Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 9
_ Hello! _ vừa bước vào cửa cô nhi viện, Vũ Thiên đã đứng choán cả lối đi làm Hứa Anh giật thót tim, cô lủi thủi bước vào trong, vỗ vỗ ngực
_ Sao thế? Tôi làm bạn hoảng sợ à? Xin lỗi nhé, nhé, nhé…_ cậu kì kèo bên tai
Cái vẻ trẻ nhong đó làm Hứa Anh bật cười, cậu nhóc đúng là vô duyên và vô duyên một cách đáng yêu. Hứa Anh nhìn xung quanh, giờ mới phát hiện ra chẳng có nhóc em nào ra chào mình cả, ngơ ngẩn định lên tiếng thì bé Chuối từ trong nhà chạy ra, trên tay cầm một chiếc siêu xe đời mới
_ Đâu ra thế?_ Hứa Anh hỏi
_ Anh Vũ Thiên mua cho chúng em, nhiều lắm chị ạ
_ À…_ Hứa Anh à lên một tiếng lạnh lùng, giờ mới nhớ tới cái khoản tiền kếch xù bỗng ngồi chễm chệ trên tài khoản cô nhi viện, cô quay lại nhìn Vũ Thiên đang cười hí cả mắt, nụ cười tắt ngấm
_ Ra đây với tôi nhanh lên_ Rồi Hứa Anh kéo Thiên ra ngoài
Hành Lang lấp lánh những ánh đèn Led của chiếc chuông gió to, leng keng nghe rất vui tai
_ Chuyện gì vậy?_ Thiên khổ sở mới làm Hứa Anh không lôi cậu đi xềnh xệch, nói thế chứ thực ra cũng chẳng đến lỗi xềnh xệch
_ Chuyện lần trước, bạn ủng hộ cô nhi viện nhiều tiền như vậy là sao?
_ Ơ… mình ủng hộ từ thiện chứ sao nữa
_ Ý mình không phải vậy_ hứa Anh chán nản_ Ý mình là bạn là ai mà có nhiều tiền như vậy, không cần phải ủng hộ nhiều như vậy đâu, nhưng dù sao cũng cảm ơn bạn rất nhiều_ Hứa Anh cúi đầu_ Cảm ơn nhé
_ Chỉ vậy thôi sao?
_ uk, vậy thôi, bạn nghĩ còn gì nữa?
_ Vậy thôi hả, vậy mà tôi còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng_ Tất nhiên, nhìn thái độ ban nãy của Hứa Anh ai mà chả đoán vậy_ Không có gì đâu, dù sao thì cô nhi viện cũng đã cưu mang tôi một đêm còn gì, coi như là cảm ơn, bạn đừng khách sáo như vậy, chúng ta là bạn mà_ Rồi Thiên chìa tay ra, nhỏ ý bắt tay với Hứa Anh
_ Uk, là bạn_ Hứa Anh cũng chìa tay ra, như một lời hứa rằng, chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau_ Nhưng có một điều, tôi không muốn tình bạn của chúng ta duy trì vào vật chất, bạn đồng ý chứ
_ OK
Sáng hôm sau
Cô nhóc bước vào lớp, tự nhiên hôm nay cảnh vật bình thường đến rùng mình, chẳng phải bọn họ đã tuyên bố tẩy chay cô dưới mọi hình thức rồi sao, im lặng như vậy là có ý gì, đang âm mưu hại cô thê thảm ư, như vậy bọn họ quả thật lố bịch . Cô cất cặp sách và đi ra ngoài, bình yên lúc nào hay lúc đấy, chẳng lẽ chờ rắc rối đến mới chạy đi tìm bình yên ư?
Cô thong dong đi trên nền gạch của khu vườn nhỏ sau khu nhà dụng cụ, nơi ít học sinh tới. Ở đây không chỉ có hoa trồng mà còn có cả hoa dại đẹp tuyệt, những bông lau mọc cao hơn đầu gối, hoa mười giờ mọc thành bụi nhìn đẹp giản đơn, duy chỉ có một điều là ở đây còn có cả hoa đuôi mèo, loài hoa mà cô bị dị ứng, quả là chốn thiên đường nều loài hoa quái quỷ đó không xuất hiện, nhưng cũng thật may vì loài hoa đó nằm hơi xa
Không phải một nơi tuyệt đẹp này ai cũng dễ tìm thấy, tất nhiên, học sinh trong trường có ai thèm để ý đến những nơi như thế này đâu, vì với họ, nó có vẻ là một nơi bẩn thỉu, không ghế đá mà chỉ có nền cỏ, nhưng nó chẳng bẩn chút nào và thực sự nó rất bình yên
Không khí bỗng trở lên nhẹ nhàng, ai mà biết ‘Địa Ngục’ còn một nơi vương vấn phàm trần như thế này, chẳng phải vì nơi đây xấu, ngôi trường danh giá này đẹp trên cả mức đẹp, nhưng nó không hợp với cô, và chẳng phải những chuoix ngày đen đang chờ đợi cô sao? Nhưng hiện tai cô không vướng bận tới nó nữa, cô quên hết tất cả mọi thứ, ở đây, tâm hồn theo gió chu du đi khắp nơi
Cô cởi giầy ra, đi tất và ngồi trên thảm cỏ, nghịch những bông hoa một cách thơ ngây như một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy thứ đồ chơi mới lạ, và rồi, một nụ cười lơ đễnh trôi theo gió, tan vào mây. Cô cầm một bông bồ công anh lên, thổi, từng cánh hoa bay lên cao, cuộn theo gió, nhìn những cánh hoa bay nheyr trên không, cô mỉm cười, tuy vẫn là lớp mặt nạ ấy, nhưng một vẻ đẹp ngây thơ đến mê hồn làm người khác không khỏi rung động
Nhưng!
Nụ cười đó, ánh mắt màu xanh nhạt huyện hoặc đó, sự dễ thương , ngay thơ và cái cách hưởng đời rất ‘trẻ con’ đó đã lọt vào cặp mắt của Hương Hải Trình