Thiên Thần Hoa Hồng

Chương 5


Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 5


Học sinh nhìn cảnh tượng đó, chẳng có gì là ngạc nhiên, giống như đã quá quen với cảnh tượng này. Họ kéo nhau đến, mỗi lúc một đông, nhìn Hứa Anh vừa tội nghiệp, vừa bực tức
Mồ hôi khiến tóc cô bết lại, trên cổ còn hằn rõ 5 ngón tay đỏ ửng, thở khó nhọc. cuối cùng cảnh tượng kinh hoàng nhất cũng không xảy ra. Gió lùa vào làm Hứa Anh khẽ run, mắt cô vật vờ lúc nhắm lúc mở. Trước mắt cô, 3 con nhỏ lắm chuyện chen vào
Nhã Uyên giọng bực tức
_ Hải Trình! Tại sao anh tha cho nó khi nó làm một điều ngu ngốc như thế?- giọng cô ta vang lên nghe mà đáng ghê tởm, Khuân mặt Dương Hải Trình không còn vẻ vô hồn của một con mãnh thú nữa mà chỉ còn vẻ cao ngạo thường ngày
_ Tôi làm gì cần cô cản hay sao?
Nhã Uyên khẽ rùng mình vì biết vừa nói ra một điều ngu ngốc, cô ta cúi đầu, không dám nói thêm, Y Linh vội chữa cháy cho bạn
_ vậy để chúng em xử cô ta cho anh…
Hải Trình nhướn mày, đầy vẻ cao ngạo, cậu quay lưng đi, để lại tất cả đều ngẩn tò te, cậu buông một câu
_ Yên tâm! Trò chơi sẽ bắt đầu từ giây phút này!!- giọng nói quyền lực vang lên xé tan sự im lặng

Cái dáng cao lớn khuất dần sau dãy hành lang dài hun hút. Nhã Uyên thở dài đưa tay lên vuốt ngực và nuốt nước bot
Hứa Anh đưa ánh mắt dõi theo cái bóng ấy, không thể nói gì hơn ngoài sự im lặng, ánh mắt yếu ớt còn đọng lại vài sự sống mổng manh đã không đứt. Cô từ từ đứng dậy, tay lần trên tường, loạng choạng, vật vờ
Nhã Uyên chạy đến, xô mạnh Hứa Anh xuống. Bị mất đà, cô cứ thế rơi như một vật bị ném một cách thô bao
Tuy có kẻ tội nghiệp, nhưng đa phần là nhìn Hứa Anh bằng sự khinh thường, hay thực chất với họ, cô quá tầm thường
Cô ngã xuống suýt đập đầu vào cột, cái tay bị bong gân bất ngờ chống xuống. Sự đau đớn dồn lên tận não, lúc này, cô ước mình có thể khóc nhưng nước mắt không thể chảy ra
Chẳng để cô kịp phản ứng, Nhã Uyên túm lấy cổ áo cô, kéo lên
_ con ranh này!
Chát!
Chưa kịp hoàn hồn, một cái tát đã giáng xuống mặt cô, người cô xô vào tường, máu từ khóe môi chảy ra. Cô bị hành hạ như một con rối và bị quẳng như một thứ đồ chơi rẻ tiền. Hay thực chất với họ, cô chẳng bằng thứ đồ chơi
_ tay Hứa Anh run run, đưa lên má. Lúc này, cô cảm thấy mình bất lực
_ Đủ rồi!- cô gắng gượng.
_ tao nghe chưa thủng! mày nói đủ rồi sao? Hả ?- cô ta lấy chân đạp vào người Hứa Anh
_ con nhỏ này từ xó nào chui ra thế?
_ con mọt sách này á, nghe nói nó mới chuyển đến đây có một tuần
_ Chậc!… công nhận… gan của nó sắp to bằng gan hùm rôi… dám dây vào Dương Hải Trình
Những tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên, Hứa Anh cảm thấy mệt mọi thật sự

Chát!
Lại một cái tát nữa, cái thứ 3 trong ngày, cô ta là ai mà lại có thể tùy tiện tát người khác như vậy đượ chứ?
_ con điên này, mày mới vào đây có một tuần thì sao không biết thân biết phận đi hả. Hay mày thấy Dương Hải Trình đẹp trai, nhà giàu nên cố tiếp cận hả? hả ?
Mỗi từ hả, Nhã Uyên đều giựt tóc Hứa Anh
_ Ôi trời!
_ Thật Sao?
_ Nghèo mà ham!…
_ mày nhìn lại mày đi, con ngốc! xấu như ma ai thém nhìn chứ!- Y Linh bỗng hét lên
Ào!
Cả chậu nước lạnh ngắt, không biết từ đâu, đổ ập xuống người Hứa Anh, cái lạnh giữa trời nắng làm cô mất cân bằng run lên từng hồi
Đúng như bọn họ nói, kiểu hành xác kiểu địa ngục này nếu kéo dài còn đáng sợ hơn cả cái chết!
_ Tên em nó là gì ấy nhỉ- Nhã Uyên cười khẩy, hỏi Y Linh

_ Vũ Hứa Anh!
_ Tên hay đấy chứ, nhưng nó không hợp với mày đâu…- Nhã Uyên chế nhạo
_ Không cần biết!- Hứa Anh tức giận nói, đó là thứ cuối cùng bố mẹ ruột của cô sau khi thất lạc đã để lại cho cô, nó vô cùng quý giá, là sợi dây cuối cùng để cô có thể tìm lại bố mẹ ruột của mình, làm sao có thể để bọn họ chế nhạo?
Nhã Uyên tức sôi máu, định sông đến đánh Hứa Anh thì bì Y Linh ngăn lại, đành thôi, như vậy đã đủ rồi. Cũng đúng, nếu đánh nữa sẽ có án mạng đấy!
Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong cái đầu đầy mưu tính của Nhã Uyên, cô ta nhìn Hứa Anh lạnh lẽo, còn cô bé đáng thương, người ướt sũng, tóc tai rũ rượi, bơ phờ như kẻ vô hồn
_ Demon! Từ nay tên của mày sẽ là Demon, nó hợp với mày hơn đấy- cô ta vứt lại câu đấy rôi quay người bước đi, đám dông cũng giải tán. Để lại Hứa An h với mệt mọi và đau đớn
Game Over tai đây! Hứa Anh cười nhạt cho chính mình, mày thành kẻ yếu đuối bao giờ vậy Hứa Anh?
Dương Hải Trình, kẻ quyền lực kẻ độc ác kẻ u uẩn, mọi thứ liên quan tới cậu ta không ai dám động vào, dù đó có là con mồi cậu ta săn đuổi
Hứa Anh lê từng bước về nhà trong bộ dạng k thể thảm hại hơn, nhưng không còn quan trọng vì cô quá mệt mọi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.