Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 7
Bước tới cổng trường đã cảm thấy ngột ngạt, mọi thứ như tách biệt hoàn toàn giữa ranh giới giữa thiên đàng và ác mộng chính là cổng trường Đan Thiên. Hứa Anh bước vào, bạn bè xung quanh nhìn cô như nhìn sinh vật lạ, ánh mắt kì thị rõ ràng hiện lên trên những khuân mặt quý tộc. Họ dè bỉu, chỉ chỏ, bàn tán, chẳng có ai thân thiện để hỏi han, chuyện trò. Tất nhiên người coi cô là bạn cũng không ít, nhưng lẽ nào lại đứng về phía cô, như vậy chẳng khác nào đi ngược dòng nước chảy xiết
_ Con nhỏ Demon đến rồi kìa
_ Nó còn dám vác mặt tới Đan Thiên sao? …
Và đây sẽ là mở đầu cho những chuỗi ngày đen mà cô nhóc sẽ phải tập làm quen với nó
Cô vừa đi, vừa ngó xung quanh, cảnh giác không bao giờ là thừa. Hít một hơi thật sâu, cô mở của lớp học
Cạch!
Aooooo!
Một xô nước từ đâu bỗng dội thẳng vào người Hứa Anh làm cô chập choạng, tóc cô ướt nhẹm và bết lại, may sao áo và váy không bị ướt nhiều. Tai cô ù ù vì gặp nước, xung quanh cô vang lên những tiếng cười khoái trá
“ không sao đâu”- Cô tự chấn an mình, cô bước về chỗ và suýt nữa thì hét toáng lên, mặt cô gần như trắng bệch. Trên bàn những tờ rác ngổn ngang và hơn hết, cô cảm thấy thật kinh tởm. Cô bịt chặt miệng, ngăn tiếng ọe sắp pjats ra. Chuột chết, cóc chết, chim chết, máu me đầy mình, mắt lòi ra như đang nhìn cô. Kinh tởm! đó là từ duy nhất Hứa Anh có thể diễn tả nó lúc này. Mùi hôi, tanh tưởi, thối rữa bốc lên, xộc vào cánh mũi làm cô choáng váng. Cô sợ hãi vịn tay vào tường, bọn họ đúng là quỷ thật mà
Cửa mở
_ Ồ! Demon của chúng ta tới rồi sao- Tiếng nói đó là của Nhã Uyên, cô ta bước vào lớp với cái vẻ khinh đời, tiến lại chỗ Hứa Anh và hét toáng lên
_ AAAAAA! Mùi kinh khủng gì thế này _ NHững iếng xì xầm tiếp đó nổi lên, cô ta chỉ vào người Hứa Anh, bịt miệng và giả vờ muốn ói, làm như cái mùi đến quỷ cũng phải hãi ấy bốc ra từ người Hứa Anh vậy
_ Nhìn đâu đến nỗi mà sao…_ cô ta ngập ngừng _ tóc của ‘bạn’ gộ từ cống nước nào thế, bàn của ‘bạn’ toàn những món bạn thích sao? Chao ôi! Bạn đúng là Demon mà
Ngọc Tâm cười khẩy, thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt cô, còn Y Linh, thế nào cũng được, vốn dĩ cô nàng cũng chỉ đứng nhìn cuộc vui và giải quyết tiệc tàn thay cho hai cô bạn chảnh chọe
_ Tại sao? Hả?- Cô hỏi cụt lủn sự tức giận không thể kìm chế được lại càng tăng khi nhìn điệu bộ cải lương nửa mùa của cô ta
_ Gì ? Gì cơ_ có vẻ như lời nói đó của Hứa Anh thật lực cười
_ Tôi hỏi tại sao các người lại làm như vậy hả?_ Giọng Hứa Anh lộ rõ vẻ tức giận, rít qua từng kẽ răng, có vẻ như Nhã Uyên và tất cả bọn họ đều nhận ra sự thay đổi này, và tất nhiên không khí xung quanh cũng im lặng theo. Cô ta nghĩ Hứa Anh hiền sao? Không hề! Nếu tức giận dù có là Dương Hải Trình cũng thế thôi . Nhã Uyên run run, cô ta quay mặt đi tránh ánh mắt của Hứa Anh, hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi mới cứng giọng
_ Mày có biết Dương Hải Trình là ai không hả? Chỉ cần anh áy nói một câu là đời mày tàn rồi đấy, tẩy chay mày là còn nhẹ ày lắm rồi. Từ giờ trở đi, mày bị tẩy chay dưới mọi hình thức
_ Rồi sao?_ Vẫn cau hỏi cụt lủn không tỏ vẻ sợ hãi hay lo lắng gì
_ Mày…_ Điều đó làm Nhã Uyên sôi máu, cô ta giơ tay lên và dồn hết lực tát Hứa Anh một cái
Bộp!
Hứa Anh giơ tay ra và giữ chặt lấy tay cô ta trước khi cú tát như trời giáng xuống mặt cô, cô siết chặt
Chát!!!!
Mặt Nhã Uyên tối sầm và tất cả cũng đều há hốc mồm vì cú tát đó. Cái tát đó, Hứa Anh lấy tay cô ta và tát thật mạnh vào mặt cô ta làm cô ta quay phắt ra sau và xô đổ bàn, cú tát đó rất mạnh, mặt cô ta nóng ran và đỏ ửng, tay rát lên, cô ta ôm lấy mặt và không thốt lên lời, cổ họng nghẹn ứ đưa ánh mắt bàng hoàng nhìn Hứa Anh
_ Chưa ai dám tát tao cả, vậy mà mày…
Ngọc Tâm thấy vậy, chạy tới
Bộp!
Bàn tay giơ lên đó lại bị giữ trên không trung, Hứa Anh mặt lạnh nhìn 2 kẻ tát mình. Ánh mắt cô sâu hun hút, đôi mắt màu xanh nhạt như biến thành màu đỏ máu
Y Linh chạy tới, kéo 2 cô bạn chảnh chọe ra khỏi lớp, trên 2 khuân mặt đó, vẻ sợ hãi còn nguyên
_ Mày sẽ phải hối hận vì đã đối đấu trắng trợn với chúng tao, dù có là người đấy thì mày cũng không thoát đâu, Đình Vũ…_ Ngọc Tâm hét toáng lên, nhưng khi vừa nhắc đến một cái tên thì Y Linh vội bịt chặt miệng cô ta, sau rồi chỉ có sự im lặng đến rợn người
Hứa Anh đứng đó, mặt lạnh tanh, 2 tay nắm chặt. Cô có quá liều lĩnh hay không? Không! Sẽ không bao giờ cô hối hận. Một là tiếp tục để tìm thấy cha mẹ, hai là dừng lại và trở thành kẻ hèn nhát. Không! Điều thứ hai cô không làm được, cô đã đối đầu với tử thần, vậy cuối cùng, xem ai sẽ là kẻ bỏ cuộc đầu tiên