Bạn đang đọc Thiên Thần Là Em ?: Chương 4
Tiếng đàn làm nó thức giất , khẻ cựa mình bước xuống giường .
Nó đi theo tiếng nhạc đó . Tiếng nhạc đó phát ra từ căn phòng ở cuối hành lang tầng 3 .
Người đó là Chấn Khang anh đang kéo nhẹ trên cây đàn violin kéo nhẹ trên cây đàn ấy .
” Cạch ” nó bước vô làm anh khựng lại , quay qua nhìn nó .
– Ta làm em thức giất à ?. Anh nghiêng đầu nhìn nó hỏi .
– Đàn tiếp đi . Nó buông ra 3 từ .
Anh gật đầu hiểu ý , ngón tay lướt trên cây đàn kéo nhẹ , tiếng nhạc vu dương ấy lại phát ra .
Bổng từ ngồi cửa có người gỏ cửa .
– Vào đi .
– Chấn Khang tới giờ anh phải bay rồi . Người con gái đó nói khẻ liết nhìn nó .
– Ừ ta biếc rồi . Anh nói rồi quay qua nhìn nó .
– Hai ngày nửa ta về ta sẻ đàn em nghe tiếp nhé ?.
Nó gật đầu .
Nói xong anh đứng lên bước đi trước khi đi anh khựng lại nói với Kỳ Phương .
– Chăm sóc cô gái ấy hộ ta , đừng động vào cô ấy em biếc chứ ?.
– Vâng . Kỳ Phương gật đầu .
Nói rồi anh bước đi .
– Mày là ai ?. Kỳ Phương quay phắc qua nhìn nó hỏi .
Nó im lặng .
– Mày điếc à ? tao hỏi mày là ai ?.
– Tiểu Nhi . Nó nói rồi đứng lên quay người bước đi .
Bổng có bàn tay nắm quay người nó lại .
” Chát ”
Cái tát khiến nó ngã nhào xuống đất .
– Cái tát này cảnh báo ày đừng lại gần cậu ba . !!! Kỳ Phương nhìn nó trừng mắt nói .
Nó im lặng dương đôi mắt nhìn Kỳ Phương .
– Mày biếc tao là ai không ?.
Nó vẩn im lặng .
– Tao là cháu nuôi của ông Phạm .Củng là quản gia trong nhà này nên mày liệu hồn nghe chưa con ranh ?.
Nó im lặng .
Không nói gì thêm Kỳ Phương bước đi ra ngoài .
Nó củng đứng lên phủi nhẹ cái áo rồi bước đi .
Bây giờ nó cảm thấy đói bụng nó réo lên .
Bước xuống phòng bếp nó thấy một đám người hầu đứng đó .
Nó bước thẳng qua tìm đồ ăn .
– Kím đồ ăn à ?. Kỳ Phương lên tiếng .
– Ơ em tưỡng cho chó ăn em lở đổ vào đó hết rồi . Cô người hầu đó nói rồi chỉ vào cái xô đầy thức ăn bẩn trong đó .
– Em sao kỳ thế ?. Kỳ Phương nhíu mày nói .
– em đâu cố ý .
Không nói gì nó bước ra chổ khác . Để đằng sau tiếng cười vang rộ lên .
Đi ngang căn phòng ở lầu một căn phòng tối ôm trên bàn có dĩa đồ ăn và ly sữa .
Không nói gì nhìu nó bước vào trong ăn ngấu nghiến dĩa đồ ăn đó , chửa lại li sữa. Nó đứng lên bước ra ngoài .
Trong căn phòng tối đó ở cuối phòng có người nhìn nó từ nảy đến giờ .
Bước trên dãy hành lang nó khẽ rùng mình vì lạnh , vội bước nhanh về phòng .
Leo nhanh trên chiếc giường vùi mình vào chăn , và lôi chiếc mp3 ra và thiếp đi ….
———————————-