Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 3
Sáng hôm sau, cô nhóc đến trường từ sớm, ngắm nhìn khoảng sân rộng qua ô cửa sổ tầng 3 , mắt nhìn ra xa, xoáy sâu vào 1 khoảng không vô định, tự nhiên mỉm cười, và một nụ cười đón nắng. Nhưng cô nhóc không hề biết rằng vừa có một cặp mắt vừa lướt qua mình, rất nhanh. Khá khẩm gì chứ, cả tuần nay như ngồi trong nhà lao, chẳng đi đâu cả ngoài ngồi một xó trong lớp, bất giác trở thành người vô hình. Chẳng vui chút nào, nhưng mà trước cảnh sân trường trong vắt sương, dịu dàng hương nắng sớm thì sao lại không mỉm cười nhỉ, coi như tự an ủi mình. Ngay sau đó, cô nhóc thở dài đầy tâm trạng, chống tay vào cằm, cứ ngồi như cục tượng thế này chắc chết vì chán mất
Tiết học đến rất nhanh, không khí vốn rất thường ngày mà hôm nay bỗng náo loạn hẳn lên, dùng từ đó cũng không gọi là quá đáng khi chủ đề chỉ xoay quang một và chỉ một. Nghe loáng thoáng trong một hội thiên kim như thế này
– Hội trưởng hội họ sinh Dương Hải Trình vừa đi học lại, eo ơi vui quá cơ, không biết anh ấy đi đâu cả tuần nay thế nhỉ?
– Thật sao? Thật ra anh ấy đi cũng vui thật, nhưng mà mong trời đừng có vụ ẩu đả nào xảy ra,
Sau đó là những tiếng tán thưởng, “ đi thì đi” bỗng dưng có một tiếng nói vô thưởng vô phạt vang lên và kẻ đó bị bốp chát lại bằng một trận đá mắt sởn da gà
Câu truyện có vẻ sôi nổi và sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi có một tiếng Rầm khô khốc vang lên. Họ đưa ánh mắt về phía đó rồi trông thấy Hứa Anh, khỉ thật! Họ còn đang định hỏi, con nhỏ này sao nó lại ở đây
Hứa Anh bối rối dựng lại cái bàn vừa đổ, cô nhóc chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí sau một tuần bó gối trong lớp thôi mà, ông trời không giúp cô rồi. Và thật chẳng ra làm sao khi cô nhóc luôn thắc mắc rằng Dương Hải Trình là ai mà có sức ảnh hưởng lớn như vậy, trong khi va vào cái ghế và theo đó là cái bàn ngã cái Rầm!
Câu chuyện bị ngắt quãng, những ánh mắt khó chịu cứ như mũi tên phi thẳng về phía Hưa Anh, cô nhóc cúi thấp mặt, ngồi xuống, không đi đâu nữa, chẳng phải vì sợ mà là vì sẽ chẳng dễ chịu chút nào khi có người khác cứ nhìn chăm chăm vào mình. Giở sạch vở ra, lật lật từng trang, bỏ ngoài tai những lời bàn tán đang có liên quan đến mình, hít thở sâu, tự trách sự hậu đậu của mình ‘mày đúng là đồ ngốc! Hứa Anh à’
Bốp! Bốp! Bốp!
Từng mảnh giấy to cứ bay vèo vèo về phía Hứa Anh. Cô nhóc ngồi im như thóc, mặc kệ rồi họ sẽ chán thôi, trò chơi sẽ kết thúc nhanh thôi mà. Nhưng đời không như là mơ…
Cốp!
Âm thanh khô khốc của một vật va đập mạnh, kinh ngạc, tất cả đều nhìn vè phía đã quăng chiếc hộp bút đó vào đầu cô nhóc, nhưng tất cả chỉ nhìn thấy là sự dửng dưng đang thắc mắc sao mọi người lại nhìn mình của cô nàng hoa khôi tóc vàng hoe Trần Nhã Uyên
Choáng váng! Hứa Anh ôm lấy đầu, đau điếng, vậy mà cô đã chỉ nghĩ sẽ chỉ có giấy bay vào mình cơ đấy, cô đang nhận được sự cảm thông từ một góc độ rất ít nào đó
– Thật qua đáng! Sao các bạn lại có thể làm vậy với một cô gái yếu ớt, nhìn xe,! Các bạn làm bạn ấy đâu có biết không hả? – một giộng nói vang lên, mỉa mai, rõ ràng không thân thiện đang bênh vực cô nhóc
– Y Linh à, bạn biết rõ là chẳng ai cố ý cả, đúng không?- Nhã Uyên châm chọc, không cố ý mà hẳn cái hộp bút nặng oạch bay một cú trời giáng vào đầu Hứa Anh, hơn ai khác, kẻ đó chính là cô ta- Thôi vậy để chuộc lỗi, mình sẽ nhặt tất cả rác này, OK chưa?
– Có thế chứ! Vậy bạn đến nhặt đi, tội ngiệp người ta quá đấy.- Y Linh đáp theo, bọn họ diễn cải lương cho ai xem không biết
Nhã Uyên hếch cằm, cười nhạt tiến lại gần phía Hứa Anh còn đang ôm đầu, khóc rưng rức trong thâm tâm. Cô ta cau màu nhìn đống rác ngổn ngang,
Cô ta nhặt từng mảnh rác lên, bỏ vào thùng, thỉnh thoảng ngước đôi mắt thơ ngây vô số tội nhìn Hứa Anh rồi cười khẩy. Còn Hứa Anh, tuy không nhìn nhưng vần chú ý tới từng cử chỉ của cô ta, vở kịch bao giờ thì kết thúc?
Ào!, còn chưa kịp định thần, cả thùng rác đổ ập vào người Hứa Anh, không chỉ có giấy mà còn có cả rác rưởi các thứ, nhơ nhớp bẩn thỉu, xuýt chút nữa thì cô đã ọe vì kinh khủng. Đưa ánh mắt tức giận quay lại nhìn Nhã Uyên nhưng
Chát!
Một cái tát như trời giáng bỗng giáng thẳng vào mặt Hứa Anh, chẳng cần biết lí do là gì, cô ta phủi tay, nhìn cô nhóc bằng ánh mắt thách thức, mặt hếch lên cao ngạo, từ từ tiến lại phía châu rửa, làm như thứ cô ta vừa sờ vào ghê tởm lắm không bằng. Mọi người cười ồ lên, còn Hứa Anh, vẫn cố gắng bình tĩnh, tay ôm mặt,cô ta là ai mà có thể đánh người tùy tiện như vậy cơ chứ,
– Nhã ơi, nặng tay với em nó quá không. Hay là mình cho thêm cái nữa nhỉ- Ngọc Tâm chen vào
– Mình còn đang thắc mắc, nó ngồi vào cái lớp toàn cành vàng lá ngọc này, mà nó không thấy xấu hổ hay sao? Sao ngôi trường này lại cho nó vào học nhỉ?
– chỉ vì em nó học giỏi, học chăm, học ngoan …- Nhã Uyên khoanh tay, giọng giễu cợt- để xem mày ngoan tới cỡ nào, hahaha
Nhưng trái với suy nghĩ của bon họ , Hứa Anh không tức giận mà còn rất bình thản, tuy khó chịu nhưng cô sẽ không bao giờ để cảm xúc lấn át ý chí. Và sự dửng dưng đó làm tất cả khó chịu, Nhã Uyên mặt tối sầm, Ylinh tức tối chạy tới, xô mạnh Hứa Anh. Bị mất đà, cô nhóc ngã chúi, làm chiếc bàn đổ theo, mắt cá chân đập vào chân ghế, tay khựu xuống đập vào thanh sắt móc ặp của bàn
Cú ngã đó, chính Y Linh cũng không ngờ tới, cô ta run len vì biết cú ngã đó khá đau và với cô ta là rất đau, những tiếng xuýt xoa vang lên, Y Linh chạy về phía sau Ngọc Tâm , khuân mặt co lại
Loạng choạng, Hứa Anh khó nhọc đứng dậy, tất cả im lặng dõi theo từng cử chỉ của cô, không kêu dù chỉ là một tiếng, nhưng thực ra trong thâm tâm cô nhóc chỉ muốn khóc thét lên đau đớn, trật khớp chứ nhẹ nhàng j
– Con ranh! Mày giỏi lắm- Nhã Uyên cất cao giọng, mặt nóng ran – tốt nhất mày nên tránh xa bọn tao ra, nếu không cũng chẳng hay ho gì đâu!- vậy là trò chơi kết thúc. Nhưng…
– Chuyện gì xảy ra vậy?- Thầy giám thị sau khi nghe âm thanh ầm ầm đó vội chạy đến, thầy trợn hỏa mắt, nhìn lớp một lượn và dừng lại trước đốn lộn xộn ở cuối lớp- em nào làm thế hả?
Tất cả không báo trước đều nhìn về phía Hứa Anh, cô nhóc vô tội bỗng dưng trở thành ‘ kẻ tội đồ’
Thầy thở dài
_ Em ra ngoài quét sân trường, nói rồi thầy bước thật nhanh ra ngoài, thầy biết thừa là Hứa Anh chẳng làm, nhưng thầy làm gì được lũ ‘ yêu quái’ kia?