Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

Chương 02: Cuộc Tái Ngộ Bất Ngờ.


Bạn đang đọc Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !: Chương 02: Cuộc Tái Ngộ Bất Ngờ.

Chương 02:Cuộc tái ngộ bất ngờ.
Reng…Reng…Reng…
Với tay lấy chiếc báo thức đang kêu inh ỏi kia,Anh Thư giật mình khi đồng hồ chỉ đúng vào con số 6h45.Cô hoảng hốt bật dậy và chạy vào nhà vệ sinh.Sau 5 làm VSCN và thay quần áo,Anh Thư bước ra với bộ đồng phục trường TKN.
Chiếc áo sơ mi trắng viền ca rô ở tay và cổ đi kèm là chiếc caravat màu đỏ tươi.Với chiếc váy xếp li ca rô đỏ trắng dài ngang gối càng khiến Anh Thư trở nên nổi bật hơn.Và tất nhiên là không thể thiếu được đôi giày bata màu trắng biến cô thành một
thiên thần.
Anh Thư đi đến dắt con xe đạp của mình và chạy đến trường với tốc độ ánh sáng.Và dĩ nhiên,thứ luôn đi với cô như vật bất ly thân là chiếc phone cũng không thể thiếu.Vừa nghe những bản nhạc,Anh Thư vừa hát theo.Giọng hát của cô khiến mọi người đi đường như bị thôi miên,thêm cả một vẻ đẹp thiên thần như vậy nữa.Các chàng trai không thể không để ý.
Anh Thư không thèm đếm xỉa đến những thứ xung quanh.Cô chỉ lo tập trung để chạy đến trường cho đúng giờ.Anh Thư luôn là học sinh gương mẫu của lớp nên cô không thể vi phạm một lỗi gì cho dù là nhỏ nhất.Tất cả các thầy cô trong trường đều quý mến Anh Thư nên cô không gặp nhiều trở ngại.
Sau 10 chạy xe,cuối cùng Anh Thư cũng đã đến trường đúng giờ.Anh Thư với vào nhà xe cất xe rồi chạy ngay lên lớp 11 TKN Vip,lớp học của cô.Thấy Anh Thư đến,tất cả mọi người bao quanh cô như gà con gặp mẹ.Hết những câu hỏi thăm là đến những câu nhắc nhở của các bạn cùng tuổi.
– Anh Thư,sao hôm nay bạn đi học muộn vậy?-Một cô bạn mang gương mặt cực kỳ baby nói.
– Thư xin lỗi.Tại hôm qua Thư thức khuya để học bài nên sáng nay dậy hơi muộn.-Anh Thư gãi đầu.
– Nếu có việc gì khó khăn,Anh Thư cứ nói tụi này.Nếu tụi này giúp được,tụi này sẽ giúp hết mình.-Một chàng trai từ trong đám người đó mỉm cười.Họ cảm thấy phục vì sự chăm chỉ và siêng năng của Anh Thư.Họ xem Anh Thư như người chị cả trong nhà.Có việc gì thắc mắc,họ đều tìm đến Anh Thư.Người luôn cho họ những lời khuyên đúng đắn nhất.
– Hihi…Thư cảm ơn mọi người.-Anh Thư cười cười.
Có những người bạn tốt với mình như thế này càng khiến Anh Thư quyết tâm nhiều hơn.C.ũng may,những lúc cô gặp khó khăn đều có họ bên cạnh,nếu không có đã không biết phải làm sao.Họ là những người bạn chân thành nhất mà cô từng gặp.Và có chắc chắn rằng,tình bạn này là mãi mãi.
Cốc…Cốc…Cốc…
– Vào đi.-Giọng hiệu trưởng ở bên trong nói vọng ra.
Cánh cửa được mở ra, từ bên ngoài,một chàng trai như thiên thần bước vào.Mái tóc màu đỏ càng khiến cậu nổi bật hơn.Cậu đi thẳng đến bàn hiệu trưởng,từng bước,từng bước của cậu nhé những bông,không gây ra một tiếng động nào.

– Chú đang làm gì vậy?-Chàng trai nhẹ nhàng nói.
Hiệu trưởng đang mải mê xem đống tài liệu nên không biết có người đang đến gần mình.Tự nhiên,ông cảm nhận có một hồi âm nào đó bên tai nên định ngước mắt lên xem thì bị một giọng nói làm cho hết hồn.
– Thằng nào láo…Ơ,Nguyên Khôi à?-Hiệu trưởng ngơ ngác khi nhận ra anh,Vương Hoàng Nguyên Khôi.
– Chú,mới có một năm không gặp mà chú không còn nhận ra thằng cháu này nữa rồi.-Nguyên Khôi bĩu môi.
– Chú xin lỗi,tại chú đang bận công việc nên không nhận ra con.-Hiệu trưởng cười giảng hòa.
– Tạm tha cho chú.-Nguyên Khôi ngồi xuống trên chiếc ghế sa long rồi gán chân lên bàn ngồi ra vẻ của một đại thiếu gia thực sự.
– Mà con đến đây làm gì?-Hiệu trưởng tiếp tục xử lý đống giấy tờ kia.
– Chú hỏi vui nhỉ.Đến trường không học thì để làm gì?Mà con học lớp nào vậy?-Nguyên Khôi với tay lấy quả táo trên bàn rồi ăn ngâu nghiến.
– À,con học lớp 12 TKN Vip.Lớp TKN Vip là lớp giỏi nhất của trường.Vì vậy con đừng có vào đó mà quậy phá nha.-Hiệu trưởng nhìn Nguyên Khôi nghi ngờ.Không biết Nguyên Khôi sẽ lại gây ra họa gì nữa đây.Với cái tính lóc chóc,phá phách,nghịch ngợm của thằng nhóc này thì chắc nó sẽ phá tan cái trường này quá.
– Chú cứ tin tưởng ở con.Con là ai chứ,Vương Hoàng Nguyên Khôi của chú đó.-Nguyên Khôi tự kỉ một mình.-Thôi,bye chú.Con về lớp đây.-Nguyên Khôi tiếp lời.Nói xong,anh đi tìm cái lớp mà hiệu trưởng đã nói.
Hiệu trưởng nhìn bóng dáng anh khuất dần chỉ biết lắc đầu cười.Cái thằng Nguyên Khôi này biết bao giờ mới lớn đây.Lúc nào cũng chỉ biết làm khổ cho thằng chú này.Cứ mỗi lần Nguyên Khôi gây họa là y như rằng,hiệu trưởng phải là người đi sau dọn dẹp cho anh.Ai biểu ông quá yêu thương anh làm gì?
Khẽ đeo chiếc phone lên tai,ánh mắt Nguyên Khôi hơi chùn xuống.Bản nhạc Valentine cuối cùng vẫn cứ văng vẳng bên tai khiến Nguyên Khôi chỉ muốn đập nát chiếc phone.Bóng dáng cô đơn của anh đỗ xuống trên nền nhà.Anh lặng lẽ bước đi,khuôn mặt anh cúi xuống đất.Anh đang cố dấu điều gì chăng?
– Em đang ở đâu?-Nguyên Khôi thì thầm với chính mình.
Đang miên man với những dòng suy nghĩ và cảm xúc của mình.Nguyên Khôi dường như cảm nhận được mình đã đụng trúng ai đó,Nguyên Khôi ngẫng mặt nhìn lên.Vừa nhìn lên,Nguyên Khôi bắt gặp ngay khuôn mặt của ai đó nhìn rất là quen.Nguyên Khôi lấy tai gờ chiếc tai phone xuống,khuôn mặt anh nhăn lại như để nhớ ra điều gì đó.
– Tôi xin lỗi.-Nguyên Khôi ngồi xuống đỡ cô gái đó đứng dậy.Giờ đã nhìn kĩ khuôn mặt thiên thần kia,Nguyên Khôi như đã nhớ ra được điều gì đó.

– Cô có phải là Bibi.-Nguyên Khôi nghi ngờ về chính câu hỏi của mình.
– Đúng….A,anh là Kenbi,người đã đụng trúng tôi vào ngày hôm qua.-Anh Thư nhận ra người quen nên vội nói.
– Hihi…Trái đất nhỏ thật.-Nguyên Khôi lấy tay gãi gãi đầu.
– Anh học ở đây sao?-Anh Thư nhìn bộ đồng phục trên người Nguyên Khôi hỏi.Bình thường anh đã đẹp,giờ nhìn kĩ lại còn đẹp hơn.Đúng là thiên thần mà.
– Ừ,cô học lớp nào?-Nguyên Khôi không nhìn Anh Thư hỏi.
– 11TKN Vip.-Anh Thư kiệm lời.
– Ừ,vậy cô nhỏ tuổi hơn tôi rồi đó.Tôi gọi cô bằng em vậy.Sau này khi gặp tôi,cô phải gọi tôi là “anh” và xưng “em” đó..- Nguyên Khôi nói xong rồi đi thẳng,không để Anh Thư nói thêm một lời nào.Vừa đi,anh khẽ cười khi nghe tiếng cô gái nhỏ kia ở sau vọng lại.
– Cái gì mà kêu “anh” xưng “em” chứ.Anh lớn hơn tôi có một tuổi chứ nhiêu.Tên khùng kia…-Anh Thư tức giận hét lên.Cô bực bội dậm chân thùn thụt đi về lớp.
Lúc nãy,cô chủ nhiệm nhờ Anh Thư xuống văn phòng lấy mấy tập tài liệu nên khi đi lên cô lại đụng trúng cái tên điên không có mức độ này.-Đúng là xui xẻo mà.-Anh Thư vừa chữi rủa vừa đi về lớp.Vừa tới cửa,Anh Thư đã bắt gặp ngay khuôn mặt cười như đười ươi của Yến Nhi rồi.
– Hellu nhóc.-Yến Nhi khoác tay mình lên vai Anh Thư rồi cười nói.
– Cốc..Nhóc cài đầu mày á.-Anh Thư cốc Yến Nhi một cái vào đầu rồi đi thẳng vào lớp.Yến Nhi đứng ở sau chỉ biết nhìn Anh Thư lắc đầu cười.
Tùng…Tùng…Tùng…
Ba tiếng trống vang lên,Yến Nhi vội chạy lại bàn của Anh Thư rồi nói:
– Đi căn tin đi mày.-Yến Nhi giật cuốn sách trên tay Anh Thư xuống rồi nói.

– Mày muốn chết à?-Anh Thư nghiến răng nghiến lợi nói.
– Á…Em không dám.Đi thôi.-Yến Nhi nói rồi lôi tay Anh Thư khiến cô suýt cạp đất.
– Từ từ thôi,mày muốn tao đo sàn à.-Anh Thư càu nhàu.
– Biết rồi.-Yến Nhi nói rồi bỏ tay Anh Thư ra,cả hai cùng bước song song trên hành lang của trường.
Ở sau sân trường,trên một vườn hoa sứ,một chàng trai với mái tóc màu hạt dẻ cầm cây đàn violon nhìn rất lãng tử.Chàng trai nằm trên một cái cây,tai đeo một chiếc khuyên tai bằng kim cương tím.Ánh mắt của anh khép hờ,đôi môi mọng đỏ.Anh mang một vẻ đẹp của con lai.Một vẻ đẹp của hai dòng máu Hàn-Việt kết hợp lại.Đó không ai khác chính là Kang Min Ryu.
Ryu cầm cây đàn violon lên và bắt đầu chơi.Từ những nốt nhạc trầm lặng đến những đoạn cao trào,Ryu chơi rất tốt,không đánh sai bất cứ một nốt nào.Anh khẽ mở mắt ra,ánh mắt màu xanh rêu càng khiến Ryu trở nên đẹp hơn.Ryu tiếp tục lặng lẽ với những nốt nhạc của mình.Bóng dáng anh cô đơn,khuôn mặt buồn buồn khiến người ta cảm thấy thương.
Những nốt nhạc cuối cùng cũng kết thúc,Ryu từ trên cây nhảy xuống.Anh buông cây đàn xuống bên cạnh cái cây rồi lặng lẽ đi vào lớp.Ra đến ngoài sân trường,Ryu cảm thấy như có hàng ngàn ánh mắt đang nhìn mình.Với tay lấy chiếc mũ đen trong chiếc ba lô,Ryu vội đội mũ lên đầu và bước thẳng về lớp.Anh không muốn làm tâm điểm chú ý của mọi người.
Thấy Ryu đã đi,mọi người cũng không muốn ở đây làm gì.Tất cả giải tán khỏi sân trường,ai về lớp nấy.Tuy mọi người đã giải tán hết nhưng những tiếng bàn tán về Ryu vẫn không ngừng.
– Anh Ryu đẹp trai quá đi mất.-Một nữ sinh vừa đi theo Ryu vừa nói.
– Ước gì mình là người yêu của anh ấy nhỉ.-Nữ sinh 2 mơ mộng.
– Sao lại có người hoàn hảo đến như thế chứ.-Nữ sinh 3 chớp chớp mắt.
Bla…Bla…Mặc dù những lời nói ấy đã lọt vào tai Ryu nhưng anh đều bỏ tất cả ngoài tai và đi thẳng vào lớp làm cho những cô ả kia cụt cả hứng.Vừa bước vào lớp,Ryu đã nhìn thấy ngay thằng bạn chí cốt của mình.Anh vội chạy đến chỗ người bạn của mình đang ngồi rồi ôm chầm lấy người đó.
Nguyên Khôi đang còn chăm chú đọc sách để tránh những ánh mắt mê trai của đám con gái kia thì từ đâu,anh được một vòng tay của ai đó ôm chặt.Khẽ nhăn mặt lại,Nguyên Khôi bực mình vì kẽ đó còn chưa buông mình ra.
– Đủ chưa.-Nguyên Khôi khó nhọc lên tiếng.
– Trời ơi,tao mới ôm mày một chút mà đã khó chịu như vậy sao.Bạn bè vậy đó.-Ryu vội buông Nguyên Khôi ra,anh rành rọt nói ra từng từ bằng tiếng việt.Ryu biết là mình đang làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên nên vội hét lên.- Rãnh lắm sao?-
Nghe Ryu nói như vậy,không một ai dám nhìn về phía anh nữa.Nhưng lâu lâu,họ lại liếc nhìn về phía hai thiên thần kia.
– Mày làm tao suýt chết vì ngộp thở thì có.-Nguyên Khôi trách móc.

– Sorry….Hihi.-Ryu nở một nụ cười thiên thần.- Mà mày về nước khi nào vậy?-Ryu thắc mắc.
– Được một tuần rồi.-Nguyên Khôi lấy chiếc điện thoại rồi bấm bấm gì đó.
– Sao mày không báo cho tao.Bạn bè vậy đó hả.-Ryu liếc Nguyên Khôi một cái cháy mặt.
– Tại tao có công chuyện nên quên mất mày.-Nguyên Khôi vẫn không nhìn Ryu mà nói.
– Ừ,thôi cô vô lớp rồi,tao về chỗ đây.-Ryu nói xong rồi đi đến chiếc bàn bên cạnh
Nguyên Khôi rồi ngồi xuống.
Những tiết học tẻ nhạt cứ như vậy mà bắt đầu.Bỏ qua những tiếng giảng của giáo viên,Nguyên Khôi nằm dài xuống bàn rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ.Ánh mắt cậu chăm chú vào một hình bóng quen thuôc.Không thể nào,đây chỉ là ảo giác.Chuyện gì thế này…Nguyên Khôi đứng phắt dậy rồi chạy ra ngoài mà không để ý rằng,tất cả mọi người đang hướng ánh mắt khó hiểu về phía mình.Ryu thấy Nguyên Khôi chạy ra khỏi lớp thì anh cũng chạy theo.Hai bòng dáng to lớn kia cứ chạy xung quanh sân trường.Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy???
Nguyên Khôi cứ chạy,chạy…Bóng dáng kia đang ngày một gần anh hơn.Chỉ còn là khoảng cách nữa thôi.Nguyên Khôi không biết rằng,Ryu đang chạy phía sau anh.Dường như,Nguyên Khôi nhận ra bóng dáng kia sắp biến mất khỏi nơi này nên anh cố gắng hét to:
– Phan,là em phải không?
Không có tiếng trả lời,Nguyên Khôi tìm kiếm bóng dáng ấy trong vô vọng.Là ảo giác
sao?Chỉ là ảo giác thôi sao?Không phải…Rõ ràng là anh đã nhìn thấy Phan mà.Phan đã đến đây tìm anh chăng?
– Phan ơi,em ở đâu?-Nguyên Khôi mệt mỏi khụy xuống sân trường.Từ đằng xa,Ryu thấy Nguyên Khôi quỳ xuống,anh vội vàng chạy đến đỡ lấy Nguyên Khôi.Rốt cuộc thì Nguyên Khôi bị làm sao vậy.Từ nhiên đang học trong lớp lại bỏ chạy ra ngoài này.Để giải đáp thắc mắc kia,Ryu lên tiếng hỏi:
– Có chuyện gì vậy?Mày nói cho tao nghe đi.-Ryu lắc vai Nguyên Khôi.
Không nghe được câu trả lời từ Nguyên Khôi,Ryu như phát điên.Hôm nay Nguyên Khôi bị làm sao vậy.Hành động của anh rất kỳ lạ.Hai người cứ ngồi giữa sân trường như vậy.Không ai nói với ai câu gì.Ryu rất muốn biết là chuyện gì đã khiến Nguyên
Khôi trở thành con người như vậy.Nhưng Ryu biết,dù có hỏi như thế nào,Nguyên Khôi cũng sẽ không nói nên cách tốt nhất là anh nhẹ nhàng ở bên cạnh Nguyên Khôi thì sẽ tốt hơn.
– Cô ấy đi thật rồi.-Bất chợt Nguyên Khôi nói một câu mà Ryu chẳng hiểu nổi.
———————END CHAPPTER 02——————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.