Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 37
Đã lâu không về cô nhi viện, Hứa Anh cảm thấy lo lắng vô cùng, thế là Hải Trình đưa cô về, dù không biết hung thủ là ai nhưng người trong cô nhi chắc chắn không phải là người xấu
Cô đưa mắt nhìn trìu mến về phía ngôi nhà, lúc sống không có cảm giác gì khi xa rồi mới thấy nhớ hoài
_ Nhìn đủ chưa vậy ? ngôi nhà mọc rêu bây giờ đấy !_ Hải Trình đứng bên cạnh giục
_ Ừ tôi đi đây !_ Không thể diễn tả cảm giác của cô lúc này, cô chỉ muốn òa lên khóc, cô vừa từ cõi chết trở về ( Đúng nghĩa đen) và giờ đây cô càng yêu quý nó, Hải Trình đi đằng sau cầm theo một ‘bao tải’ kẹo cho lũ trẻ nhí nhớn
Cạch !
_ AAAAAAAAAAAAAA
_ Chị Chíp !!!!!!_ Chuối và lũ em hét toáng lên, ôm chầm lấy Hứa Anh. Mẹ Sa xúc động không kém và ôm chặt lấy cô đến mức cô không thở được. Các dì cũng khóc theo, Hứa Anh bằng xương bằng thịt đang ở trước mặt họ như chưa có chuyện gì xảy ra, cô công chúa nhỏ của cô nhi viện đã về với những giọt nước mắt. Tất cả như ứ đọng lại giống như một giọt nắng ấm áp trong tim cất giấu bao ngày bao trùm lấy tất cả.
Choang !!!
Âm thanh khô khốc và lạc lõng buộc mọi người phải nhìn về phía nó. Vũ Thiên không dám tin vào mắt mình, Hứa Anh mỉm cười, dang hai tay ra và Vũ Thiên chạy tới ôm chầm lấy cô, muốn nghẹn thở. Cậu muốn hét toáng lên vì vui sướng, cô đã về sau nhiều ngày không có tin tức. Nhưng ánh mắt chợt đanh lại khi trông thấy Hải Trình đang chia kẹo cho tụi nhóc, đó là lí do cô nhóc bị bỏ rơi ngay tức khắc
_ Cậu… làm sao cậu…
_Suỵt !_ Vũ Thiên chưa kịp nói hết câu thì Hứa Anh đưa tay lên miệng ra dấu im lặng
Tất cả chìm vào tiếng cười duy chỉ có một người là đôi mắt hằn lên những tia lửa, vậy là bọn họ đã trở về, Hứa Anh đã trở về nhưng cậu không thấy vui chút nào. Vì sao ư ? Tại sao Dương Hải Trình không chết luôn đi !!
Cạch !
Cánh cửa lại mở
_ Cho hỏi có ai…..Hải Trình !!!!
Ái Trang vừa ló đầu vào xem có ai ở trong không thì ôm chầm lấy Hải Trình mà lắc
_ Cô !
Hải Di cũng dành cho anh mình cái ôm chặt nhất, không ngờ hai người chỉ đến cô nhi viện hỏi thăm tình hình thôi mà gặp luôn người bao ngày tìm kiếm, Chấn Minh làm tốt đấy chứ
Hải Trình cốc nhẹ vào đầu Hải Di
_ Lớn quá rồi… và xinh đẹp nữa
Hải Di hơi bất ngờ nhưng cũng mỉm cười
_ Con về sao không nói cho cô biết, con có biết cô lo lắng cho con thế nào không ?
_ Vâng !
_ Trời đất ! Ngoan thế cơ à
Câu nói đó của Ái Trang làm Hải Trình hơi ngượng, Hứa Anh bật cười, Vũ Thiên đằng đằng sát khí đi vào trong phòng ngủ của Chuối, cậu không thể tiếp tục nhìn cái màn đoàn tụ này được nữa
_ Đây là cô và em gái của cháu_ Lúc này mọi người mới à lên
‘em gái ? Hóa ra đó là Dương Hải Di’_ Thiên thầm nghĩ
_ Chào cô, tôi là Phạm Kim Sa, mẹ của cô nhi viện
_ Vâng, chào bà, tôi là Dương Ái Trang, rất vui được gặp bà
Nhưng…người đàn bà này, Ái Trang nheo mắt, nhưng hình như đã gặp ở đâu rồi đó, rất lâu rồi thì phải
« Chị Ngọc Lâm, bé Hải Trình dễ thương quá !_ Cô bé tên Dương Ái Trang nhí nhảnh nghịch ngợm khẽ lướt bàn tay trên khuôn mặt bé nhỏ của đứa trẻ mới sinh
_ Bé Ái Trang cũng dễ thương mà_ Ngọc Lâm xoa đầu em gái chồng
_ Chắc anh hai vui mừng lắm, rồi bé Hải Trình sẽ đẹp trai và tài giỏi như anh ấy
Bỗng cách cửa bật mở
_ Anh chỉ mong nó không trở thành đàn anh hắc đạo như anh thôi_ Dương Hải từ ngoai đi vào, đó là bản gốc của Dương Hải Trình bây giờ, hai cha con giống hệt nhau
Cô bé ỉu xìu
_ Anh hai, Ái Trang muốn như thế, anh hai chẳng phải rất oai phong sao ? Không ai dám bắt nạt em cả, phải không mẹ, ấy chết, chị Ngọc Lâm_ Rồi cười hi hi
Ngọc Lâm mỉm cười dịu dàng
_ em chỉ mong con em mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc thôi, giống như em vậy_ Rồi Ngọc Lâm nhìn Dương Hải trìu mến, Dương Hải ôm lấy Ngọc Lâm rồi hôn lên trán cô
_ Đúng vậy, nó sẽ hạnh phúc và vui vẻ như em
Ái Trang ý nhị đi ra ngoài, cô bé cầm lon coca uống dở và mở cửa
Rầm !
Cô bé kêu khẽ, bị ai đó va phải, bệnh viện đèn sáng trưng như thế này chẳng lẽ không nhìn thấy hay sao ?
Một người phụ nữ với hai mắt dáo hoảnh, tóc tai có vài sợi lòa xòa. Trẻ đẹp nhưng sự mệt mỏi làm người phụ nữ trở lên vô cùng thảm não, trên tay ôm một đứa bé khóc thất đảm, không thèm nhìn cô bé mình xô ngã đến một giay đã vội chạy đi »
Sở dĩ Ái Trang nhớ người phụ nữ đó vì lon coca đổ bẩn cả quần áo mà không nói gì rồi chạy như ma đuổi mặc dù chẳng có ai đuổi theo. Trên hành lang, tiếng đứa bé nhỏ dần rồi im bặt như chưa từng xuất hiện. Rồi ngay sau đó, đứa bé tên Vũ Hứa Anh, con gái thứ hai của tập đoàn FREE mất tích. Vũ Hứa Anh ư ? Liệu có phải người đàn bà này đã lấy đứa bé đi và đứa bé đó chính là cô bé kia ?
Không thế !
_ Con về rồi, vậy lễ đính hôn của con và Hứa Vy cũng phải thực hiện chứ ?
Khựng lại, tất cả đều khựng lại. Hải Trình mặt biến sắc. Hứa Anh cắn môi nhẹ, nụ cười trên môi tắt hẳn, cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhắc đến hai từ ‘đính hôn’ này
Hải Di nghe Daisy nói Hải Trình có tình cảm với Hứa Anh mà chính anh còn đang phân vân, hơn hết, Hứa Vy cũng đâu có yêu Hải Trình, cuộc hôn nhân sắp đặt này sẽ chẳng đi đến đâu nếu cả hai đều không tán thành. Vũ Thiên giấu đi nụ cười đắc ý, đúng rồi, tại sao cậu lại quên đi điều này nhỉ, đó chẳng phải điều quan trọng nhất để cậu có thể giành lại Hứa Anh đường đường chính chính hay sao ? Quả là một điều tuyệt vời !!
_ Cô à… chúng ta…_ Hải Di định lên tiếng nhưng đã bị chặn lại
_ Xin lỗi mọi người nhưng có lẽ mọi người đã hiểu lầm rồi, Hải Trình không hề có tình cảm với Hứa Anh , hơn hết nó cũng đã có vị hôn thế. Vì vậy nhân thể hôm nay, tôi chấm dứt sự hiểu lầm này, Hải Trình cần quay về để thực hiện lễ đính hôn, không dính dáng tới nơi này nữa
Choang !
Ly nước rơi xuống đất vỡ vụn