Bạn đang đọc Thiên Thần Không Có Cánh – Chương 1: GẶP LẠI
– Dậy ngay con bé hư hỏng này!!!!
– Làm gì mà ba la lối om sỏm vậy, con sớm mà ba cho con ngủ chút nữa đi mà
– Biết mấy giờ rồi không đại tiểu thư của tôi, còn 15’ nữa vào lớp đấy
– Aaaaaaaaaaaaaa !!! điên mất thôi, sao ba không cho người nên gọi con sớm hơn………….
Đó là điệp khúc ngày nào cũng vang lên trong căn biệt thự sang trọng nhất của thành phố. Nó Hạ Vi không ai khác chính là thủ phạm của một chuỗi âm thanh lạ tai này. Năm nay nó đã tròn 17 tuổi và là người thừa kế duy nhất của một võ đường nổi tiếng và một chuỗi các nhà hàng, khách sạn. Ba nó chính là chủ tịch tập đoàn Thái Sơn – Hạ Thái Sơn, ông hết mực yêu thương và chiều chuộng cô con gái độc nhất của mình.
Nó làm vệ sinh với tốc độ của ánh sáng và lao ra cổng nơi có sẵn chếc xe riêng ba nó với bữa sáng trên tay. Chỉ những hôm có nguy cơ muộn học như gôm nay nó mới chịu đi chung xe của ba nó,không bình thường nó vẫn thích tới trường bằng xe buýt hơn.
Chiếc xe đỗ lại cổng trường Royal, trường dành cho những học sinh nhà có điều kiện kinh tế và có lực học khá giỏi, khi đồng hồ báo hiệu đúng giờ vào học của nó. Vậy là xong! Cổng trường đã khép lại, dám cá với mọi người nếu là người khác thì đã phải bỏ cuộc nhưng nó là Hạ Vi – đai đen karate vậy nên rất nhẹ nhàng nó đã phi thân qua cổng để vào lớp. Lớp mà nó theo học là một lớp chọn nên 2/3 dân số lớp này là con trai, nhưng nó vẫn dễ dàng tìm được chỗ đứng của mình trong lớp này.
– Tình yêu lại ngủ nướng rồi, hôm nay vẫn đi bằng đường không vào trường à?- tiếng nhỏ Mỹ Linh 1 trong 2 con bạn thân nhất của nó với một giọng trong trẻo lên tiếng khi nó vừa đặt chân vào tới cửa lớp.
– Haizzz còn chưa kịp ăn sáng nữa nè!
– Hôm nay sớm hơn hôm qua những 30 giây đấy !- nhỏ San San cô nàng kĩ tính nhe răng cười với trên tay cầm chiếc đồng hồ bấm giờ.
– Kỉ lục mới được xác lập của Hạ Vi nè bà con ơi!
– ……………………………..
– ……………….
– ………..
Cứ như vậy nó chỉ có được chút yên tĩnh khi GVCN lớp bước vào lớp. nhưng cũng chỉ có vậy là nó lại gật gù với những lời cô giảng rất chăm chú nhưng thật ra là nó ngủ gật. Trong giờ nào cũng vậy, nó cũng một tai nghe cô giảng còn một tai thì nghe nhạc và ngủ mà thôi. Nhỏ San San và Mỹ Linh phục nó sát đất vì hay ngủ trong giờ học mà nó vẫn có thể đạt được những điểm số siêu cao trong các bài kiểm tra sát hạch phân lớp lại hàng tháng của trường này để trụ lại lớp chuyên Hóa này.
Nói vậy nhưng ngôi trường này cũng khá thoải mái về kỉ luật. trong trường không hiếm các cặp đôi đã đính hôn. Ngôi trường này được các gia đình chọn cho con em họ theo học; chúng có thể làm quen, kết bạn thậm chí là hẹn hò và kết hôn với học sinh trong trường để có thể phát triển sự nghiệp của gia đình trong tương lai.
Cũng với mục đích đó, ba Hạ Vi muốn nó nhanh chóng hẹn hò với anh chàng nào đó để ba nó có thể yên tâm. Nó sở hữu một thân hình mà bất cứ cô gái nào cũng mong ước: khuôn mặt thanh tú không chút tì vết, đôi mắt đen láy phẳng lặng như mặt hồ và hàng mi dầy sẵn sàng dìm chết bất cứ tâm hồn nào đi lạc vào đôi mắt ấy; cùng mái tóc dài như dòng suối. Ngoại hình như vậy đáng lẽ nó phải có một tình yêu thật đẹp. Nhưng trái lại nó không những không yêu ai mà còn thẳng thừng từ chối tất cả những anh chàng muốn làm quen với nó vì lý do siêu củ chuối: “ Xin lỗi, mình vẫn chưa quên được mối tình đầu của mình”. Không phải nó kiêu căng nhưng thật sự nó không thể xóa được hình ảnh của người đó ra khỏi trái tim mình để đón nhận một người con trai khác.
Miên man với dòng suy nghĩ của mình nó không nghe thấy tiếng chuông báo hết giờ học buổi sáng, nó giật nảy mình khi có 1 bàn tay vỗ mạnh vào vai đi kèm một giọng nói lanh lảnh:
– Hồn ơi, về mặt đất đi đừng mãi trên mây thế, tới giờ ăn trưa rồi
– Hết cả hồn! Đã hết giờ học sáng rồi sao? Hạ Vi ngơ ngác hỏi nhìn 2 cô bạn thân của mình.
– Vâng thưa chị,đã hoàn toàn tỉnh táo chưa? Xuống căng tin mua gì ăn đi tôi đói lắm rồi nè! – vẫn là Mỹ Linh nói.
– ừm đi thì đi-nó ừa nhăn nhó mặt mày xoa bụng vừa nói.
– Từ từ đã hai nàng, hôm nay mình làm Obento đủ cho cả 3 người lại có cả sinh tố hoa quả nữa nè. Im lặng mãi giờ San San mới nên tiếng trên mặt bàn cũng xuất hiện 3 hộp Obento nhìn cực ngon mắt và nhiều màu sắc.
Chỉ đợi có thế nó và Mỹ linh cười toe thầm biết ơn cuộc sống này đã cho 2 đứa cô bạn thân tỉ mỉ này. Giờ nghỉ trưa tại trường chúng nó thường kéo nhau xuống căng tin hoặc mang đồ ăn do người nhà làm hoặc đôi khi là do San San làm ra khu vực cấm của trường. Thực ra đó là khu vực thuộc sở hữu riêng của 3 đứa nó là một khu vườn hoa rộng với những bãi cỏ xanh mướt.
Ba gia đình là ba nhà tài trợ lớn nhất của trường nên khu vực này chúng được tự do sử dụng không một ai có quyền can thiệp kể cả Ban Giám Hiệu của nhà trường cũng không một học sinh nào của trường được tới gần đó. Một bộ bàn ghế xinh xắn màu trắng được đặt trong một cái đình nhỏ có mái che xung quanh trồng rất nhiều hoa. Đây là nơi lý tưởng cho giờ nghỉ trưa và để nói chuyện của 3 đứa.
– Vi nè, nghe tin gì chưa? Thuận Phong lại bắt đầu việc xây dựng một võ đường y hệt nhà bà để cạnh tranh đấy! – San San nhìn nó hỏi – liệu hắn có gây khó dễ gì cho gia đình bà không?
– Chuyện này đúng là không thể không đề phòng được nhưng cũng không nên lo lắng quá dù sao chuyện hắn muốn đối đầu với nhà mình cũng không phải là mới đây – nó trả lời trấn an cô bạn của mình
– ừ tôi nghĩ bà nên nhắc chú cẩn thận.
– Mình biết rồi mà.
– Có chuyện gì mà nghe hai người nói với bộ mặt hình sự thế hả? Mà Thuận Phong là ai
vậy? – đến lúc này cô nàng Mỹ Linh mới lên tiếng vì không hiểu chuyện gì cả; có chuyện gì khi mình không ở Việt Nam vậy?. Mỹ Linh đã sang Pháp trong thời gian 3 tháng theo một chương trình trao đổi học sinh của Royal và một trường ở Pari. Nó cũng được chọn nhưng không đi ví muốn ở lại chăm sóc cha ba nó và giúp ba quản lí tập đoàn.
– Linh không biết gì cũng đúng. Chuyện dài lắm, để San nói cho Linh biết vậy, có được không Vi?
– Ba đứa mình có chuyện gì mà phải giấu chứ? Bà cứ từ từ mà nói chuyện với Linh đi nhé, tôi muốn ngủ một chút nha – nó trả lời và lăn ra ngủ một cách rất thoải mái trên chiếc ghế sal lông nhỏ màu trắng dành riêng cho vua ngủ như nó.
– Vậy thì nghe nè Linh. Chuyện là………………..
……………………………….
………………..
………
………………………
Nhờ những gì mà San San kể cho Mỹ Linh nghe ta biết được như sau: Thuận Phong là cậu chủ của công ty An Phát, một trong những đối thủ chính của tập đoàn Thái Sơn. Thuận Phong mới trở về nước, từ nhỏ hắn đã được nhà gửi sang Mỹ. Anh ta trở về nước và hoàn thành chương trình PTTH tại trường Sunshine. Ngôi trường này khác hẳn với Royal. Tuy theo sát Royal về thành tích học tập của học sinh nhưng Sunshine rất ít được con các gia đình có điều kiện cho con em mình theo học do Sunshine tập trung nhiều học sinh khá nghịch ngợm và ngang bướng.
Thuận Phong sau khi về nước đã không theo học tại Royal như gia đình sắp xếp. Nhưng con người anh ta cũng rất lạ, chỉ sau một tuần nhờ vào những thành tích học tập cao chót vót và tài năng của anh ta trong thể thao mà anh ta đã trở thành thủ lĩnh vủa Sunshine. Không chỉ có vậy anh ta còn rất hay có mặt và tham dự vào công việc của An Phát, anh ta coi Hạ Vi là cái gai trong mắt và luôn tìm cách gây khó dễ cho võ đường nhà nó.
Giờ nghỉ trưa nhanh chóng qua đi, cả ba quay lại lớp học mà không biết được điều bất ngờ đang đợi cả ba trong lớp. Cô Nguyễn Minh Nguyệt GVCN của lớp trong lớp với một học sinh nam làm cho nó và hai cô bạn mắt tròn mắt dẹt nhìn cô. San San và Mỹ Linh nhanh chóng nhận ra sự thay đổi sắc mặt của nó khi mà nó đã nhìn rõ mặt nam sinh kia.
Mặt trắng bệch ra, nó không thể thốt nên lời gì cả, cả San San và Mỹ Linh chưa bao giờ phải chứng kiến sắc mặt nó như vậy từ 2 năm trước, 2 người lo lắng nhanh chóng đưa nó về chỗ ngồi. Lúc này, khi chuông báo giờ học chiều chính thức bắt đầu, cô Minh Nguyệt bắt đầu nói:
– Cả lớp chú ý, đây là Gia Anh học sinh mới của lớp ta. Bạn mới về nước nên cô rất mong lớp mình có thể giúp bạn nhanh chóng hòa nhập với môi trường học tập mới.
– Chào cả lớp mình là Trịnh Gia Anh, mình rất vui khi được học chung với các bạn – vừa dứt lời anh ta không quên nở một nụ cười không thể hoàn mĩ hơn với các nữ sinh dưới lớp.
Các nữ sinh ngây ngất vì vẻ đẹp của anh ta và nhìn anh ta như thể một tuyệt phẩm của tạo hóa. Trong khi đó cá 3 người không hề bị ảnh hưởng bởi vẻ đẹp của anh ta. Chắc ai cũng biết đó là 3 người nào rồi : nó và 2 cô bạn. San San và Mỹ Linh sau khi nghe tên và nhìn kĩ nam sinh mới chuyển tới thì đã hiểu vì sao nó lại có sắc mặt như vậy, cả 2 nhìn nó lo lắng.
Nó không để ý tới San San và Mỹ Linh, như các nữ sinh khác trong lớp nó nhìn anh ta chăm chú nhưng không phải là một ánh mắt ngưỡng mộ mà là một ánh mắt đầy đau khổ và u sầu. Một đôi mắt đẹp nay ai nhìn vào lúc này cũng phải thấy lạnh người. Trên kia, anh ta vẫn vậy, với khuôn mặt chưa bao giờ bị xóa nhòa khỏi trái tim nó. Vẫn đôi mắt biết cười ấy, vẫn vầng trán rộng thông minh ấy và chiếc mũi cao cao ấy, anh ta đứng đó nhìn nó với ánh mắt khó hiểu, ánh mắt ấy như phủ một lớp sương mù không cho ai nắm bắt được tâm trạng của anh ta.
Đã 2 năm anh ta bỏ nó mà đi không 1 lời từ biệt. Trong thời gian ấy nó vẫn đợi anh ta trở về nhưng không hề có một chút tin tức của anh ta. . Nhìn anh đã trưởng thành hơn, đã người lớn hơn đặc biệt nhìn anh trong những tia nắng chiếu xiên vào lớp học làm nó tưởng anh là thiên sứ; và rồi từ lưng anh sẽ mọc ra đôi cánh đôi bạc đưa anh khỏi tầm mắt nó như một giấc mơ. Nhưng chẳng có một đôi cánh nào cả anh vẫn ở đó thân hình dong dỏng cao với mái tóc hơi xù hoang dại một chút nhưng cũng có vẻ cao ngạo của một hoàng tử khiến cho người đối diện anh có cảm giác chỉ có thể nhìn thấy anh mà không thể chạm tới như thể một ảo ảnh. Nó chưa bao giờ thấy mình yếu đuối đến vậy. vết thương lòng tưởng như đã lành nay sự xuất hiện của anh lại làm vết thương ấy rỉ máu.
Nó mơ màng không còn nhận thức được mọi vật xung quanh, không còn nghe cô Minh Nguyệt nói gì trên kia nữa. Nó không hề nhận thức được rằng anh đã được xếp chỗ ngồi cạnh nó. Cô Minh Nguyệt xếp chỗ như vậy cũng do trong lớp đã không còn chỗ trống nào cả, một chỗ duy nhất đó là chỗ ngồi cạnh nó. Cũng từ đây cuộc đời của nó và anh có sự thay đổi rất lớn.
Cả buổi học, nó không chú ý tới những lới giảng của GV bộ môn, nó cũng không hề nhìn anh thêm lần nào nữa, nó không đủ tự tin rằng bản thân mình có thể bình thản khi nhìn vào đôi mắt của anh lần nữa mà che giấu nổi cảm xúc của bản thân. Điều khiến nó đau lòng hơn cả là anh tỏ ra không quen nó. Hai năm đợi chờ, hai năm hi vọng vậy mà nó đã thu được gì? Một con người giàu tình cảm luôn quan tâm nó trước kia đã đi đâu mất thay vào đó một người bạc tình bạc nghĩa.
Sau buổi học trời đã đổ mưa nó đã về nhà bằng cánh nào, không nhớ nữa. Nhưng có một điều chắc chắn ngày hôm ấy khi nó đặt chân vào đại sảnh của biệt thự thì nó đã ướt sũng.
Lúc này, ba nó cũng đã về nhà nhìn thấy khuôn mặt chan hòa nước mưa kèm nước mắt của nó mà ông thấy lòng mình quặn thắt lại. Chưa bao giờ ông chứng kiến đứa con gái độc nhất của mình lại như vậy, hay đúng hơn từ ngày mẹ của Hạ Vi mất đi vì một tai nạn giao thông thì ông chiều chuộng Hạ Vi hơn, chăm sóc cho nó nhiều hơn. Trong mắt ông chưa bao giờ nó cho ông thấy một Hạ Vi suy sụp như ngày hôm ấy cả. Ngay cả lúc Gia Anh bỏ nó mà đi nó vần cho ông thấy một Hạ Vi cười đến híp cả mắt rồi lại giấu mình trong phòng và khóc. Còn bây giờ cô con gái cưng của ông đã không còn làm chủ được ý thức của bản thân.
Đêm ấy hậu quả tất yếu của việc nó dầm mưa, nó bị sốt cao ngất đi tỉnh lại nhiều lần. Ba nó bên cạnh cả đêm, lòng như sát muối trong lồng ngực trái tim như bị ao thít chặt lại. Cho đến giờ vì sao cô con gái của ông vẫn khổ sở vì cậu trai đó? Trong cơn mê sảng vẫn gọi tên cậu ta. Phải chăng 2 năm qua lúc nào con gái ông cũng phải sống như vậy?
Cả đêm ông ở cạnh nó không rời nửa bước. Biệt thự nhà họ Hạ trở thành nơi tập trung các bác sĩ hàng đầu của thành phố. Cho dù bác sĩ giỏi tới đâu cũng không thể giúp nó tỉnh lại. Họ cho ông hay Hạ Vi gặp một cú sốc về tinh thần quá lớn; đó là lý do vì sao nó không tỉnh lại mặc dù đã hết sốt cao. Nó có tỉnh lại hay không phụ thuộc phần lớn vào ý chí của nó. Ông không thể tin vào sự thật ấy, sao Hạ Vi của ông lại phải chịu nhiều đau đớn đến vậy?
Với bản thân nó trong cơn mê sảng, đồng hố như ngừng chậy và quay ngược về quá khứ đưa nó trở về quãng thời gian nó và anh còn ở bên nhau. Dòng hồi ức ùa về, những kỉ niệm nó đã cố gắng chôn vùi nay lại trỗi dậy hiện hữu ngay trước mắt nó.
Về phần Gia Anh cả đêm hôm ấy anh cũng không hề ngon giấc. Ngay lúc bước vào lớp, anh cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người, anh không hiểu vì sao lại có cảm giác quen thuộc với cô gái trước mặt mình. Sao hình ảnh ấy quen thuộc quá dù chưa một lần anh gặp cô gái này. Làm sao anh có thể gặp cô gái trước mặt anh được chứ khi mà anh đã ở nước ngoài 2 năm không một lần về nước. Khi cô đi ngang qua anh mùi hương trên cô thể cô gợi cho anh một điều gì đó xa xăm lắm. Anh được GVCN xếp chỗ ngồi bên cạnh cô trái tim anh đã đập sai nhịp khi anh nhìn vào đôi mắt của cô. Ánh mắt ấy sao lại đau buồn tới vậy? Anh không hiểu mình đã làm gì khiến cô nhìn anh với ánh mắt ấy.
Cả buổi học chiều hôm ấy, không một lần nào cô nhìn anh thêm nữa. Điều đó làm anh thấy khó chịu anh muốn hỏi cô xem có phải cô biết anh không. Nhưng anh đã thất bại không thể mở lời cô ngồi cạnh anh nhưng như thể có một bức tường băng bao quanh cô, bức tường ấy ngăn không cho anh có thể nói chuyện với cô. Anh biết cô bạn cùng bàn của mình tên là Hạ Vi nhờ vào cái tên đề trên tập vở để trên bàn mà cả buổi học cô không hề động đến. Nhìn cái tên với những dòng chữ mềm mại như nước ấy anh lại thấy đau đầu.
Tối hôm ấy, anh đã có một giấc mơ lạ, từng mảnh kí ức ùa về trong giấc mơ của anh. Tất cả các mảnh kí ức ấy không hoàn chỉnh, rời dạc ấy tràn ngập bóng hình của một người con gái không rõ mặt nhưng cô luôn gọi tên anh một cách tha thiết đầy trìu mến, điều ấy làm trái tim anh nhức nhối. Anh bật dậy, ra khỏi giường toàn thân đẫm mồ hôi lạnh toát, miệng khô khốc và đắng ngắt, cảm giác đau nhói trong tim vẫn còn nguyên cho dù anh đã thoát khỏi giấc mơ kì lạ. Mở cửa số để gió biển lùa vào phòng làn gió man mát ấy giúp anh tỉnh táo lại. Anh đứng như vậy bên cửa sổ như vậy cả đêm nhín anh như một bức tượng điêu khắc.