Thiên Thần Không Có Cánh

Chương 42


Bạn đang đọc Thiên Thần Không Có Cánh – Chương 42

Thuốc đã ngấm, nó bắt đầu thấy nóng. “ Nóng, nóng quá…..nóng…….” Tự tay nó cởi bỏ chiếc áo ngoài, rồi tới chiếc áo trong, ba chiếc cúc rồi..Một khoảng vai trần của nó lộ ra. Anh lạc giọng đi hét lên; “ Vi, em dừng lại đi,……Vi” nó nghe anh gọi nhưng không thể khống chế được mình bởi tác dụng của thuốc. “Gia Anh, em khó chịu quá, nóng quá….”
Một Mắt nhìn thấy thân hình nóng bỏng của nó thì dục vọng tràn ngập mắt hắn. Lũ đàn em cũng nhìn nó đầy thèm thuồng
“Chúng mày nhìn cái gì mà nhìn? Yên tâm, đây là liều cao nên khi tao thỏa mãn sẽ cho chúng mày hưởng sái…”
Một Mắt đè nó ra sàn. Nó biết người đàn ông trước mặt nó không phải là anh nhưng một cảm giác chống rỗng, ham muốn đã khiến nó vòng tay qua cổ của hắn. Đến đây thì Gia Anh không thể chịu được nữa, người con gái mà anh yêu nhất bị làm nhục ngay trước mắt mà anh không có cách gì để bảo vệ. Do anh mà nó mới lâm vào bước đường này. Lòng anh chết lặng khi nhận ra chính tình yêu của anh và nó đã làm cho nó phải chịu đựng rất nhiều.
Nhưng Một Mắt chưa kịp cởi quần thì hắn đã đi gặp Diêm Vương nhờ một viên kẹo đồng ngay giữa trán. Người ra tay chính là Kay. Sau đó một người con gái ôm lấy nó, choàng cho nó chiếc áo khoác kín kẽ, không ai khác đó chính là San San người đã mất tích tối hôm trước. Nó chỉ kịp nói: “Gia Anh đang nguy hiểm….” trước khi ngất đi trong vòng tay của Gia Anh.

Ba ngày sau, tại bệnh viện Yale
Nó vẫn không thể tin được mọi chuyện. Nó đang ngồi đối diện với giường của bệnh của Gia Anh chăm chú gọt táo cho anh. Anh thì nhìn nó ngây ngốc, nở nụ cười đẹp mê hồn.
“Vi, em nói xem có phải anh đang mơ không? Cuối cùng thì mình đã có thể ở bên nhau mà không còn phải nghĩ tới thù hận nữa?” – anh vẫn không tin vào chuyện này

“Á á á đau…… Em làm gì thế? Anh đang là bệnh nhân đấy nhé” – anh nó rồi xoa xoa vào bên má bị nó nhéo
“Đấy, biết đau thì tức là không phải anh đang mơ. Đây là sự thật ngốc ạ!” – nó nói rồi lấy dĩa xiên một miếng táo đút cho anh ăn.
“Ê hèm…. Xin lỗi hai con, nhưng con dâu à. Con đừng có gọi thằng con trai duy nhất của ta là ngốc đi. Không phải sau này nếu hai đứa có con thì ta lại có cháu trai cũng ngốc đi chứ…” – ai lại gọi nói là còn dâu? Đáp án chỉ có một dĩ nhiên là Trịnh Luân, ba của Gia Anh nên tiếng khi vừa mới đặt chân tới cửa phòng bệnh.
“Ui da, sao bà đánh tôi? Tôi nói sai sao? Không phải sớm muộn gì thì Vi cũng gả vào nhà chúng ta hay sao?” – Trịnh Luân bị một vị phu nhân cốc đầu.
“Đường đường là bang chủ của Độc Long lại bị một người phụ nữ cốc đầu. Chuyện này mà đồn ra ngoài sẽ thành truyện cười hay nhất trong năm cho coi… Haha” -một vị trung niên cũng cười hào sảng khi nhìn thấy cảnh đó.
“Ai nói ông có một thằng con trai hử? Triết Vũ mà nghe thấy thì không biết thằng bé sẽ buồn thế nào đâu..” – người phụ nữ vẫn chau mày nhìn Trịnh Luân mà nói
Nó và Gia Anh nhìn thấy ba người cười nói vui vẻ cũng thấy ấm lòng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.