Bạn đang đọc Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !: Chương 17: Anh Là Ai?
Anh vui mừng chờ câu trả lời nhưng:
– Anh là ai?- Cô nhíu mày. Quả thật người này rất quen đối với cô.
– Em không nhớ anh sao?- Nụ cười trên môi anh đã thực sự biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt của sự lo lắng.
-…- Cô lắc đầu. Không lẽ đây là người quen của cô trước lúc mất trí nhớ sao? Mà cô cũng không quan tâm, bây giờ cô chỉ còn lại một năm để ở lại cái trần gian này nên phải tranh thủ. Cô không nói thêm gì, lạnh lùng bước đi.
Để lại anh với vẻ mặt đượm buồn. Yến Nhi chạy lại bên anh, khẽ thì thần vào tai anh rồi bước đi.
– Để em xem thử nó bị gì.
-…- anh cũng không nói được gì. Lạnh lùng hơn cô 100 lần. Người anh giờ đây không còn một chút cảm xúc.
Bước đi, để lại mọi người với vẻ mặt tái mét không giọt máu.
Đang đi thì có gì đó kéo tay anh lại. Thì ra là Hương Kim. Nũng nịu nói. (sắp cháy nhà đến nơi rồi còn ỏng ẹo nữa chứ)
———-Giới thiệu chút.
– Trần Hàn Hương Kim.
– Con gái của Chủ Tịch TĐ Trần-Hàn đứng thứ 8.
– Xinh đẹp nhờ một khối phấn.
– Chảnh chọe. Ỏng ẹo đến chảy nước luôn.
————-
– Nguyên Khôi. Chiều nay anh đi chơi với em nha!
– Biến. Đừng xuất hiện trước mặt tôi.- Anh trừng mắt nhìn Hương Kim. Trả lời rồi lạnh lùng đi tiếp.
Hương Kim không hiểu anh nói gì. Vì ả mới đi du lịch với gia đình 3 tuần trước đây nên không biết ở đây đã sảy ra chuyện gì.
Thường ngày thì anh còn chiều chuộng ả nhưng bây giờ thì….
Reng….reng….reng….
Thời gian trôi qua trong nháy mắt. Bây giờ đã là tiết đầu, anh bước vào chán nản quăng cặp lên bàn và….ngủ.
Được một lúc sau thì cô chủ nhiệm bước vào. Nhẹ nhàng lên tiếng.
– Hôm nay lớp chúng ta có 3 bạn mới.- Cô vừa dứt lời. Cả lớp im lặng không ai nói một lời nào. Cùng lúc đó, một cô gái và một chàng trai bước vào, nhưng theo cô giáo nói thì 3 người cơ mà. Thấy thế, cô giáo tiếp lời.
– Còn một bạn nữa đâu. Thôi hai em giới thiệu về mình đi.
– Mình là Phan Hoàng Thiên Vy. Mình mới từ Mỹ trở về, mong các bạn giúp đỡ.- Thiên Vy giọng ngọt sớt, có phần khinh bỉ trong đó.
– Còn mình là Phan Hoàng Anh Huy.- Anh Huy còn khuyến mãi thêm một nụ cười chết người làm các cô trong lớp ngất ngây.
Nghe tới tên này, anh bật người dậy. Đập vào mặt anh là một khuôn mặt quen thuộc, máu nóng trong người anh nổi lên. Anh muốn chạy lại đấm cho tên này một phát nhưng đêy là lớp học, anh không làm vậy được.
– Hai em ngồi bàn này nha.- Cô Bình đưa tay chỉ về phía bàn ghế để trống sau bàn Ryu.
– Vâng ạ.- Thiên Vy và Anh Huy đồng thanh. Rồi sải bước tiến về phía bàn của mình.
Vừa ổn định chỗ ngồi. Một cô gái mang vẻ đẹp thiên thần bước vào. Lên tiếng.
– Phạm Thiên Thiên.- Cô. Đúng là cô, giọng lạnh lùng của cô làm cả lớp như đóng băng theo. Anh nhìn cô mà thấy nhói ở tim. Sao cô lại không nhớ anh chứ?
– Em ngồi với Nguyên Khôi nha.- Cô Bình chỉ tay về phía anh.
Cô không trả lời. Lẳng lặng bước đến chỗ của mình. Khi đã yên vị đúng chỗ, cô mới quay qua anh. Nhận ra là người lúc sáng ôm cô. Cô mới lên tiếng hỏi.
– Này, tôi với anh có quen biết sao?
– Không!- Anh đáp lạnh lùng, cô đã làm anh tổn thương. Đúng! Tổn thương rất nhiều. Đã vậy anh cũng không quan tâm cô nữa, đổ mau chóng quên cô. Dù bề ngoài vậy thôi, nhưng bên trong anh vẫn còn yêu cô, yêu cô nhiều lắm. Bây giờ anh chỉ muốn chạy lại và ôm cô thôi. Nhưng anh không làm được, một lần đã quá đủ với anh rồi.
Nghe anh trả lời như vậy, cô cũng không hỏi gì thêm. Trong lòng cô cũng hụt hẫng lắm. Nhưng không chịu đựng được chuyện lúc sáng, cô quay qua hỏi anh tiếp.
– Vậy tại sao lúc sáng anh lại ôm tôi.
– Cô không cần phải bận tâm, chuyện đó là hiểu lầm. Cô im đi để tôi còn học bài.- Anh tức giận quát. Anh đã cố không nói chuyện với cô để quên cô nhưng cô cứ hỏi anh như thế này thì sao anh nỡ.
Cô cũng khẽ rùng mình trước câu nói của anh, thật ra thì vẻ lạnh lùng cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài của cô thôi, để không ai có thể bắt nạt cô. Thời gian cô ở lại còn quá ít.
Cô ghét cái kiểu bắt nạt mình như vậy. Từng ngày, từng ngày cô đếm để xem, cô còn ở lại cái trần gian này bao lâu.
——-END CHAPTER 17——-