Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !

Chương 15: Sự Thật Khó Tin.


Bạn đang đọc Thiên Thần Ư? Chẳng Sao, Anh Vẫn Yêu Em !: Chương 15: Sự Thật Khó Tin.

Cô thả mình xuống chiếc giường êm. Cầm carvisit, cô đưa lên trước mặt và lấy điện thoại ra bấm số.
Tít…tít…tít
Tiếng tít của điện thoại vang lên ba hồi thì bên trong chiếc điện thoại cô có giọng êm ả của một người phụ nữ vang lên. Người phụ nữ đó chính là mẹ của Shusi.
– Alo. Ai vậy?
– Con nè cô.- Cô đáp trả. Giọng cô nhẹ nhàng không kém.
– À. Sao con biết số điện thoại của cô? Mà con gọi cho cô có chuyện gì khôngj?- Mẹ Shusi hỏi tiếp.
– Tuấn cho con. Mà con gọi cho cô là có việc muốn hỏi.
– Hỏi chuyện gì vậy?
– Thật ra. Lai lịch của Tuấn là sao vậy ạ?

– Cô… Cô …
– Cô trả lời đi ạ. Cháu sẽ không nói với ai đâu.
– Thật ra, Tuấn là một con người không có lai lịch gì hết.
– Sao? Sao lại không có lai lịch ạ. Con người thì ai mà không có lai lịch ạ.
– Tuấn là một con người lạnh lùng. Nhưng khi về đây với cô thì Tuấn hoàn toàn khác. Một hoặc hai tháng cậu chỉ về đây một lần.
– Cậy sao cô biết Tuấn?
– Tuấn cũng giống như con. Cậu ấy bị rớt xuống vực và mất trí nhớ.
– Dạ. Con cám ơn cô.- Nói rồi cô tắt máy.
” Sao Tuấn lại không có lai lịch được chứ? Mà sao kì lạ vậy, từ khi tỉnh dậy thì mình cảm thấy người mình nó cứ sao sao”. Đó là suy nghĩ của cô.
Giải đáp thắc mắc của cô là một giọng vang vọng kề tai của cô.
– Cô không cần suy nghĩ gì nữa. Cô đã chết và bây giờ cô đang là một Thiên Thần. Tuấn cũng vậy, cậu ấy cũng là một Thiên Thần.
-…- Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cô chết rồi sao? Mà chết rồi sao cô lại ở đây được chứ.
– Sao…sao…Tôi ch..ết..r..ồi sao? Vậy tại sao tôi lại ở đây mà không phải là thiên đàng.- Cô bàng hoàng lên tiếng. Chưa kịp định thần thì giọng nói ấy lại vang vảng bên tai cô một lần nữa.
– Cô sẽ được ở đây. Nhưng chỉ với một năm, cô ở đây để làm việc tích đức. Nếu cô tích đức được thì cô sẽ lên thiên đàng và làm việc cho triều đình. Còn không thì cô sẽ bị đày xuống hỏa ngục.
– Một năm sao? Thời gian thật ngắn. Nhưng tôi không còn cách nào khác để ở lại cái trần gian này sao?- Cô hoảng loạn.

Thật sự thì thời gian ở lại trần gian này thật là ít. Khi không cô lại trở thành một Thiên Thần mà đến tận giờ này cô mới biết sao? Thật là hoang tưởng, hay đây chỉ là giấc mơ. Không! Cô không hề mơ, cô đang rất tỉnh táo.
– Cô không còn cách nào khác đâu.- Một lần nữa giọng đó lại vang lên và dần dần mờ đi và… Biến mất.
Cô im lặng. Không gian ở đây thật yên tĩnh, cô sốc. Đúng! Cô rất sốc. Một người phàm giới lại trở thành một Thiên Thần mà lại có một cuộc sống ở trần gian thế này. Một thời gian thật ngắn. Không còn cách nào khác sao?
Với một đống suy nghĩ trong đầu cô bước vào giấc ngủ một cách dễ dàng. Cô muốn khi mình tĩnh lại thì đây chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ mà cô không hề muốn. Cô không khóc, thường ngày thì cô rất yếu đuối, nhưng ở đây cô không khóc. Đây là một sự thật. Một sự thật khủng khiếp.
—–
Lại một ngày nữa lại trôi qua với hai nỗi buồn của hai con người mà trước đây ông trời đã sắp sẵn nhưng… Họ chưa kịp làm lại với nhau mà bây giờ một người thì không nhớ gì. Còn một người thì phải gắn một nỗi nhớ da diết. Đúng! Chính là cô và anh.
Bây giờ trời đã rạng sáng. Cô mệt mỏi lết xuống giừơng vào làm VSCN.
5 sau, cô bước ra với một cái áo thun thoải mái cùng với chiếc váy xòe ngang đùi dưới chân cô đi đôi dép trong nhà hình chú thỏ trong thật dễ thương. Nhưng khác với bộ đồ đang mặc, khuôn mặt cô buồn rầu. Đôi mắt đượm buồn, sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn của cô được tô một lên một lớp son nhẹ.
Bước xuống phòng bếp. Cô kéo ghế ngồi xuống. Trên bàn đã đầy đủ thức ăn buổi sáng. Tuấn bưng ra hai đĩa trứng ốp lếch và ngồi xuống, lên tiếng:
– Cô ăn đi.
– Ưm… Ừ.- Cô ậm ừ mệt mỏi lên tiếng.

– Sao giọng cô có vẻ mệt mỏi vậy.
– Anh là một Thiên Thần?
-…- Tuấn hơi giật mình. Sao cô lại có thể biết được chứ. Hay cô cũng là một Thiên Thần và đã gặp Thần Kiuling sao ( thần Kiuling là người hôm qua nói với cô á).
– Sao cô biết?- Tuấn không trả lời mà hỏi lại cô.
– Hôm qua có một người nào đó nói tôi đã chết và hiện tại đang là một thiên thần. Ông ta nói cậu cũng vậy.- Cô run run trả lời.
– Đúng vậy.
Nghe được hai từ “đúng vậy” của Tuấn, cô bỏ đủa xuống và như cái xác không hồn bước lên phòng.
——-END CHAPTER 15—–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.