…đạp vào…
– For death, bad games à metamorphosis. Is far! (Cho chết, dở trò biến thái à. Còn lâu!)- Cô gái kia lè lưỡi trêu Anh Huy rồi bỏ chạy. Anh Huy không làm gì được ngoài…