Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 28
Nhàn Rỗi
Trời vẫn mưa tầm tã, sấm chớp đùng đùng, dội vào hiên ngói những âm sắc kì dị. Trên một ngôi chùa cổ cách núi Huyền 8 km về phía Nam, có một cụ già, không người thân sống trong cổ tự này đã hơn nửa cuộc đởi, nhìn ông khỏe mạnh nhưng lọm khọm già nua
Đùng!
một âm sắc chói tai vang lên, gió lùa vào căn phòng chỉ có ánh nến làm ngọn nến tắt ngấm, tối om
Đùng!
Một đôi chân run run bước vào căn phòng, rón rén như sợ hãi. Nhưng vừa bước vào căn phòng 2 bước lại bước ra, khẽ khàng không tiếng động
Trong cảnh hoang vu heo hắt tiếng rừng, thỉnh thoảng ta lại liên tưởng tới tiếng sói tru hay tiếng sư tử gầm. Và có khi nó mò vào tận cửa tìm mồi xua tan cơn đói
Đùng!
Mưa vẫn nhưu trút nước, xối xả làm cảnh rừng núi càng thêm hoang vu, muôn phần hun hút
Một ngày sau
Trời vẫn mưa, rả rích trên những phiến lá cọ
ẦM!
_A!_ một tiếng kêu khẽ vang lên làm không khí trong căn phòng xao động
Từ từ cựa mình, kéo cao chăn hơn giống như đang ngủ vậy, nhưng sau đó hai mắt cô mở to
_ Đây là đâu?_ Cô bật dậy sau đó lại đổ ầm xuống
Hộc hộc hộc
Lấy tay xoa xoa thái dương, vậy là cô còn sống sau khi rơi xuống biển
Cố choàng dậy lần nữa mặc dù hơi choáng, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy cậu ta- Dương Hải Trình nằm một bên, chưa tỉnh. Tay và đầu được băng bó lại. Cũng phải…
“ Sau khi rơi xuống, tay bị thương của Dương HẢi Trình với vào một tảng đá, tay còn lại kéo Hứa Anh. Do chưa khỏi hẳn nên tay bị thương máu rỉ ra, đứt cả sợi chỉ khâu, thế là máu lại chảy xuống, xuống cánh taym ngón tay và xuống cả tay Hứa Anh
Hứa Anh nhìn thấy trên trán cậu có một dòng máu chảy xuống, xuống thái dương, xuống cằm, xuống vai
Cậu đã không thả tay ra, cậu vẫn nắm chặt tay của Hứa Anh không buông. Hứa Anh sợ hãi nói cậu hãy bỏ tay ra nếu không thì cậu sẽ chết mất, máu đang chảy mỗi lúc một nhiều. Nhưng chẳng giữ được bao lâu, Hải TRình tuột tay và một tiếng ÙM nhẫn chìm tất cả…”
Cô bò dậy, tiến về chỗ HẢi TRình, trông cậu nhơt nhạt và thiếu sức sống, vẫn chưa tỉnh. HỌ đã như thế này bao lâu rồi? Hứa Anh cảm thấy xót xa, tất cả chỉ tại cô, nếu không phải tại cô thì cả hai đã không ra nông nỗi này
Hứa Anh nhìn khuôn mặt đó, trồng rất đẹp trai, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn khuôn mặt đó gần đến vậy, nhưng lần này cô cảm thây khuôn mặt đó muôn phần đẹp hơn. Hải TRình khồng phải người lạnh lùng cũng không phải người thích cười đùa. Hứa Anh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc đó, lâu hơn, nhẹ nhành hơn. Hàng lông mày đen sậm, mái tóc phù hợp làm cậu càng thêm cuốn hút, đôi môi cũng rất đẹp nhưng điều cô quan tâm nhất chính là đôi mắt. Đôi mắt đó…từ bao giờ mà nó luôn và chỉ có một màu u uẩn như thế. Nó khiến người khác sợ hãi nhưng cũng khiến người khác cảm thông. CÀng nghĩ, cô càng cảm thấy minh có lỗi
_ Khoan đã! Đây là đâu?
Keet!!
Cánh cửa mở ra, Hứa Anh giật mình quay lại, một cụ già lưng hơi còng đang nhìn vào, khuôn mặt lạnh te nhưng không phản ứng gì cả
_ AAAAA…_ Cô hét lên
_ Cô hét cái gì chứ, chính tôi mới là người phải hét đây này. Dậy mà không nói tiếng nào cả, ngồi như tượng thế thì ai mà không giật mình_ ÔNg lão vuốt ngực rồi đi ra ngoài
Hứa Anh vừa sợ vừa khó hiểu nhưng cô cũng chạy ra theo, ông ây đi và ngoặt vào một căn phòng
Cô cũng từ từ bước vào
Là bếp!
Vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ và nhiều rau củ quả. Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhà, mảnh vườn không rộng lắm nhưng nhiều loại rau được trồng thành luống trông rất đẹp mắt. Tuyệt!
_ Vào đây nhanh lên!_ Ông lão vẫy vẫy Hứa Anh vào_ Con tên gì?
_ DẠ con tên Vũ HỨa Anh
Ông lão gật đầu_ Ngôi chùa này vốn bỏ hoang cho tới khi ta dọn tới đây ở, tuy hoang vu nhưng rất trong lành_ Rồi ông hít hà mùi hương mát lạnh của Thiên nhiên_ Cậu nhóc kia bị thương khá nặng đấy, nhưng chỉ cần tỉnh dậy là được rồi, con cũng cần nấu cái gì cho cậu ta chứ nhỉ, tẩm bổ mà, chắc cậu ta cũng sắp tỉnh rồi
_ Vâng!
Ông ấy đi ra ngoài, HỨa Anh quay lại nhìn, ông ấy vui tính chứ nhỉ. Thôi! Trước hết phải tẩm bổ cho cái dạ dày và cho Hải TRình ăn cái đã
Cô sắn tay áo lên, đến cái bếp và khệ lệ khênh củi đến, châm lửa và thổi. Bếp đã cháy. Cô vo gạo và cho vào nồi. Nhanh thôi, người được mẹ Sa đào tạo là nữ công gia chánh thì làm sao mà không đảm
Sau đó cô ra giàn đựng rau củ, lấy cà rốt, cải và chút rau thơm. Băm băm thái thái thật nhỏ rồi chờ cháo gần chín thì mới cho vào. Đã xong, yên chí mang lên phòng cho HẢi Trình
Cạch! Đẩy cửa ra, cô bước vào và thấy Hải Trình vẫn chưa tỉnh
_ Này! Anh có cần chết lâu như vậy không? Thần chết đâu có giữ mà anh nài nỉ cô.._ Cô đùa
…
_Đừng nhắm mắt nữa, anh làm tôi sợ đấy, Hội trưởng Trình… _ Cô bắt đầu độc thoại
…
_Dương Hải Trình! Dậy đi tôi nấu cháo cho anh ăn này, ngon lắm đấy, nếu anh không dậy là tôi ăn hết đấy
…
_ Cho tôi xin lỗi mà.._ Cô khóc_Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì anh muốn chỉ cần anh tỉnh dậy thôi, xin anh làm ơn mở mắt ra đi mà…
…
_ Có nghe gì không hả? Dậy đi… Dậy!!_ Cô lay người Hải Trình, lay mạnh
_ IM ĐI XEM NÀO!!!_ Hải Trình quát lên_ tôi đã chết đâu mà cô bù lu bù loa ra thế, không chết cũng bị cô lay cho chết đấy..
AAAAA_ Hứa Anh ôm chầm lấy Hải Trình, xiết chặt
_ Đồ chết tiệt! Thế mà tôi cứ tưởng anh chết thật rồi
_ CHết rồi cô nấu cháo cho tôi làm gì nữa_ Cậu cười_ Và đặc biệt, làm ơn bỏ tay ra…
_ À ừ…_ Hứa Anh rụt tay lại rồi luống cuống không biết làm gì. Còn HẢi Trình chỉ cười gian ẩn ý rồi cũng không biết làm gì. Nước lạnh đã làm cậu tỉnh ra rồi ư? Đúng! Dã KHải nói đúng, cậu chỉ đang nhầm lẫn giữa tình yêu và trách nhiệm, Hứa Anh nói đúng, cậu không hề có tư cách gì để áp đặt cô như một người đã chết. Mọi kí ức nên giữ lại nhưng hãy biết nên bỏ đi cái gì, mọi đau khổ nên chấm dứt thôi
_ Ăn cháo đi!_ một lúc im lặng Hứa Anh mới nhớ tới bát cháo
_…
_ sao không ăn mà cứ ngồi chơ ra như thế?
_ Tay đau!
_ Đúng rồi!_ Nói rồi Hứa Anh bê bát lên, mặt phụng phịu và xúc cho Hải Trình
_ Không ngon_ Hải Trình quay mặt đi tránh thìa cháo thứ hai
_Ừ…không ngon_ Cô nhại_ vậy thì đừng ăn nữa_ Hứa Anh đưa thìa cháo vào miệng mình nhưng khi vừa nuốt trôi thìa cháo thì…
Hai mắt cô chớp chớp. Đồ khốn ! anh làm cái gì thế hả? Một cảm giác nhẹ nhàng như có một dòng chảy chocolate chảy qua môi, không như những lần trước, nụ hôn này nhẹ nhàng hơn, lâu hơn và ngọt ngào hơn..
Hải Trình từ từ lùi lại phía sau
_ Thế mới ngon…_ Cậu nói tỉnh bơ
Còn Hứa Anh, mặt đã đỏ bừng, không thể diễn tả được cô tức thế nào khi bị đem ra làm chuột bạch, xì khói đầu
_ ANH LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?
HẢi Trình lấy tay quệt môi như trêu ngươi rồi sau đó lùi lại phía sau tránh cú đấm từ tay Hứa Anh
_ Thì ra có sắp đặt_ Cô nhóc chỉ muốn xẽ xác kẻ đôi diện
_ Không phải sắp đặt mà là mọi cái đều khớp…
_ Khớp con khỉ.. Thôi anh tự ăn đi, tôi không rảnh
_ Cái con nhóc này, tôi đã nói là tay tôi đau rồi cơ mà_ Cậu nhấn từng chữ
_ KHông ăn được chứ gì? Vậy nhìn cho kĩ nhé_ Cô bắt đầu minh họa_ Tư thế ngồi, phải thật vững, giữ nguyên tay như thế. Thôi khỏi, đằng nào thì cái tay cũng không thể cử động được. Từ từ cúi người xuống gần bát và sau đó lấy răng cắn lấy miệng bát, rồi từ từ dốc lên, cháo sẽ chảy vào miệng. Ngon Tuyệt! ha ha ha ha…_ Vừa nói xong cô nhóc phá ra cười. Còn Hải TRình thì ngơ ngác, thực ra là vì hành động của Hứa Anh ngộ nghĩnh quá. Và sau đó cậu cũng phì cười
_ Cô cũng đáng yêu dấy chứ!
_ Chỉ những kẻ thiển cận nên bây giờ mới nhìn ra thôi
_ Đừng có ám chỉ này kia
_ Vạy anh có ăn không thì bảo?
_ Vẫn câu đó, không ăn được
_ Thôi được rồi, làm phước thì làm cho chót_ Hứa Anh cầm lấy thìa cháo và xúc một thìa nhưng chưa đưa vào miệng Hải TRình
_A!_ Cậu há miệng ra
_ A~ cô nhóc nhại lại ròi cho vào miệng mình
_ CÔ làm cái gì thế hay lại muốn hôn lần n…
_ Chưa để Hải Trình nói hết câu Hứa Anh đã đút ngay thìa cháo vào miệng cậu
_ Đồ không biết xấu hổ
_ Trật tự và nhanh lên!
_ Anh đừng có được nước lấn tới..
_ Tôi nhớ lúc nãy ai có nói nếu tôi tỉnh thì làm gì cũng được mà
_ Anh.. giỏi lắm, anh cố tình giả vờ…
Blah blah…
Có vẻ như cuộc chiến vẫn chưa tới hồi kết. Mọi thứ đã ổn. Một con người không còn vướng vào muộn phiền của quá khứ, xóa tan mọi đau khổ để nhận lấy yêu thương. Còn một người thì không còn là ảo ảnh của quá khứ. ĐÚng! Ảo ảnh rồi cũng sẽ tan biến, còn hình dáng thật của Thiên Thần thì sẽ còn mãi
Hãy mở lòng hơn để bạn biết ai đó đang quan tâm đến mình, Nhưng hãy nhớ một điều, dù kí ức co vui hay buồn thì đó cũng từng là một phần trong cuộc sống của bạn, có nó bạn mới mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ để tìm ra tương lai của mình. Bởi một kẻ nhận biết được quá khứ mới nhìn rõ tương lại. Quá khứ nên giữ lại nhưng đừng giữ lại khổ đau
Hứa Anh bê cháo ra ngoài khi HẢi TRình đã ăn xong. HẢi Trình cũng ra theo. Trời đã tạnh, bỗng cô trông thấy ông lão đang định đi đâu đó
_ Ủa ông đi đâu thế ạ?
_ Con chào ông_ Hải TRình chào
_Ừ, con tỉnh rồi à, ta đang đinh ra mương hớt cá, TRời tạnh mưa cá lên nhiều lắm
Hai mắt Hứa Anh sáng lên
_ Con đi với!!
Hải Trình nhìn cô bằng ánh mắt quái vật
_ Cô sao? Liệu có được con cá nào không?
Cô bĩu môi
_ Chưa thử sao biết, ít ra thì còn hơn ai đó
Hải Trình nhìn cánh tay của mình
_ Ông cho con đi với
_ Hả! Anh đi làm gì?
_ Ít ra thì tôi cũng muốn xem cô thảm hại như thế nào..
_ Anh…Hư.. _ Cô quay mặt đi
Ha hA ha
Ông lão bật cười
_ Vậy chúng ta đi thôi, nếu bẩn quần áo thì ta có mấy bộ không dùng tới đấy
Xung Phong!!!!