Thiên Thần Nổi Giận

Chương 40


Đọc truyện Thiên Thần Nổi Giận – Chương 40

Tại thủ đô Washington, một Uỷ ban điều tra của Thượng viện do Adam Warner đứng đầu đang kết thúc một cuộc thử nghiệm quan trọng về loại máy bay ném bom mới XK-l, mà lực lượng không quân đang có yêu cầu Thượng viện thông qua. Trong mấy tuần liền các nhân chứng là chuyên gia tụ tập ở Đồi Capitol, một nửa số họ cho rằng loại máy bay ném bom mới này là một trò chơi đắt tiền có thể huỷ hoại ngân sách quốc phòng và làm cho đất nước kiệt quệ, nửa kia thì cho rằng nếu loại máy bay này không được chấp thuận cho sản xuất, nền quốc phòng nước Mỹ sẽ bị suy yếu nghiêm trọng, đến mức người Nga có thể xâm chiếm Hoa Kỳ trong chủ nhật tới.

Adam tình nguyện bay thử kiểm tra một mẫu của loại máy bay mới này và các đồng nghiệp của anh hoan hỉ chấp nhận đề nghị đó. Adam là một người trong bọn họ, một thành viên của câu lạc bộ bay và anh sẽ cho họ biết sự thật.

Adam bắt đầu chuyến bay thử nghiệm vào sáng sớm chủ nhật cùng với phi hành đoàn tối thiểu, và đã vượt qua một loạt những thử nghiệm khó khăn. Chuyến bay là một thắng lợi hoàn tòan và anh báo cáo lại cho Uỷ ban thượng viện rằng loại máy bay mới XK-1 là một tiến bộ quan trọng trong ngành hàng không. Anh khuyến nghị: Loại máy bay này cần được đưa vào sản xuất ngay lập tức. Thượng viện đã chuẩn chi khoản tiền cần thiết.

Giới báo chí tán dương hành động này của anh lên mây xanh. Họ miêu tả Adam như một người trong thế hệ thượng nghị sĩ mới, những người kiểm tra công việc trực tiếp tại thực địa chứ không chịu nghe lời những người vận động, và những người khác chỉ quan tâm đến việc bảo vệ lợi ích riêng của họ.

Cả hai tạp chí Tuần tin tức và Thời đại đều đăng tin về Adam và bài của Tuần tin tức kết thúc như sau:

“Thượng viện đã tìm thấy một chiến sĩ trung thực và đầy triển vọng mới để điều tra những vấn đề quan trọng có ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, và đem lại cho họ ánh sáng chứ không phải sự căng thẳng. Có một cảm giác ngày càng lan rộng trong số những chính khách chủ chốt, rằng Adam Warner có những phẩm chất xứng đáng với một vị tổng thống”.

Jennifer đọc ngấu nghiến những bài về Adam. Cô thấy tràn ngập tự hào. Và cả đau xót nữa. Cô vẫn còn yêu Adam và cô cũng yêu Michael Moretti. Cô không hiểu tại sao có thể như vậy và cô đã trở thành loại đàn bà gì. Adam đã tạo nên sự cô đơn trong đời cô. Michael đã xoá bỏ nó.

Nạn buôn lậu ma tuý từ Mexico đã tăng lên nhanh chóng và rõ ràng là tổ chức tội ác đứng đằng sau việc đó Adam được yêu cầu đứng đầu một Uỷ ban điều tra.

Anh phối hợp cố gắng của một số cơ quan pháp luật Hoa Kỳ, bay đến Mexico để tìm kiếm sự hợp tác của chính phủ ở đó. Ba tháng sau nạn buôn lậu ma túy đã giảm hắn.

Tại trang trại ở New Jersey, Michael Moretti nói:

– Chúng ta đang có khó khăn đấy. – Họ ngồi trong phòng họp rộng và tiện nghi. Trong phòng có Jennifer, Antonio Granelli và Thomas Colfax. Antonio Granelli vừa bị một cơn đột quy và chỉ một đêm trông lão như già thêm tới hai mươi tuổi. Lão trông giống như một bức tranh châm biếm xộc xệch. Nửa bên mặt phải của lão gần như tê liệt, vì thế khi lão nói, nước miếng từ khoé miệng chảy ra ròng ròng. Lão đã già, hầu như lẩm cẩm và ngày càng dựa nhiều vào quyết định của Michael. Thậm chí lão còn miễn cưỡng chấp nhận Jennifer. Nhưng Thomas Colfax thì không như thế.

Mâu thuẫn giữa Michael và Colfax ngày càng tăng.

Colfax biết rằng Michael có ý định thay thế hắn bằng người phụ nữ này. Trong thâm tâm Colfax cũng thừa nhận đó là một luật sư giỏi, nhưng cô ta biết gì về những truyền thống bolgata? Những truyền thống đã giúp cho hội anh em hoạt động có hiệu quả suốt bấy nhiêu năm nay. Làm sao Michael có thể đưa vào một người lạ – Tệ hơn là một phụ nữ! – Và cho cô ta biết hết những bí mật sống còn của họ. Thật là một tình huống không thể chấp nhận được. Colfax đã nói chuyện với những đội trưởng và lính trơn, bầy tỏ sự lo ngại của hắn, thuyết phục chúng ủng hộ hắn nhưng tất cả không ai dám chống lại Michael. Nếu Michael tin được người đàn bà này, thì chúng phải tin cô ta.

Thomas Colfax quyết định phải chờ thời. Nhưng hắn sẽ cố tìm cách loại bỏ cô.

Jennifer hiểu rất rõ tình cảm của hắn. Cô đã thay chân hắn và lòng tự ái của hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho cô về chuyện đó. Lòng trung thành của hắn với Tổ chức sẽ buộc hắn phải chấp nhận và bảo vệ cô, nhưng khi sự thù ghét của hắn đối với cô trở nên mạnh mẽ hơn lòng trung thành đó…

Michael quay sang Jennifer:

– Em đã bao giờ nghe đến tên Adam Warner chưa?


Tim Jennifer ngừng đập trong một khoảnh khắc. Tự nhiên cô cảm thấy khó thở. Michael vẫn đang nhìn cô, chờ câu trả lời.

– Anh… anh muốn nói đến thượng nghị sĩ ấy phải không? – Mãi cô mới thốt lên được.

– Ừ đúng đấy. Chúng ta sắp phải làm cho thằng chó đẻ đó nguội đi.

Jennifer cảm thấy mặt mình như tái đi.

– Vì sao vậy, Michael.

– Nó làm hại đến công việc của chúng ta. Vì nó, chính phủ Mexico đang đóng cửa các nhà máy của những người bạn của chúng ta. Mọi việc bắt đầu trục trặc. Anh muốn thằng cha này không còn quấy nhiễu chúng ta được nữa. Phải khử hắn thôi.

Jennifer nghĩ thật nhanh.

– Nếu anh đụng đến thượng nghị sĩ Warner. – Cô nói, chọn từng chữ cẩn thận – Anh sẽ tự huỷ hoại mình đấy.

– Anh sẽ không để…

– Hãy nghe em này, Michael, khử hắn xong, sẽ lập tức có mười người khác thay thế vị trí đó ngay. Thậm trí hàng trăm. Mọi tờ báo trong nước sẽ săn tin về anh. Cuộc điều tra đang tiến hành hiện nay sẽ không là cái gì so với những điều sẽ xẩy ra, một vị thượng nghị sĩ Warner bị hại.

Michael tức giận nói:

– Anh nói để em biết chúng ta đang bị thiệt hại đấy?

Jennifer đổi giọng:

– Michael, hãy tỉnh táo nào. Anh đã thấy những cuộc điều tra tương tự trước đây. Chúng kéo dài bao lâu? Năm phút sau khi viên Thượng nghị sĩ hoàn thành công việc, y sẽ điều tra những việc khác và mọi cái sẽ qua đi. Các nhà máy bị đóng cửa sẽ mở lại và công việc của anh sẽ trở lại bình thường. Như thế sẽ không có phản ứng nào hết. Nếu làm theo cách của anh, chúng ta sẽ chẳng bao giờ được yên đâu.

– Tôi phản đối, – Thomas Colfax nói, – Theo ý tôi…

Michael Moretti gầm gừ:


– Không ai hỏi ý kiến của anh cả.

Thomas Colfax nhăn mặt như vừa bị đánh. Michael không thèm để ý đến hắn. Colfax quay sang Antonio Granelli tìm sự ủng hộ. Lão già ngủ từ lúc nào.

Michael nói với Jennifer:

– Thôi được rồi, cố vấn, chúng ta sẽ tạm để Warner yên lúc này.

Jennifer nhận thấy mình vừa nín thở. Cô thở ra thật từ từ.

– Còn gì nữa không nhỉ?

– Có. – Michael nhặt một chiếc bật lửa mạ đầy vàng và châm điếu thuốc. Một người bạn của chúng ta, Marco Lorenzo bị buộc tội tống tiền và cướp của.

Jennifer đã đọc về vự này. Theo báo chí, Lorenzo là một tên tội phạm nguy hiểm đã bị bắt nhiều lần vì sử dụng bạo lực.

– Anh có muốn em xin giảm án không?

– Không, anh muốn em để hắn được vào tù.

Jennifer nhìn hắn ngạc nhiên.

Michael đặt bật lửa xuống bàn.

– À, anh nghe nói Di Silva muốn tống hắn về Sicily. Marco có nhiều kẻ thù ở đó. Nếu chúng bắt hắn về đó, hắn sẽ không sống được quá hai bốn giờ đâu. Chỗ an tòan nhất đối với hắn bây giờ là nhà lao Sing Sing. Khi tình hình lắng đi, vài ba năm nữa chúng ta sẽ kiếm cách cho hắn ra. Em có làm được việc này không?

Jennifer ngập ngừng.

– Nếu chúng ta ở khu vực khác em có thể làm được việc đó. Nhưng Di Silva sẽ không có thoả thuận gì với em đâu.

Thomas Colfax nói nhanh:


– Có lẽ chúng ta nên để người khác lo vụ này.

– Nếu tôi muốn người khác làm, – Michael gắt, – Tôi đã nói trước. – Hắn quay sang Jennifer, – Anh muốn em xử lý vụ này.

Michael Moretti và Niek Vito quan sát từ cửa sổ khi Thomas Colfax leo lên ô tô và lái đi.

Michael nói:

– Nick, tớ muốn cậu khử hắn.

– Colfax á?

– Tớ không thể tin tưởng hắn được nữa. Hắn đã lỗi thời rồi.

– Được rồi, Mike. Khi nào anh muốn tôi làm việc đó?

– Sắp thôi. Tớ sẽ nói cho cậu biết.

Jennifer ngồi trong phòng của chánh án Lawrence Waldman. Đây là lần đầu tiên cô gặp ông sau hơn một năm. Những cuộc nói chuyện thân mật qua điện thoại và lời mời đi ăn tối đã chấm dút. Rồi, điều đó cũng chả có ích gì, Jennifer nghĩ. Cô thấy mến Lawrence Walman và tiếc vì mất tình bạn của ông, nhưng đó là điều cô đã lựa chọn.

Họ ngồi chờ Robert Di Silva trong bầu không khí im lặng khó chịu, chẳng ai muốn mở đầu câu chuyện cả. Khi chưởng lý bước vào phòng và ngồi xuống chỗ của mình, buổi họp bắt đầu.

Chánh án Waldman nói với Jennifer:

– Bobby nói cô muốn thảo luận về việc xin một ân huệ cho khách hàng của cô trước khi tôi quyết định về tội trạng của Lorenzo.

– Đúng vậy, – Jennifer quay sang chưởng lý Robert Di Silva.

– Tôi nghĩ thật là một sai lầm nếu giam Marco Lorenzo ở nhà lao Sing Sing. Hắn không phải là người ở đây. Hắn là một người lạ bất hợp pháp. Tôi thiết tưởng nên trục xuất hắn về Sicily, nơi hắn đã ra đi.

Di Silva nhìn cô ngạc nhiên. Ông ta cũng định khuyến nghị về việc trục xuất, nhưng nếu đó là điều Jennifer Parker muốn, ông ta sẽ xét lại quyết định của mình.

– Vì sao cô lại khuyến nghị như vậy? – Di Silva hỏi.

– Vì nhiều lẽ. Thứ nhất, điều đó sẽ khiến hắn không thể phạm thêm tội ác ở đây nữa, và…

– Bị nhốt trong xà lim ở Sing Sing hắn cũng không thể làm như thế được.


– Lorenzo là một người có tuổi. Hắn không chịu được cảnh giam giữ. Hắn sẽ phát điên nếu bị nhốt vào tù. Tất cả bạn bè của hắn ở Sicily. Hắn có thể sống dưới nắng mặt trời ở đó và chết trong yên ổn giữa gia đình của mình.

Di Silva nghiến chặt răng vì tức giận.

– Chúng ta nói về một tên mafia cả đời chuyên cướp của, hãm hiếp và giết người, vậy mà cô còn lo hắn không được dưới nắng mặt trời với bạn bè. – Ông ta quay sang chánh án Waldman. – Cô này chắc bị chập mạch.

– Marco Lorenzo có quyền được…

Di Silva đấm tay xuống bàn.

– Hắn không có quyền gì hết? Hắn bị buộc tội tống tiền và cướp có vũ trang.

– Ở Sicily, khi một người…

– Hắn không phải ở Sicily, quỷ tha ma bắt cái xứ đó đi? – Di Silva gào lên – Hắn ở đây. Hắn phạm tội ở đây và sẽ phải trả giá ở đây- Ông ta đứng dậy. – Thưa chánh án, chúng tôi đang làm ngài mất thời gian. Cơ quan luật pháp của bang không chấp nhận có sự xin xỏ ân huệ gì hết trong vụ này. Chúng tôi yêu cầu Marco Lorenzo sẽ bị giam ở nhà lao Sing Sing.

Chánh án Waldman quay sang Jennifer.

– Cô có còn gì để nói nữa không?

Cô nhìn Robert Di Silva tức tối.

– Không, thưa chánh án.

Di Silva và Jennifer ra khỏi phòng.

Ở hành lang, chưởng lý quay sang Jennifer và mỉm cười:

– Cô thua vụ này rồi, trạng sư.

Jennifer nhún vai:

– Cũng phải có lúc thắng lúc thua chứ sao.

Năm phút sau Jennifer đã ở trong một phòng điện thoại công cộng nói chuyện với Michael Moretti.

– Anh có thể thôi lo lắng được rồi. Marco Lorenzo sẽ vào nhà tù Sing Sing.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.