Đọc truyện Thiên Thần Tan Vỡ – Chương 15
Cô nài nỉ đòi thu dọn. Anh biết điều đó là vì cô là người gọn gàng, ngăn nắp. Nhưng anh không biết được rằng cô có thói quen đó từ trước cả khi vụ bạo lực ở Boston xảy ra – cô luôn giữ cho nhà và bếp gọn gàng ngăn nắp. Cô luôn đến đúng chỗ khi muốn tìm chiếc bát pha chế thức ăn, chiếc áo sơ mi màu xanh yêu thích của cô hay chìa khóa ô tô cũng vậy. Cuốn sổ séc của cô lúc nào cũng cân bằng.
Những gì xảy ra với cô thực ra lại khiến cô trở nên gọn gàng, ngăn nắp và có tính tổ chức hơn. Hiện tại thì cô không chỉ muốn mà cô cần phải ngăn nắp bởi vì nó sẽ mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Nếu không để cô làm thì cô sẽ phật ý nên Brody đành chung tay lau khô chén bát và cất vào chạn. Nhưng anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô thu dọn thức ăn thừa, bỏ đồ của cô vào hộp và lau chùi bếp nấu nhà anh.
Sự lo lắng lại tái hiện và cô đã im lặng chịu đựng. Nhưng anh vẫn thấy nó hiển hiện trên làn da cô rõ như những vết phát ban khi cô giặt miếng giẻ lau tay vắt khô nước và phơi trên mép bồn rửa cho khô.
Anh nghĩ bữa ăn đã xong, việc thu dọn cũng hoàn tất, bây giờ có lẽ là lúc nghĩ đến chuyện quan hệ được rồi.
Anh tưởng tượng mình ôm chặt cô chạy lên phòng và lao xuống giường. Cần phải tranh thủ, anh sẽ làm cô trần truồng trước khi cô thay đổi quyết định. Nhưng anh từ chối ý nghĩ đó ít nhất là vào thời điểm này. Anh muốn đến với nó bằng biện pháp nhẹ nhàng hơn.
– Em có muốn đi dạo không ? Chúng ta có thể đi ra hồ nước một lát. – Anh có thể thấy cả sự ngạc nhiên và thoải mái xuất hiện trên gương mặt cô.
– Rất tuyệt, em cũng chưa đi dạo ở đó bao giờ, ít nhất là ở mé bên này hồ.
– Tối nay trời rất sáng nhưng em vẫn nên mặc áo khoác vào.
– Vâng, – cô vào phòng lấy chiếc áo của mình trên móc.
Anh đi vào, đứng sau cô cố ý tự lấy chiếc áo của mình. Cô hơi giật mình khi hai người chạm vào nhau và tránh sang một bên trước khi đi ra cửa.
Cơn xúc động của cô chỉ ùa về một thoáng và tan nhanh biến vào bầu không khí lạnh bên ngoài.
– Trời bên ngoài tuyệt đẹp. – Reece thốt lên và hít thở thật sâu như để tận hưởng mùi thơm của đất và nhựa thông. – Em không dám đi dạo một mình vào buổi tối mặc dù em rất thích. – Cô kéo cao cổ áo khoác trong khi đi. – Hoặc là em sợ bên ngoài yên tĩnh quá hoặc ồn ào và rồi lại quyết định lên luôn phòng khi tan ca làm buổi tối.
– Vào thời gian này thì chủ yếu là người dân của thị trấn đi dạo thôi. Em không nên quá lo lắng.
– Thế thì anh chưa nghe nói đến bọn tâm thần nấp dưới đầm lầy, bọn hiếp dâm có hệ thống mới ghé qua thị trấn và còn một ông giáo viên dạy toán tỏ ra tốt bụng nữa nhưng thực ra lại là một tay giết người kỳ cựu.
– Có thể anh chưa nghe nói.
Reece liếc nhìn anh có vẻ trầm ngâm và so vai nói. – Tuần trước có một đêm em không ngủ được và muốn thức dậy đi dạo. Em còn nghĩ đến việc mang theo chiếc dĩa để đề phòng những kẻ điên cuồng.
– Em định mang theo dĩa ăn sao ?
– Vâng. Khi cần thiết nó vẫn có thể làm tổn thương đối phương mà. Nhưng sau đó em quyết định không đi nữa mà ở phòng xem phim. Thật buồn cười, em rất nực cười. Tại sao anh lại thích quan hệ với em, Brody.
– Có thể vì anh thấy phụ nữ bị loạn thần kinh chức năng rất “nhiệt”.
– Không, không phải thế. – Nhưng Reece vẫn cười gạt đuôi tóc của mình ra sau lưng và ngước nhìn bầu trời. – Ôi, hào quang bao la quá. Em nhìn thấy cả dải ngân hà kìa. Em nghĩ đó là dải ngân hà theo những gì em biết về các chòm sao.
– Đừng nhìn anh. Anh thì chỉ thấy vài chòm sao và vầng trăng đang tỏa sáng thôi.
– Vậy sao? – Nãy giờ anh vẫn không nắm tay cô khiến cô nghĩ có lẽ anh là mẫu người không thích cầm tay nên cô thọc tay vào túi áo khoác cho ấm. – Lại bịa rồi, anh lại sắp bắt đầu công việc sáng tác đấy.
Brody cũng thọc mấy ngón tay vào túi quần jeans và ngước mắt nhìn hình dạng mấy chòm sao. – Chòm sao Herman đứng một mình hay còn gọi là Người đàn ông Béo đứng một chân. Ở phía tây là sao thần bếp chuyên phụ trách những đầu bếp làm món rán.
– Có cả sao thần bếp nữa sao? Thế mà bây giờ em mới biết mình có một vị thần hộ mệnh.
– Em đâu phải là đầu bếp biết làm món rán.
– Có chứ, ít nhất là ở thời điểm này. Em còn muốn sao đó chỉ dành cho riêng em. Anh nhìn bóng nó *** dưới nước kìa.
Ánh sao *** xuống mặt nước lung linh như có hàng ngàn ngôi sao đang tỏa sáng. Ánh trăng càng làm cho khung cảnh trở nên thơ mộng. Không khí tràn đầy mùi thơm của nhựa thông, của đất, nước và cỏ.
– Đôi khi em rất nhớ Boston. – Reece kể cho Brody nghe. – Và em nghĩ em sẽ phải quay về, em muốn quay về và tìm lại con người mình ở đó, tìm lại cuộc sống bận rộn và bạn bè em. Ở đó em còn có một căn hộ tường trang trí màu đỏ kiểu của người Hoa phòng ăn sơn màu đen bóng.
– Tường em sơn màu đỏ sao?
– Em thích màu đậm. – Đã có thời gian cô khá béo. – Nhưng rồi em nghĩ cho dù em có thể quên hết được những chuyện đã xảy ra thì cũng chưa chắc em đã tìm lại được điều gì ở đó mà em còn cần. Em cũng không thích màu đỏ ấy nữa.
– Có sao đâu? Em cứ trang trí chỗ em ở và nếu không phù hợp thì em tìm đến với chỗ khác. Em có thể dùng bất kỳ loại màu gì mình cảm thấy thích mà.
– Đó chính là những gì em đã tự nhủ với mình khi ra đi. Em bán tất cả mọi thứ, cả căn hộ có phòng ăn sơn đen bóng của em nữa. Em nghĩ cần phải làm như vậy. Em không còn làm việc nữa trong khi lại có rất nhiều việc cần phải tiêu tiền. Nhưng đó chỉ là một phần, cái chính là em không còn cần đến chúng nữa.
– Em buộc phải làm như vậy thôi. – Nhưng anh biết phải khó khăn đến thế nào một người như cô mới dám dứt ruột bán đi những thứ đã thuộc về mình. Chắc cô rất đau lòng và buồn.
– Vâng, vâng, em buột phải làm như vậy và em thanh toán hết được các khoản. Bây giờ thì em ở đây rồi.
Cô bước đến gần hơn mép nước. – Người phụ nữ trong cuốn sách của anh – người mà anh quyết định không giết ấy tên là gì?
– Tên cô ấy là Madeline Bright. Thường gọi là Maddy.
– Maddy Bright. – Reece nhắc lại. – Em rất thích, nghe rất thân thiện. Hy vọng cô ấy đúng là con người như vậy.
– Đúng thế đấy.
Họ đứng cạnh nhau một lúc lâu im lặng cùng ngắm mặt hồ dưới bóng đêm in bóng những ngọn núi từ xa xa hắt lại.
– Khi gặp em ở trên con đường đó. lúc anh đang ngồi nghĩ xem cô ấy chết thế nào và em tiếp tục đi, anh có định sẽ ngồi đó cho đến khi em quay xuống không?
Anh vẫn nhìn chằm chằm dãy núi Tetons *** bóng. – Hôm đó là một ngày đẹp trời và anh chả còn việc gì khác để làm cả.
– Lúc em lao xuống đã thấy anh đang đi lên rồi mà?
– Anh chả còn việc gì để làm cả. – Brody nhắc lại và Reece quay sang chỗ anh.
– Anh là người đàn ông rất đáng yêu.
Cô đã biết tận dụng cơ hội, đúng là một bước tiến lớn. Cô đưa tay ôm mặt anh, kiểng chân và đặt một nụ hôn lên môi anh.
– Anh sẽ lại làm mọi chuyện rối tung lên mất thôi. Em nên biết điều đó trước khi chúng ta trở về. Anh muốn quay về ngay bây giờ và lên giường cùng với em.
– Đó là ý tưởng tuyệt vời.
– Thỉnh thoảng anh vẫn có được những ý tưởng như thế đấy. Em nên nắm tay anh đề phòng anh xúc động quá mà bỏ chạy về trước mất.
– Vâng.
Cô không thả tay anh ra nhưng cũng không muốn vội vàng. Và càng về gần đến căn hộ của anh cô càng thấy hồi hộp.
– Có lẽ chúng ta nên uống thêm một ly rượu vang.
– Anh uống đủ rồi, cám ơn em. – anh vẫn nắm tay cô và bước đi.
– Anh thử nói xem chuyện này rồi sẽ đi đến đâu?
– Ngay bây giờ thì chỉ đến phòng ngủ của anh thôi.
– Vâng, nhưng… – lảng tránh cũng chả ích gì nữa vì anh đã đẩy cô vào nhà rồi. – Ôi, anh phải khóa cửa chứ.
Brody ngay lập tức làm theo: – Được rồi.
– Em nghĩ chúng ta nên…
Cô không kịp nói hết và giật bắn mình khi anh kéo cô lại và nhấc bổng lên vai.
– Kìa anh. – Rất nhiều cảm giác trái ngược nhau đang xung đột khiến cô không thể hiểu nổi việc anh vác cô như thế là hành động lãng mạn hay là điều đáng xấu hổ nữa. – Kìa anh, như thế không được đâu. Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện vài phút xem thế nào. Em chỉ muốn anh đừng mong đợi quá ở em vì đã lâu rồi em không được…
– Em nói nhiều quá đấy.
– Như thế không được. – cô nhắm chặt mắt khi anh bước lên cầu thang. – em cảm thấy nghẹn cổ. Anh, lúc ở ngoài em còn hít thở được nên em nghĩ mình có thể làm được, không phải em không thích, chỉ là em không chắc thôi. Em không biết. Ôi, lạy Chúa. Anh có khóa ở phòng ngủ không?
Anh vặn chốt và khóa cửa lại: – Được chưa.
– Em không biết. Có thể được rồi. Em ngớ ngẩn quá nhưng em chỉ…
– Biết mình ngớ ngẩn là bước đầu tiên trong tiến trình hồi phục đấy. – Anh thả cô đứng xuống ngay cạnh giường. – Còn bây giờ thì im lặng đi.
– Em chỉ nghĩ nếu chúng ta…
Ý nghĩa của cô lại đứt đoạn khi anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt và tìm đến môi cô rất vội vàng, tham lam. Reece chỉ còn cảm thấy sự sợ hãi và ham muốn đang sôi sục đấu tranh trong cô.
– Em nghĩ em…
– Im lặng nào. – Anh lại tiếp tục công việc của mình.
– Em biết. Anh nói cũng được nhưng anh có thể tắt đèn đi được không?
– Anh đâu có bật lên. – Có lẽ ánh trăng và ánh sao mới chỉ ban nãy thôi còn rất lãng mạn đáng yêu thì bây giờ lại trở nên quá sáng đối với cô.
– Cứ coi như anh vẫn nắm tay em để em không bỏ chạy được.
Nhưng bàn tay anh lại mò mẫm ngược lên cơ thể cô, các ngón tay anh làm việc cật lực trên ngực cô. – Anh có bao nhiêu tay vậy?
– Đủ để làm tròn bổn phận của nó. Em nên nhìn anh, nhìn anh đi Reece. Đó, em có biết lần tiên anh gặp em không?
– Lúc ăn… tối. – Ánh trăng làm mắt cô tối hẳn như màu xanh trong bóng đêm. – Ở nhà hàng Joanie.
– Đúng. – anh cởi áo và cúi đầu ghé sát miệng vào tai cô đến khi cô run rẩy. – Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã xao lòng. Em còn nhớ anh đã nói gì không?
– Có, có. Anh Brody…
– Đôi khi em chủ động. – Anh ghé miệng vào cổ cô. – Đôi khi thì không nhưng em vẫn biết khi em cảm nhận được nó.
– Nếu trời tối… nếu trời tối thì tốt hơn.
Anh nắm bàn tay cô đang che vết sẹo bỏ ra. – Chúng ta còn nhiều cơ hội để kiểm nghiệm lời em nói mà. Em có những chỗ da rất hấp dẫn đấy cô bé mảnh mai ạ. – Anh kéo tay lên vai gạt chiếc áo sơ mi của cô ra. – rất mềm mại và mịn màng. Đàn ông ai cũng muốn được thưởng thức nó. Đừng, đừng, em không được làm thế. – Anh đưa tay ôm đầu để cô quay mặt lại phía anh. – Hãy nhìn anh đi.
Đúng là mắt mèo, cô nghĩ. Họ đang ở rất gần nhau nhưng dường như cô không thể nhìn rõ ánh mắt của anh. Chỉ thấy toàn một màu xanh đen và hổ phách rất khó nhìn. Cô cảm thấy bất an khi nhìn vào đó, nhưng nỗi sợ hãi của cô lúc này bỗng trở nên rất khó hiểu.
Và rồi đôi bàn tay thật khéo léo của anh lần tìm và mở tung khóa chiếc áo ngực của cô khiến Reece hồi hộp.
Cổ họng cô nghẹn ngào nhưng anh vẫn rất tham lam, người áp sát người cô từ miệng đến chân. Tất cả những gì cô có thể cảm nhận được về anh lúc này là sự cứng rắn khỏe mạnh và đó cũng chính là những thứ cô cần.
Đôi bàn tay anh thăm dò khắp cơ thể cô khiến cô nhận ra những chỗ bí mật của mình mà bấy lâu nay cô lãng quên. Anh cởi thắt lưng trước khi thọc tay xuống khám phá cô.
Cô đáp lại cũng rất nóng bỏng dâng trào vừa ngượng ngùng e thẹn vừa khao khát thèm thuồng. Nhưng cho dù cô ở mức độ nào đi nữa thì cô cũng luôn kéo anh theo mình, hơi thở cô nghẹn ngào lúc thì dâng trào lúc thì tắc nghẹn.
Cô vừa mỏng manh yếu ớt vừa mạnh mẽ trước làn da mềm mại và vô cùng hấp dẫn của anh. Cô vụng về dò dẫm cởi chiếc áo sơ mi của anh và mỗi lần anh chạm vào người, cô lại nấc lên nghẹn ngào.
Anh tham lam hưởng lạc và trở nên dữ dằn khi không còn kiềm chế nổi mình nữa.
Cánh tay cô ôm chặt lấy người anh khi anh bế cô lên và đặt xuống giường. Hơi thở gấp gáp của cô luôn bị miệng anh chặn lại. Trong trạng thái mê hoặc cô cởi giày và nhấc mình để anh có thể kéo chiếc quần jeans của cô xuống.
Miệng anh lại di chuyển từ trên xuống dưới bắt đầu từ miệng cô, sau đó là cổ và ngực trong khi hai tay cô bám vào lưng và vai anh như muốn đâm thủng cả làn da. Cả thân hình cô như dâng trào, như muốn tiêu tan trước cơn sóng dữ dội đó.
Trái tim cô rộn ràng, các mạch máu như muốn vỡ tung khi miệng anh bám chặt lấy ngực cô.
Sức nặng của anh đè lên cô, miệng anh tham lam tìm kiếm trên người cô. Nhưng ngay cả trong cơn ham muốn tột cùng đó cô vẫn bị hốt hoảng. Cô muốn kháng cự lại nó, để cho con người cô hành động đúng theo bản năng. Nhưng cuối cùng thì cô vẫn phải đầu hàng nó khi lá phổi của cô ngừng hoạt động.
– Em không thở được. Em không thể. Khoan đã, dừng lại đi anh.
Phải một lúc sau anh mới nhận ra đó là sự hốt hoảng chứ không phải là cảm xúc của cô. Anh nằm sang bên nắm vai đỡ cô ngồi dậy.
– Em đang thở đó thôi. – Anh lắc người cô và nói tiếp. – Đừng hít mạnh như thế em sẽ mắc chứng thở quá nhanh đấy.
– Vâng, vâng. – Cô biết rõ triệu chứng của mình. Cô tập trung vào từng hơi thở, vào chuyển động của cơ thể mỗi khi cô hít vào và thở ra.
Cảm thấy xấu hổ cô ngồi ôm hai tay trước ngực dưới ánh trăng xuyên vào từ cửa sổ. – Em xin lỗi, chết tiệt, em không hề muốn như vậy.
– Thế thì chấm dứt đi.
– Khỉ gió, anh tưởng dễ dàng như thế sao? Trời ơi, em sẽ trở lại bình thường ngay bây giờ đây. Anh nghĩ rằng em thích ngồi ở đây trần truồng xấu hổ như thế này sao ?
– Anh không biết, thế em nghĩ gì ?
– Anh đúng là đồ đáng ghét.
– Đó, em lại nói chuyện nhẹ nhàng với anh rồi. – Mắt cô ánh lên vẻ tức giận và chính điều đó lại làm anh thích. Nhưng ánh trăng bên ngoài vẫn chiếu vào giữa họ như báo hiệu họ lại sắp bước vào một trạng thái mê ly nữa. – Em mà khóc anh sẽ không kiềm chế nổi đâu.
– Không bao giờ, anh đúng là đồ chết tiệt. – cô dùng khuỷu tay gạt nước mắt.
– Bây giờ em đã khóc xong rồi, anh sẽ tiếp tục nhé. – Brody gạt tóc ra sau lưng cô. – Anh có làm em đau không ?
– Anh hỏi cái gì ?
– Anh đã làm em đau phải không ?
– Không, Chúa ơi ! – cô giơ một tay che ngực một tay che mặt ngượng ngùng. – Không, em chỉ… em chỉ không thở được. Em thấy, em không biết nữa nhưng em cảm thấy như bị kẹt khi nằm dưới anh. Có lẽ đó chỉ là nỗi ám ảnh bị giam giữ thôi.
– Tưởng gì chứ nếu thế thì đơn giản. – anh nắm vai cô kéo cô nằm xuống đè lên anh. – Em sẽ ở trên.
– Brody…
– Hãy nhìn anh đi. – anh luồn một tay ra sau gáy kéo đầu cô xuống và tỳ sát miệng cô vào miệng anh. – Em cứ thoải mái đi. Em có thể làm kiểu gì cũng được miễn là thấy thoải mái.
– Em thấy lúng túng.
– Không, em không lúng túng đâu. – Anh thả tay và nhìn gò má cô dần ửng hồng trở lại. – Em cảm thấy thoải mái, dù chỉ một chút thôi. Nhưng em không hề lúng túng đâu. Hôn anh đi.
Cô đặt môi lên miệng anh và quên đi hết nỗi sợ hãi. Trái tim anh đập thật mạnh bên cạnh tim cô, môi anh bám chặt môi cô. Mùi vị từ nơi anh đã làm thức dậy tất cả những gì cô lãng quên.
Mặc dù vậy khi anh nhấc hông cô lên cô vẫn cựa quậy lẩn tránh. Nhưng anh đã nắm chặt, nhìn cô trừng trừng cho đến khi đâu vào đó.
Cô rùng mình vì thoải mái, phấn khích và sung sướng. Anh bắt đầu di chuyển cơ thể và cô cũng bắt đầu kêu rên.
Cô thốt lên khi lên đến đỉnh dốc thứ nhất, một sự chấn động khắp cơ thể, sự dâng trào bất ngờ.
Cô rên rỉ khi bắt đầu một đợt dâng trào thứ hai. Đó cũng là lúc cô dâng trọn cả thân mình cho cô và cho anh. Và cuối cùng thì chính cô mới là người chủ động.
Cô lại chinh phục đỉnh dốc thứ hai, cả thân người cô như đưa thoi trong khi vũ khí của mình anh cũng hoàn thành không kém nhiệm vụ. Anh chạy đua với cô từng bước từng nhịp.
Ôi, ơn Chúa, cô nghĩ khi thở phà nhẹ nhõm.
Khi anh gồng người dậy, hai tay quấn chặt người cô thì cô biế chính mình đã đưa cả hai bay qua đỉnh dốc.
Reece thỏa mãn và khoan khoái nằm nghỉ. Cô không biết nên nói gì mà tốt nhất là không nên nói gì. Toàn thân cô bải hoải trong khi tim cô vẫn rộn ràng. Nếu còn đủ sức thì cô sẽ nói gì đó hoặc sẽ khóc.
Cô sẽ khóc với những nước mắt của hạnh phúc.
Cô đã trao đổi, đã hiến dâng và đón nhận, cô đã được sở hữu một bộ phận của cơ thể rất dài và cứng, nó khiến cô choáng ngợp lóa mắt.
Và cô biết cô không hề cô đơn khi tận hưởng cảm giác đó.
– Em muốn nói lời cảm ơn anh. Như thế có ngốc nghếch quá không ?
Brody xoay người đặt một tay lên lưng cô vỗ về. – Hầu hết phụ nữ gửi cho anh những món quà rất ý nghĩa và giá trị sau đó. Nhưng lần này thì anh chấp nhận lời cám ơn.
Reece bật cười và nhỏm người ngồi dậy nhìn anh. Mắt anh vẫn nhắm chặt, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn, sự thỏa mãn thuần túy của đàn ông khiến cô như muốn lao ra khỏi giường và nhảy nhót vì sung sướng.
Trời ơi, cô đã hiến dâng đúng như những gì mà cô có.
– Em sẽ nấu bữa tối cho anh ăn.
– Được, như thế cũng được. – Brody chậm rãi mở mắt. – Em cảm thấy thế nào, cô bé mảnh mai ?
– Anh muốn em nói thật không ? Em không nghĩ mình có thể tìm lại được cảm giác như thế này. Như một sự mất mát, mất mát rất lớn đối với em. Vì vậy, em muốn cảm ơn anh vì đã mang nó lại cho em. – Anh đưa tay bịt miệng cô. – Vâng, em sẽ không nói nữa đâu.
– Chưa chắc đã phải thế đâu.
Cô vuốt ve mái tóc của anh và chỉ muốn được chúi người vào đó ngủ một giấc thật ngon. – Em phải về nhà thôi.
– Tại sao vậy ?
– Muộn rồi.
– Em phải thực hiện lệnh giới nghiêm hay sao ?
– Không, nhưng… anh có muốn em ở lại không ?
– Anh nghĩ, nếu em ở lại đây đêm nay thì anh sẽ được em nấu bữa sáng cho anh.
Cô như mở cờ trong bụng. – Nếu anh năn nỉ thì có thể em sẽ nấu bữa sáng cho anh.
– Anh rất giỏi năn nỉ nhất là vào buổi sáng. – Anh nằm xuống và xoay sang chỗ cô. – Hơn nữa, cũng chưa quá muộn và anh chưa hoàn thành trách nhiệm với em.
– Nếu thế thì em sẽ ở lại.
Một lát sau anh ngủ trong khi cô vẫn nằm thao thức bất an. Cô phân vân suy nghĩ và cuối cùng quyết định ra khỏi giường.
Chỉ để kiểm tra thôi, dù chỉ một lần. Cô lấy chiếc áo sơ mi của anh vứt dưới nền nhà khoác vào và rón rén đi ra khỏi phòng. Mỗi bước chân cô xuống cầu thang lại có tiếng cót két phát ra.
Cô kiểm tra khóa cửa trước và thấy nó đã được khóa. Có phải chính cô đã khóa cửa không ? Tại sao lại phải kiểm tra lại. Cửa sau cũng đã khóa, nhưng…
Cô đi ra phía sau nhà kiểm tra lại tất cả các khóa cửa. Nhìn thấy những chiếc ghế trong bếp cô thoáng ngập ngừng. Cô nên lấy một chiếc chặn cửa không ? Nhưng cuối cùng cô quyết định thôi.
Ở đây không như ở nhà cô khi cô chỉ có một mình. Cô còn có một người đàn ông to lớn và rất khỏe nữa. Hơn nữa cũng chẳng ai thèm đột nhập vào đây mà nếu có đi chăng nữa thì anh ấy cũng sẽ giải quyết được.
– Có chuyện gì không ?
Cô không hét lên nhưng tiếng kêu cũng không hề nhỏ trong khi người cô giật bắn lại va mạnh vào cánh cửa làm cô điếng người. Brody bước đến : – Hình như em không được thoải mái.
– À, có lẽ thế. Em chỉ muốn… – Cô lúng túng đáp lại.
Brody đã nghe tiếng bước chân cô rời khỏi phòng, anh nghĩ cô muốn đi WC. Nhưng khi thấy tiếng kẽo kẹt khi cô bước xuống cầu thang anh tò mò quyết định đi theo xuống xem cô làm gì.
– Tất cả đều khóa rồi phải không ?
– Vâng, em chỉ muốn… Em muốn kiểm tra lại một lần trước khi ngủ. Không có gì nghiêm trọng cả.
– Có ai nói thế đâu ? Áo sơ mi đó của anh phải không?
– À, vâng, em không thể trần trường mà đi lại thế này được.
– Anh không quan tâm việc có thể hay không. Nhưng em mặc áo anh mà không hỏi như thế là tự tiện đấy. Em nên quay lên và trả anh đi.
– Vâng, anh nói rất đúng. – Bây giờ cô cảm thấy thoải mái rất nhiều. – Em xấu hổ quá.
– Chắc chắn rồi. – anh nắm tay cô dắt lên tầng trên. – Em thấy thế nào nếu anh mặc quần áo của em mà lông nhông đi lại ?
– Em không thích thế mặc dù nhìn anh sẽ rất buồn cười.
– Đồng ý, cũng giống như tất cả những gì thuộc về em đều rất vừa vặn với anh. Tại sao em lại đi kiểm tra cửa ?
Cô nhìn anh trừng trừng và phân vân không biết anh có nhận ra là cô đang rất xúc động hay không. – Em chỉ muốn xem nó đã được khóa chặt hay chưa ?
– Chả quan trọng đối với anh. – Chính tay anh đã đóng và khóa cửa rồi mà. Bây giờ thì lên trả lại áo cho anh.
Giấc mơ làm cô tỉnh dậy. Lại những hình ảnh rùng rợn. Mắt cô mở trừng trừng, không phải căn phòng để đồ, cô cũng không bị chảy máu. Nhưng bóng tối và những hình ảnh trong căn phòng này rất lạ khiến cô hồi hộp cho đến khi cô nhận ra cô đang ở đâu.
Cô đang ở trong phòng ngủ của Brody, đang nằm trên giường của anh. Khuỷu tay anh tỳ vào sườn như khúc gỗ nhưng cô lại thấy thoải mái.
Cô không chỉ an toàn mà còn rất thoải mái.
Cô nhỏm người dậy quan sát và thấy anh đang ngủ rất ngon lành. Anh còn đẩy cô ra tận mép giường nhưng không sao, cô đã ngủ được vài giờ rất ngon trong tư thế gò bó đó.
Và trước đó cô còn tranh giành với anh từng li từng tí chỗ nằm.
Cô ra khỏi giường ngủ và thoáng thất vọng khi không thấy anh nắm tay cô kéo lại. Càng tốt, cô thầm nghĩ và lấy quần áo của mình. Cô còn nhiều việc phải làm, phải chuẩn bị bữa sáng với số thực phẩm ít ỏi còn lại của anh.
Cô vào phòng tắm và bấm chốt khóa cửa nhưng ngay lập tức cánh cửa lại bật mở. Cô thử lại vài lần, tay vẫn cầm quần áo che trước ngực nhưng cánh cửa vẫn không đóng được.
Tại sao lại không khóa được nhỉ ? Phòng ngủ khóa được sao ở đây lại không khóa được ? Buồn cười quá, mình phải khóa mới được. Nhưng bất chấp những cố gắng của cô cánh cửa vẫn không khép lại.
Chả cần khóa, không có ai vào đây giết mình cả đêm qua thì chắc sáng này cũng không có ai đâu. Brody còn ngủ ngoài kia mà, mỉnh chỉ tắm vài phút rồi lại quay ra thôi. Không sao cả.
Phòng tắm của anh rộng gấp đôi của cô, có cả bồn tắm và vòi hoa sen. Anh dùng khăn tắm đen có vẻ không hợp lắm với những hoa văn xanh trang trí bên trong. Nhưng cũng không có gì đặc biệt cả. Cô vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa trong khi vặn nước.
Cô rất thích kiểu ốp tường đó và sự bố trí đơn giản trong phòng tắm trong khi đứng dưới vòi hoa sen.
Cô lấy xà phòng chà lên người và rồi bánh xà phòng trượt khỏi tay cô khi có tiếng gõ cửa.
Cửa không khóa mà, cô thầm nhắc mình : Anh Brody phải không ?
– Em nghĩ là ai khác phải không ? Anh mở cửa và đẩy vòi hoa sen lùi vào trong. – Em còn phân vân không biết tám nhân tám là bao nhiêu khi tắm sao ?
– Bởi vì hát trong khi tắm là chuyện rất bình thường đối với em. – Cô lúng túng không biết làm thế nào để anh không nhận ra cô đang dùng tay để che người. – Em xong ngay đây.
– Anh nghĩ anh đã nhìn thấy tất cả những gì cần nhìn đêm qua rồi. Hay nước làm em xấu hổ ?
– Không. – cô vuốt mái tóc còn ướt sũng trong khi tay kia vẫn che vết sẹo trên ngực.
Brody bước vào và đè tay cô xuống. Cô muốn nhấc lên nhưng anh lại đè xuống mạnh hơn.
Anh nhìn vết sẹo cô cố che đi. – Em xấu hổ vì nó sao ?
– Có thể nói như vậy ! – Cô cố lách mình ra nhưng không thể vì Brody đã ghé sát vào người cô và cùng đứng dưới vòi hoa sen.
– Em lo lắng vì sợ vết sẹo làm em xấu đi phải không ?
– Không, à mà có thể như thế. Em chỉ…
– Bởi vì em còn nhiều chỗ khiếm khuyết khác chứ không riêng gì chỗ đó.
– Ồ, vậy sao ?
– Đúng và khi em ướt hết thế này anh có thể nhìn em rõ hơn. Anh không nghĩ đôi tai em phù hợp với khuôn mặt đâu.
– Sao lại không. – Bản năng khiến cô đưa tay lên sờ tai kiểm tra. Chỉ chờ có thế Brody sáp vào ôm chặt cô.
– Nhưng ngoại trừ những chỗ đó thì em không có gì đáng chê cả. Anh vẫn còn cái để lợi dụng em.
Anh đè cô vào tường nhà tắm và tiếp tục công việc còn lại.