Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ

Chương hap 40: The last night (1)


Bạn đang đọc Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ: Chương hap 40: The last night (1)

Flashback:
10h đêm. Băng đã đi ngủ trước, chỉ còn lại Phong ngồi làm việc trong phòng khách và Alex thì thưởng thức bữa ăn khuya của mình, gồm chiếc crepe sô cô la và ly mojito việt quất.
Alex đang ăn bỗng quay sang Phong:
– Phong này, dạo gần đây anh với Angeline tiến triển đến đâu rồi?
Phong nhấp một ngụm cà phê từ chiếc cốc sứ, biết rất rõ việc nạp cafein vào buổi đêm là không tốt đối với những người muốn ngủ ngon. Tay vẫn di chuyển lia lịa trên bàn phím, anh đáp lời Alex:
– Khá ổn.
Alex gật gù.
– Cô ấy có… ừm, nói gì quan trọng với anh không?
Phong nhíu mày, những ngón tay mảnh khảnh hơi khựng lại.
– Thứ quan trọng gì chứ?
Alex nhướn mày trong một giây rồi thở dài não nề. Cô thờ ơ lấy thìa khoắng ly nước của mình, liếc sang chàng trai đối diện.
– Vậy thì tôi đoán cô ấy chưa nói gì, nhỉ? Thật là… Phong này, anh biết chỉ còn 3 ngày nữa là anh với Băng sẽ phải trở về Việt Nam, đúng chứ? Hai người sẽ không còn được ở riêng với nhau nhiều như thế này đâu, anh không định làm gì đó để kỷ niệm chuyến đi đầy ý nghĩa này à?
Phong dập màn hình laptop xuống rồi đặt nó sang một bên, hai tay đan vào nhau. Ánh mắt anh rối tung.
– Tôi không biết phải làm gì. Tôi không hề có kinh nghiệm trong truyện này. Tôi muốn tặng cô ấy một món quà, nhưng cô ấy thích gì? Hoa? Không để được lâu Mỹ phẩm? Giày? Quần áo? Trang sức? Cô ấy không có hứng thú với tất cả những thứ đó.
Alex mở to mắt, khoé miệng nhếch lên. Cố nín cười, cô lấy dĩa chọc chọc vào đĩa crepe, rồi trỏ đầu đĩa vào Phong.
– Woa, chậm lại nào. Đúng là Angeline không hứng thú với phần lớn những thứ khiến con gái hứng thú, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói rằng mình ghét trang sức. Đó là một lựa chọn tốt đấy chứ. Nên là loại không gỉ, và chống được nước, để Angeline có thể đeo bất cứ lúc nào. Kiểu một lá bùa may mắn vậy. Anh đặt làm riêng?
Phong gật đầu.
– Tôi không muốn những thứ tôi tặng cô ấy có đến cái thứ hai trên thế giới.
– Tuyệt. Anh có định chuẩn bị gì thêm không?
Phong nhíu mày bối rối.
– Tôi… không biết nữa.
Alex cười tươi hết cỡ. Cô đưa cái đĩa nhẵn bóng cho Susan rồi quay lại, nhìn thẳng vào mắt Phong.
– Anh không phiền nếu tôi giúp chứ?
Phong lắc đầu.
– Tốt. Đây là ý kiến của tôi….
End flashback.

Bật cái video trên kia ngay điiiii. Đặt nút replay luôn đi. Vid utube toàn dính bản quyền nên mấy babe vào zing hay nhacuatui search The moment – Kenny G cũng được. MIỄN LÀ BẬT NÓ, VÀ ĐẶT NÚT REPLAY NÓ TRC KHI ĐỌC TIẾP. Nghiêm túc đấy!!! Bật. Ngay. Lập. Tức.
********
Phong lịch sự kéo ghế cho Băng ngồi, trong khi cô vẫn còn đang sửng sốt và gần như phải dựa vào anh để đứng vững. Sự ngạc nhiên ngập tràn trong đôi mắt xám xinh đẹp của cô.
Toàn bộ bãi biển được phủ kín bởi nến và hoa hồng. Nến thơm được đổ vào khuôn hình trái tim và xếp theo từng hàng dọc. Ánh sáng ấm áp của chúng hắt lên từng cánh hồng đỏ rực, đặt theo từng khóm xen kẽ. Hoa và nến bao phủ gần như toàn bộ bãi biển, chỉ chừa ra một lối đi nhỏ dẫn đến bàn ăn dành cho hai người. Chiếc bàn tròn nhỏ nhắn thường được nhìn thấy trong những bộ phim tình cảm lãng mạn với nước sơn trắng, ba chân thiết kế uốn lượn cùng bộ với ghế. Hai bộ thìa dĩa đối diện nhau đặt sẵn bên trên. Chính giữa bàn là một cốc nến nhỏ sáng lập loè, toả ra mùi cà phê êm dịu.
Thậm chí cả khung cảnh xung quanh cũng được trang trí cẩn thận với vô số các dây đèn li ti uốn lượn trên những lá dừa. Tiếng saxophone êm đềm và da diết của Kenny G vang vọng, dù Băng không thể xác định được âm thanh phát ra từ đâu. Một không gian thật ngoạn mục, thật hoàn mĩ, thật… lãng mạn. Băng không thể ngăn mình cảm động. Anh đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho cô ư?
– Em thích chứ? Ý tưởng là của Alex, nhưng tôi có thêm thắt một vài chi tiết và tự làm toàn bộ.
Băng gật mạnh đầu, cố ngăn tim mình thổn thức. Cô không phải là phụ nữ nếu thờ ơ trước điều này.
– Chỗ hoa hồng… và nến nữa…. anh…..
Phong vò tóc vẻ bối rối.
– Tôi tự chọn chúng đấy. Nến là mùi táo, còn hoa hồng thì Alex cứ khăng khăng chúng phải là màu đỏ, dù tôi nghĩ em thích hồng trắng hơn. Em không thích chúng à?
Băng lắc đầu. Cô có thể hiểu vì sao Alex chọn hoa hồng đỏ. Màu sắc quyến rũ của nó thực sự nổi bật dưới ánh nến. Cô quay sang Phong, cố giữ cho giọng mình tự nhiên nhất có thể:
– Em thích lắm. Cảm ơn anh.
Phong cười mỉm, đôi mắt anh dường như trở nên càng sâu hơn. Ánh nhìn đầy thương yêu và hài lòng của anh khiến tim cô trật nhịp.
Hai người nhẹ nhàng ngồi vào bàn ăn. Băng không thể ngăn bản thân nhìn ngắm xung quanh, nhưng rồi cô nhanh chóng chìm đắm vào giai điệu du dương đang bao trùm. Hương biển, hương nến, hương hoa hồng hoà quyện vào nhau, và chúng hợp nhau đến khó tin. Băng sẽ lập tức pha chế một lọ tinh dầu mùi này để đốt trong phòng, nếu cô có thể.
Phong vẫn không nói thêm câu nào từ nãy đến giờ. Anh chỉ chống cằm nhìn Băng, tận hưởng hình ảnh cô gái anh yêu phủ mình trong ánh trăng, với đôi mắt ấm màu lửa.
Một lát sau, Susan từ trong biệt thự đi ra, trên tay cầm món khai vị. Bà tủm tỉm nhìn cặp đôi trẻ, đoạn đặt món sushi trứng cá hồi lên bàn. Susan bật nắp chai vang đỏ cất trong túi tạp dề, nhẹ nhàng rót vào hai ly thuỷ tinh trước mặt Băng và Phong. Anh gật đầu cảm ơn trước khi bà quay vào villa để chuẩn bị món chính.
– Em biết uống rượu vang chứ?
Băng nhìn chằm chằm ly rượu đỏ trước mặt mình, không biết nên trả lời Phong thế nào. Cô không biết uống, nhưng cô cũng không muốn làm hỏng không khí của bữa ăn lãng mạn này.
– Tôi thật ngu ngốc. Em mới 16 tuổi thôi mà.
Phong nhíu mày, lắc đầu như thể đang giận dữ chính mình. Anh với sang chỗ Băng để lấy lại ly rượu, nhưng bị cô chặn lại. Anh ngạc nhiên ngước lên.
– Kh… không cần. Em… em có thể thử. Một chút rượu vang… nó tốt cho sức khoẻ, phải không?
Đó là câu dài nhất mà Băng từng nói từ lúc lên 5 tuổi. Phong sững người nhìn cô, chẳng biết làm gì ngoài việc gật đầu. Băng lúc lắc ly rượu trong tay rồi liều mạng đưa lên nhấp một ngụm, mắt nhắm tịt lại. Cái cay nồng của rượu xộc lên mũi cô, vị đắng nghét xâm chiếm cuống họng. Cô đỏ bừng mặt, ho khù khụ. Phong bật cười.
– Em đang uống rượu vang sai cách đấy.
Sau khi đã dứt khỏi cơn ho, Băng quay sang Phong vẻ khó hiểu. Anh lập tức đứng dậy khỏi chỗ của mình và bước đến bên cô.
– Đầu tiên là cách cầm ly rượu. Với loại ly này, em đừng cầm cả hai bàn tay như vậy. Dùng ngón trỏ và ngón cái thôi… đó, đúng rồi. Rượu là để nhâm nhi, em uống như thể nó là nước cam vậy. Từng ngụm nhỏ một, hãy để nó tan trên đầu lưỡi em như sô cô la ấy, đừng nuốt vội. Làm đi nào.

Giọng nói trầm ấm của Phong, bàn tay anh ấm áp đặt trên vai cô, mùi cơ thể anh, hơi thở anh… tất cả, kết hợp với nhau thành một loại ma tuý cực kì gây nghiện, đặc biệt là trong một không gian đẹp đẽ như thế này. Băng mơ màng làm theo lời Phong nói, ngạc nhiên khi thấy lần này, rượu vang có vị ngon hơn hẳn. Nó vẫn cay, vẫn nồng, vẫn đắng, nhưng giờ lại có thêm cả vị ngọt. Băng tự hỏi không biết đó là vị ngọt trong rượu, hay vị ngọt trong lòng cô?
– Ngon chứ?
Tiếng nói của Phong vang lên ngay bên sát tai khiến Băng giật mình. Cô gật nhẹ đầu, thầm cầu mong anh không thể thấy gương mặt đỏ bừng của mình dưới ánh nến.
– Em uống tiếp đi.
Băng máy móc làm theo. Cô cầm ly rượu lên và nhấp thêm một ngụm nữa, thế nhưng Phong khiến cô ngạc nhiên bằng cách chiếm lấy môi cô. Anh khuấy đảo khoang miệng cô, lấy sạch đi chút rượu vang mà Băng chưa kịp nuốt xuống.
Phong rời khỏi Băng sau khi đã lấy đi giọt rượu cuối cùng. Anh liếm môi, hoàn toàn không biết hành động đó tác động mạnh mẽ lên Băng như thế nào, miệng cười ranh mãnh.
– Quả thật rất ngon.
Băng đỏ mặt quay đi. Phong chầm chậm quay trở lại chỗ ngồi của mình, ung dung thưởng thức món sushi như chưa có chuyện gì xảy ra. Vừa ăn, anh vừa mải miết ngắm Băng khiến cô không thể nào cầm dĩa mà tay không run rẩy. Vì Chúa, ánh nhìn của anh có cần nóng bỏng đến mức đó không?!
Bữa ăn trôi qua chầm chậm trong sự tĩnh lặng, nhưng không hề ngượng ngùng. Món khai vị, rồi món chính, và cuối cùng là món tráng miệng. Tiếng saxophone của Kenny G vẫn vang lên đều đặn từ chiếc loa được lắp ẩn, hoà quyện cùng tiếng sóng đập bờ tạo nên những dải âm thanh hoàn mỹ. Gió biển đã làm tắt nến từ lâu, nhưng đôi nam nữ trẻ tuổi không thèm quan tâm.
Sau khi chiếc đĩa cuối cùng được dọn đi, Băng quay ghế ra đối diện biển. Cô ngắm nhìn những dải tơ bạc uốn lượn trên nước, mắt dán vào hình ảnh phản chiếu của mặt trăng. Thật kỳ lạ. Trăng vốn bất biến và tĩnh lặng, nhưng khi được biển ôm trọn như thế, chỉ một gợn sóng nhỏ cũng khiến nó rung rinh.
– Băng này? – Phong bất chợt lên tiếng. Giọng nói của anh vẫn quyến rũ như mọi khi, cô mơ màng nghĩ.
Băng quay sang bên cạnh, và cô hít vào nhiều không khí hơn mức cần thiết. Dưới ánh nến, Phong nhìn như một nam thần, và điều đó khiến tâm trí Băng từ thanh thản biến thành rối bời. Cái nhìn mê hoặc của anh khoét một lỗ sâu hoắm trong tiềm thức, khiến nỗi khát khao được hôn anh bừng lên trong cô.
Tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể, Băng nghiêng đầu chờ Phong nói tiếp.
– Em còn nhớ những gì mà tôi nói với em hôm trước chứ? Về… ừm, việc chúng ta sắp phải về Việt Nam ấy?
Ký ức đó làm dấy lên trong lòng Băng cảm giác mãn nguyện và buồn bã cùng một lúc. Phong đã nói rằng anh không thể sống thiếu cô – điều khiến cô mãn nguyện, và sự thật rằng hai người sẽ không thể gặp nhau thường xuyên khi về quê nhà – điều khiến cô buồn bã. Băng gật nhẹ đầu.
Phong mím nhẹ môi. Cô có thể thấy anh đang hồi hộp, hoặc bối rối, dù anh đang cố không thể hiện điều đó ra bên ngoài. Thậm chí ngay cả việc nhìn thẳng vào mắt cô cũng khiến anh phải lấy can đảm.
– Vì ngày mai chúng ta sẽ về nhà, vậy nên tôi đã tự mình chuẩn bị bữa tối này để nói rõ ràng với em cảm xúc của tôi. Có thể sẽ hơi dài dòng một chút, em sẽ lắng nghe tôi chứ?
Băng gật đầu. Phong cười nhẹ với cô rồi đan hai tay vào nhau, lục tung vốn từ ngữ của mình.
– Em biết tôi có một quá khứ và thân thế không mấy tốt đẹp. Hãy nói đúng hơn là tôi quá khác biệt với em. Tôi thuộc về bóng đêm, còn em thì có một cuộc sống đầy ánh sáng. Em thuần khiết như thuỷ tinh, còn tôi thì… vẩn đục như con dao đã nhuốm máu. Điều đó khiến tôi trăn trở rất nhiều lần. Liệu… tôi có xứng với em không? Và liệu tôi có nên rời xa em, để em không dính vào hạng người mờ ám như tôi?!
Băng đặt tay lên tay Phong, vẻ như muốn phản đối. Anh mỉm cười và nắm lấy nó, ngước lên nhìn cô.
– Nhưng rồi tôi nhận ra điều đó chẳng hề quan trọng. Xứng hay không, tôi vẫn không thể ngăn mình bị hút về phía em. Mẹ tôi bỏ tôi để đi theo một người đàn ông khác từ khi tôi còn rất nhỏ, và tôi trở nên căm ghét toàn bộ phụ nữ, nhưng lại chẳng thể căm ghét em. Em thật khác biệt, không chỉ là vẻ đẹp đến ngạt thở khiến tôi sững sờ mỗi khi nhìn em, mà còn vì vẻ đẹp tâm hồn em. Em mạnh mẽ theo cách riêng của mình, tình cảm theo cách riêng của mình, và đáng yêu theo cách riêng của mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của mình sẽ đảo lộn chỉ vì một cô gái, nhưng mọi lí lẽ của tôi đã sụp đổ ngay từ giây phút tôi gặp được em.
Bàn tay Băng run rẩy trong cái siết chặt của Phong. Cô muốn hét lên với anh rằng cô cũng có cảm giác như vậy khi gặp được anh, nhưng cô cố hết sức để kìm bản thân lại. Phong muốn cô lắng nghe, và cô sẽ làm vậy.
– Mấy lời sến sẩm này thật không giống tôi, nhưng mà để diễn tả cảm xúc của tôi dành cho em thì điều đó là cần thiết. Tôi chỉ muốn khẳng định rằng em có ý nghĩa với tôi như thế nào. Thời gian tôi biết em chưa lâu, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được thứ tình cảm mãnh liệt đến như này, và tôi sẽ là một thằng ngu nếu cứ cố gắng phủ nhận nó.

– Không có một giây phút nào trôi qua trong ngày mà tôi lại không cảm ơn Chúa vì đã mang em vào cuộc sống của tôi. Em không cần đáp trả lại tình cảm của tôi, nhưng xin em, đừng bắt tôi rời khỏi em. Tôi cần em, và Chúa mới biết tôi muốn em nhiều đến thế nào. Thậm chí cái ý nghĩ cầu hôn em cũng đã từng lướt qua đầu tôi. Điên rồ thật.
Phong cười gượng gạo, vẫn chưa thể làm quen với những từ ngữ đang thoát ra từ tim mình. Các vì sao rơi vào mắt anh, chiếu thẳng vào Băng.
– Em là cô gái đầu tiên và cũng sẽ là cô gái cuối cùng tôi dành nhiều tình cảm đến thế này, tôi có thể đảm bảo như vậy. Tôi cần nghe giọng nói em mỗi ngày, cần ngắm khuôn mặt em mỗi giờ, cần cả mùi hương của em trong không khí tôi thở mỗi phút. Tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ trở nên thế nào nếu em bỏ tôi đi, và ý nghĩ đó luôn là sự tra tấn kinh khủng nhất. Tôi…
Băng đặt một ngón tay lên môi Phong, khiến anh dừng lại. Ánh nhìn mê đắm của anh khiến cô phải cắn chặt môi để khỏi nấc lên.
– Anh không cần nói nữa. Anh yêu em, em biết điều đó.
Phong cười hiền, hôn nhẹ lên ngón tay Băng. Anh thì thầm.
– Hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Tim Băng như vỡ oà. Đây là thời khắc thích hợp nhất. Nếu không nói ra bây giờ, cô sẽ chẳng bao giờ nói được cả. Băng khó nhọc cất tiếng:
– Anh yêu em… Và em cũng yêu anh.
Thời khắc ấy, một thứ gì đó trong Băng đã bật tung như sợi dây thun. Cô biết mình không thể giấu điều này thêm nữa, và cũng chẳng thể nào phủ nhận thêm nữa. Cô sẽ chẳng bao giờ có thể tìm được một nụ hôn nào gây cho cô nhiều cảm xúc như nụ hôn của chàng trai này, cũng sẽ chẳng tìm được một gương mặt, một vòng tay, một giọng nói nào có thể khiến cô mê đắm đến vậy.
Cô từng căm ghét tình yêu, đúng thế. Nhưng nếu đó là tình yêu với Phong, với người con trai đã làm đảo lộn cuộc sống của cô, người đã bao lần liều mạng bảo vệ cô, thì cô nghĩ mình có thể thử. Trái tim lạnh băng của cô đã tan chảy vì anh từ lâu, nhưng cô quá hèn nhát để thừa nhận điều đó.
Phong hoàn toàn sững sờ. Anh trợn tròn mắt nhìn Băng như thể vừa bị cô ném vào người một quả bom nguyên tử. Đó là một biểu cảm hiếm hoi ở anh mà Băng rất có thể sẽ thích thú, nhưng cô còn quá bận lảng tránh ánh mắt anh và giữ á mình không đỏ thêm.
– Tôi không nghe nhầm… phải không? Em vừa nói là… em yêu tôi?!
Băng gật nhẹ đầu khẳng định, hai tay xoắn xuýt vào nhau đặt trên đùi. Trước khi cô kịp nhận ra thì Phong đã lao khỏi ghế – mạnh đến mức khiến nó đổ kềnh, và kéo cô vào một nụ hôn cuồng nhiệt. Anh rút cạn hơi thở của cô, đẩy lưỡi vào trong khoang miệng cô, ẩm ướt và đầy đòi hỏi.
Băng mềm nhũn người, mi mắt khép lại. Nếu không nhờ tay Phong đỡ trên hông thì có lẽ cô đã ngã nhào. Tâm trí cô thoáng qua một ý nghĩ điên rồ rằng cô sẽ nói yêu anh mỗi ngày, chỉ để anh hôn cô mãnh liệt như bây giờ.
Phong khó khăn buông Băng ra. Anh vẫn ôm cô cực kì chặt như đang ôm một kho báu vô giá, đầu gục vào vai cô. Giọng anh trở nên khác lạ so với bình thường, chứa đựng niềm hạnh phúc quá to lớn mà anh đang cố kiểm soát. Băng thích cái cách cô ảnh hưởng lên anh. Thật sự thích.
– Băng, em có thể nói lại điều đó được không?
Băng mím nhẹ môi, má hồng lên.
– Em yêu anh.
Phong cố ngăn mình cười toe toét như một đứa trẻ. Cô đã nói yêu anh. Người con gái anh yêu đã nói yêu anh. Vì Chúa, anh đã rất nhiều lần tự dằn vặt mình với cái suy nghĩ rằng Băng sẽ yêu một ai đó khác – không phải anh, trong tương lai. Phong sẽ phải lựa chọn – chúc phúc cho cô, hoặc khiến cho tên khốn kia biến mất. Nhưng giờ thì anh lại chính là tên khốn đó.
Người Phong run lên bần bật vì vui sướng. Anh khao khát được hét lên với cả thế giới rằng Băng là của anh. Chính thức, và mãi mãi là của anh. Anh muốn ôm cô thật chặt và hôn cô thật say đắm. Anh muốn bế cô lên, đưa cô vào giường và làm đủ thứ chuyện với cô. Anh muốn trượt lưỡi mình khắp cơ thể kiều diễm của cô, và yêu cô thật nhiều cho đến khi cô phải rên rỉ tên anh như một lời cầu nguyện. Nhưng anh sẽ phải kìm nó lại, vì anh biết Băng sẽ sợ. Chúa ơi, anh yêu cô biết chừng nào.
– Tôi có một món quà tặng em.
Buông Băng ra với vẻ luyến tiếc, Phong lấy một hộp trang sức thuôn dài được bọc trong vải nỉ xanh dương đậm từ trong túi quần. Anh đặt nó vào tay Băng, muốn cô tự mình mở nó.
Bên trong hộp là chiếc vòng cổ lộng lẫy nhất Băng từng thấy. Dây vòng được làm bằng bạc, mảnh mai và diễm lệ. Mặt vòng tái hiện hình ảnh mặt trăng khuyết, làm hoàn toàn từ đá Sapphire có viền bạc bên ngoài. Đặc biệt, ở mặt trong của trăng có nét khắc uốn lượn dòng chữ: “My angel ∞”
Bàn tay Băng run rẩy khi nâng niu chiếc vòng. Phong quan sát phản ứng của cô rồi từ tốn giải thích ý nghĩa của món quà.
– Phần đá Sapphire là để tượng trưng cho biển cả. Mặt trăng có thể rất lạnh lùng và khó đoán, giống như em vậy, nhưng khi ở cạnh biển, nó lại nhạy cảm vô cùng. Chỉ một gợn sóng nhỏ cũng đã làm nó run lên. Em có thể là cô gái khó hiểu và đáng ghét nhất thế giới, nhưng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ em. Tôi sẽ luôn ôm em vào lòng và làm em phải rung động, giống như cách biển cả luôn ôm trọn mặt trăng vậy. Em chính là thiên thần mà Chúa đã ban cho tôi.
Phong ngập ngừng.
– Tôi đã đặt làm riêng cái này, không biết em có thích không. Đáng nhẽ tôi phải nói dài hơn, nhưng lời tỏ tình của em đã khiến tôi quên gần hết rồi.
Băng im lặng, mắt nhìn chăm chăm chiếc vòng. Nó đẹp và hoàn hảo đến khó tin. Cô có đang mơ không? Nhỡ tất cả những thứ này đều do cô tưởng tượng ra? Ôi, làm ơn, việc này hãy là sự thực. Hãy nói rằng cô đã yêu đúng người đi. Băng thầm cảm ơn Chúa một nghìn lần trong lòng vì đã mang đến cho cô một chàng trai tuyệt vời đến thế này.

Mãi không thấy Băng nói tiếng nào, Phong bắt đầu trở nên lo lắng. Mồ hôi túa ra trên trán anh dù gió đêm vẫn đang thổi mạnh. Anh thì thầm.
– Nói gì đó đi, xin em.
Băng bừng tỉnh khỏi cơn mê, nhận ra mình đã im lặng quá lâu. Cô khó nhọc tìm từ ngữ.
– Em….
– Em không thích nó à? Tôi có thể đặt làm một chiếc khác, chỉ cần em nói một tiếng thôi.
Băng lắc mạnh đầu, cố moi tiếng nói của mình ra khỏi miệng. Anh đang khiến cô xúc động đến ngạt thở. Giọng cô vỡ ra thành ngàn mảnh:
– Không. Em rất thích. Nó… thật hoàn hảo.
Phong thở hắt ra nhẹ nhõm. Anh lấy chiếc vòng từ tay Băng rồi đi ra sau lưng cô.
– Để tôi đeo giúp em.
Chiếc vòng nhanh chóng yên vị trên cổ Băng, và không thể vừa vặn hơn. Phong lùi ra xa một chút để ngắm nhìn cô gái của mình. Anh mỉm cười mãn nguyện.
– Hợp với em lắm.
Băng đột ngột nhướn chân lên và hôn chụt vào môi Phong. Má cô hơi đỏ sau hành động đó, nhưng mắt thì dạt dào hạnh phúc. Cô nghiêng đầu, môi nở một nụ cười nhẹ tênh.
– Cảm ơn anh.
Thời gian như dừng lại. Phong đứng sững, không một giây nào rời mắt khỏi người con gái anh yêu. Cô vừa cười. Chúa chứng giám, người con gái anh yêu vừa thực sự nở một nụ cười. 12 năm sống trong sự cô đơn buồn bã, 12 năm trốn tránh tình yêu, 12 năm với duy nhất một biểu cảm trên gương mặt, và giờ thì cô đứng đó, dưới ánh trăng, nở một nụ cười mà chỉ có chốn Thiên Đường mới có thể tạo ra.
Tình yêu đôi lúc thật khốn nạn.
– Phong? – Băng khẽ gọi.
Anh bừng tỉnh. Quá nhiều thứ đến cùng một lúc: lời tỏ tình của cô, cái hôn trộm tinh nghịch của cô, nụ cười của cô, tất cả khiến đầu óc Phong rối tung lên như cuộn len rơi vào tay mèo. Anh cúi mặt xuống, tự hỏi không biết mình nên phản ứng thế nào cho phải. Tim anh nện thình thịch trong lồng ngực.
– Tôi không sao. À, ý tôi là có sao. Lạy Chúa, nụ cười của em khiến tôi ngạt thở. Không! Không phải theo nghĩa tiêu cực, ý tôi là… em cười rất đẹp. Tôi đang nói gì thế này?! Ý tôi là…
Băng không phản ứng gì cả. Cô chầm chậm tiến lại gần Phong và đặt một tay lên má anh. Tiếng nói ngừng bặt. Anh ngước lên nhìn cô vẻ khó hiểu, nhưng biểu cảm trên gương mặt cô đã trở nên khó dò như trước. Cô vuốt ve từng đường nét trên gương mặt anh, từ gò má, vầng trán, mũi, môi, và cằm. Tay cô đi đến đâu, làn da Phong nổi lửa đến đó. Cảm thấy tim mình đã ổn định trở lại, anh nhắm nghiền mắt, khẽ thì thầm.
– Em đang làm tôi hối hận vì đã không làm đến cùng buổi tối hôm đó đấy, em biết chứ?
Phong cố nhắc nhở Băng về cái đêm mà hai người suýt làm tình, cầu mong những ý nghĩ về nó sẽ khiến cô tự động dừng lại. Một mặt, anh muốn khoảnh khắc này kéo dài vĩnh viễn. Mặt còn lại, anh sợ mình sẽ không kìm chế được bản thân.
Đáng tiếc là Băng hầu như không nghe thấy Phong nói gì. Mắt mơ màng, cô lướt tay xuống cổ Phong, trượt dọc theo đường gồ lên của xương. Đây là người đã lấy lại nụ cười cho cô. Và cô yêu anh. Tại sao thế gian lại tồn tại một người tuyệt mỹ như thế? Tại sao cô lại gặp anh ở thời điểm này, mà lại không phải khi cô lên 5 tuổi và rơi vào tuyệt vọng? Nếu cô gặp được anh sớm hơn thì mọi chuyện đã tốt hơn nhiều. Phải, nếu cô gặp anh sớm hơn….
Phong gầm gừ trong cổ họng, quyết định phóng thích con thú trong mình. Hai tay nắm lấy đùi Băng, anh bế xốc cô lên, để chân cô kẹp chặt quanh hông mình. Môi anh nghiến vào môi cô trong sự cuồng dã, phần đùi trong của cô bị bóp mạnh như một sự trừng phạt. Băng hơi bất ngờ, nhưng cô chẳng có ý định chống cự. Cô luồn tay vào trong mái tóc đen bồng bềnh, và đáp lại nụ hôn của anh.
Dục vọng thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể Phong. Trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, anh buông tha ôi cô, thì thầm trong hơi thở hổn hển.
– Có lẽ chúng ta nên vào trong.
Băng gật đầu, và môi Phong lại ở trên môi cô. Ôm chặt thiên thần của mình trong tay, anh bế cô về villa, hướng đến phòng ngủ.
End chap 40.
A.N:
Mình biết cái chap này nó sến rồi, vậy nên dừng ngay lại nếu các bạn định cằn nhằn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.