Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ

Chương Ngoại truyện: Quá khứ


Bạn đang đọc Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ: Chương Ngoại truyện: Quá khứ

Ngày xửa ngày xưa, khi Mỹ còn chưa được sinh ra, và Mạnh Vũ vẫn còn là một chàng trai 33 tuổi quyến rũ, phong độ. Anh là cậu ấm độc nhất của tập đoàn Dương Ngọc bấy h đã vô cùng hùng mạnh. Do bị gia đình ép buộc, Vũ phải kết hôn với Trịnh Phương Giang, tiểu thư của một gia đình giàu có. Giang yêu anh, nhưng anh ko hề yêu cô. Hai người sinh ra Minh Nguyệt. Khi Nguyệt được 3 tuổi, Vũ quá chán việc sống với người vợ nhõng nhẽo, trẻ con nên viện cớ đi công tác, sang Pháp xả hơi. Chính ở đây, anh đã gặp người phụ nữ anh nguyện yêu suốt đời, đồng thời cũng là mẹ Băng – Thanh Cầm.
Vương Đặng Thanh Cầm – cô là một người Pháp gốc Việt. Hồi đó, cái tên Thanh Cầm được biết đến là một nghệ sĩ violin tuyệt đỉnh, đồng thời cũng sở hữu nhan sắc nghiêng thành đổ nước. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng hình mảnh mai ấy trên san khấu, Mạnh Vũ đã ko thể rời mắt. Khuôn mặt đó, thân hình đó cộng với cái khí chất ung dung cao ngạo trên sân khấu làm anh say đắm. Tiếng đàn len lỏi trong tâm hồn anh, khơi dậy cái thứ cảm xúc anh chưa một lần được cảm nhận ở bên Phương Giang. Cái giây phút ấy, trong mắt anh chỉ có cô, tâm hồn anh tràn đầy những thanh âm du dương trầm bổng cô tạo nên. Anh đã yêu! Là thật sự, vô cùng yêu một người con gái dù cho chưa một lần trò chuyện. ” Vương Đặng Thanh Cầm, em phải là của tôi! Của một mình tôi thôi! “
Từ ngày đó, anh đi theo cô mọi lúc mọi nơi, chủ động làm quen, tán tỉnh cô. Cô có vẻ lạnh lùng, xa cách. Anh càng thích! Anh quan tâm chăm sóc cô từng chút một, mặc kệ cô có đồng ý hay ko. Rồi ông trời cũng ko phụ lòng anh, Cầm nói yêu anh lần đầu tiên sau một thời gian dài bị cái đuôi là anh đeo bám. Tim Vũ như muốn vỡ oà trong niềm hạnh phúc tột cùng. Họ yêu nhau, bằng cả trái tim. Anh k giấu diếm cô điều j, kể cả về Giang và Nguyệt. Cầm tin vào tình yêu của anh, vẫn yêu anh. Nhưng đời là thế, ông trời hay ghen với những tình yêu đẹp như vậy, phải chia cắt!
Ở Việt Nam, Phương Giang chán nản khi mà Vũ ko có nhà. Hỏi nơi anh đi, cô dẫn theo Nguyệt sang Pháp. Và cô tình cờ nhìn thấy, Vũ đang nắm tay người phụ nữ khác, cười nói trên phố. Nụ cười đó, anh chưa bao h dành cho cô! Ghen tức lồng lộn, nhưng Giang ko muốn mất anh, cô gọi điện, tỏ vẻ nhớ anh, nũng nịu đòi anh về, nói rằng nếu ko ba mẹ sẽ rất tức giận. Ko muốn bị đấng sinh thành rầy la hơn là nhớ Giang, bất đắc dĩ, Vũ quay về. Lúc đó, Thanh Cầm đang mang thai Băng.
Về nước, Giang muốn có thêm một đứa con nữa với anh để tăng ràng buộc. Cô được bố mẹ anh ủng hộ, Vũ ko thể ko đồng ý. Huyền Mỹ được sinh ra. 3 năm qua đi, dù cho có 2 đứa con gái đáng yêu bên cạnh, Vũ vẫn hằng đêm nhớ đến Cầm. Anh nhớ cô da diết, muốn được nghe giọng nói, tiếng cười của cô, muốn cảm nhận hơi ấm của cô trong vòng tay anh. Phương Giang để ý tất cả những điều đó, tất nhiên cô hiểu lí do. Cô ghen tức, cô hận con đàn bà đó! Con đàn bà đã cướp mất trái tim anh trong khi nó đáng ra phải là của cô! Lao vào cái hố sâu tuyệt vọng của một tình yêu mù quáng, Giang thuê người…giết chết Vương Đặng Thanh Cầm!

Băng được 4 tuổi. Cô bé hồn nhiên, xinh xắn thậm chí còn hơn cả mẹ. Thanh Cầm yêu chiều con gái hết mực, nhưng cô vẫn ko khỏi đau khổ mỗi khi đứa con gái bé bỏng hỏi về bố nó. Đã 3 năm kể từ khi anh để cô ở lại với giọt máu của anh. Phải chăng anh đã quên cô? Ko! Cô phải tin vào tình yêu của anh, anh nhất định sẽ quay lại bên cô.
Nhưng, vào một đêm, cái đêm một túm người áo đen đòi lấy mạng cô, Thanh Cầm hiểu, vậy là định mệnh đã ko cho cô ở bên anh rồi. Điều duy nhất cô có thể làm là bảo vệ Băng – vì tinh tú bé nhỏ hai người đã tạo nên. Có thể do may mắn, hôm đó Băng ở lại nhà bạn cô, Thanh Cầm ở nhà một mình. Bọn giết thuê ko biết đến sự tồn tại của Băng, vội vã trở về nước nhận tiền từ bà chủ.
Thanh Cầm là một nghệ sĩ violin nổi tiếng toàn thế giới, cái tin cô qua đời được lan truyền khắp nơi. Mạnh Vũ rụng rời, ko dám tin đây là sự thật, vội sang Pháp chứng thực thông tin. Anh suy sụp. Bàng hoàng. Tuyệt vọng. Người phụ nữ anh yêu hơn cả bản thân đã chết! Làm sao anh sống nổi nếu thiếu cô! Linh hồn của anh, tình yêu trong anh, đều rời bỏ anh! Trò chuyện với bạn bè Thanh Cầm cho thỏa nỗi nhớ mong, anh tình cờ gặp Hải Băng. Bạn bè cô nói đó là con gái Thanh Cầm. Ko thể nào! Chẳng lẽ…là con gái anh?! Giọt máu của anh, đứa trẻ ngây thơ tội nghiệp đã mất mẹ khi mới 4 tuổi! Mặc kệ cho Giang sẽ lồng lộn ghen ra sao, bố mẹ anh sẽ tức giận thế nào, anh mang theo Băng về nhà. Anh đã ko thể bảo vệ ẹ nó, điều duy nhất anh có thể làm là hết mực yêu thương cô bé ấy.
Thấy Băng theo anh về nhà, Giang tức điên lên. Nhìn qua cũng đủ biết, nó là con gái Vương Đặng Thanh Cầm. Vì sao?! Mẹ nó dằn vặt cô chưa đủ ư? Sao anh có thể mang con của người đàn bà đó về nhà và ngang nhiên bảo rằng đó là con gái anh chứ! Điên cuồng trong cơn ghen, cô sang phòng anh, chửi rủa:
– Tại sao chứ? Nguyệt và Mỹ cũng là con anh cơ mà?! Sao anh đột nhiên mang con bé đó về nhà này chứ? Khốn kiếp!
Vũ lạnh lùng trả lời:
– Nó cũng là con gái anh. Anh yêu nó. Em chỉ cần biết vậy thôi.

Giang hét lên:
– Là con gái của ả Thanh Cầm phải k? Ả đó thì có j hơn em chứ?! Sao anh lại yêu nó đến mức u mê như vậy?! Vì sao? Vì sao lại vậy hả?!
Vũ nhíu mày:
– Tại sao em biết đến Thanh Cầm?
Giang cười. Một nụ cười quỷ dị:

– Sao lại có thể ko biết cơ chứ. Anh nghĩ tôi ngu ngốc đến độ ko biết anh ngoại tình lúc sang Pháp hả? Nói luôn cho anh biết, là tôi, chính tôi đã thuê người giết con ả đó đó. Con quỷ cái đó, nó đã quyến rũ anh, đã làm cho anh mê muội quá rồi. Tại sao chứ? Tại sao ko phải là tôi?!
Mạnh Vũ bàng hoàng. Là Phương Giang vì quá yêu anh đã thuê người giết Thanh Cầm! Người con gái anh yêu đã bị Giang giết chết! Là do anh! Anh đã hại cô!
Suốt những ngày sau đó, Vũ như người mất hồn. Anh hằng đêm vẫn luôn tự dằn vặt vì cái chết của Thanh Cầm. Phương Giang thấy anh như vậy thì ko khỏi buồn lòng. Xét cho cùng, cô cũng ko phải người xấu, chỉ là vì quá yêu anh mà mù quáng hại chết người anh yêu thương. Giang hiểu rõ Vũ ko hề có tình cảm với cô, Thanh Cầm mới thực sự là tình yêu của đời anh. Chỉ tội nghiệp 3 đứa trẻ sống trong nhà. Mỹ nhỏ nhất, cô bé lúc nào cũng cười, nài nỉ hai chị gái chơi cùng. Băng sau ngày mẹ mất thì lạnh lùng hẳn đi, dù ko biết nhiều về cái chết đột ngột của mẹ, nhưng cô bé đã ko còn nở nụ cười hồn nhiên trên mặt nữa.
Ngày qua ngày, chứng kiến thái độ thờ ơ Vũ dành ình, ánh mắt anh nhìn cô chứa đầy sự căm hận và khinh miệt, Giang suy sụp. Cảm giác tội lỗi luôn dâng lên trong lòng mỗi khi cô nhìn Băng, chính cô đã cướp mất nụ cười trên khuôn mặt ngây thơ thánh thiện ấy, cướp đi người cô bé yêu thương. Giang mất mẹ từ nhỏ, ko phải cô ko hiểu cảm giác ấy. Cứ như thế, cả tinh thần lẫn thể xác cô bị bào mòn từng ngày. Dường như ko thể chịu nổi thêm cái mặc cảm rằng mình là kẻ giết người, 1 năm sau, Giang…tự tử.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.