Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 23
Chẳng ai nói gì cả, cô đang chờ đợi một sự tức giận, nhưng đã chẳng chuyện gì xảy ra với cô, cô ngửng mặt lên, và cô thấy trong đôi mắt ấy, một sự nuối tiếc trào dâng. Cậu quay người bước đi, bàn tay băng bó dễ dàng nhìn thấy, là con người thì cũng phải biết đau chứ phải không? Đôi mắt Hứa Anh như bị hút vào cánh tay ấy, một điều gì đó trong cô trỗi dậy, như là sự cảm thông, hay thương hại cô cũng không rõ nữa
_ Chúng ta đi thôi!_ Thiên nói, nhưng câu nói đó không kéo Hứa Anh về thực tại, cô vẫn mải dõi theo cái bóng cao lớn của Dương Hải Trình mà hốn cứ ở đâu đâu, lơ đãng
_ Đi thôi…_ Thiên lại nói
_ Ừ!
Hứa Anh đi trước, Thiên đi sau, bỗng dưng ánh mắt của Thiên đanh lại khó hiểu
Cô chưa về lớp vội, liền tạt qua chỗ máy bán hàng tự động thưởng ình một ly café sữa, những giọt café chảy qua cổ, tan vào đầu lưỡi, ngấm dần vào từng tế bào, ấm!
Café
_ Á!_ Do sơ ý, cô đã làm đổ một ít Café ra đất, cô cúi xuống, rút khăn giấy ra lau. Nhưng khi vừa lau được một nửa, bỗng bàn tay cô dừng lại, rồi những ngón tay mềm mại khẽ chạm vào vệt café . Cô nghiêng đầu nhớ lại lần đầu tiên cô và Dương HẢi Trình gặp nhau, cũng một màu như thế này nhưng chiếc cốc lại vỡ tan. Cùng là Café nhưng Café đó đắng hơn rất nhiều nhưng lại làm con người ta nhớ lâu, dai dẳng. Bỗng dưng cô cũng cảm thấy đâu đó trong lòng một sự tiếc nuối, như ánh mắt của Dương Hải TRình khi đó, tương tự nhưng cũng không phải thế, làm sao cô biết được cậu ta có cùng cảm giác như cô hay không? Có lẽ đó chỉ là tưởng tượng
Không phải Hứa Anh la cà nhưng chờ mọi người ra khỏi lớp cô mới đi, vì cô không thích chạm mặt ai cả, đặc biệt cô vẫn chưa quen với hình ảnh mới của mình
_ Tôi về trước đây_ Y Linh chào rồi cũng đi ra khỏi lớp
Chị Vy nói có việc bận nên đi trước, Thiên cũng vậy nên đành tự về thôi, mấy hôm nay có người đưa đón nên giờ cuốc bộ cũng hơi ngại một chút. Lấy tay quấn khăn quanh cổ, cô thả lỏng rồi vòng tay ôm lấy mình, hơi thở phả ra những nàn khỏi ấm. Không thể ở lại quá lâu vì cô chịu lạnh kém, cô rảo bước đi thật nhanh. Tất cả xung quanh chìm vào im lặng, hai bàn tay cô xiết nhẹ
Phòng TCF vẫn mở, ánh nến rọi ra từ cửa lớn, hiu hắt theo từng cơn gió lùa. “ Sẽ không quan tâm” Cô tự nhủ với mình như thế, vì cô tin chăc trong căn phong đó không ai khác là Dương Hải TRình, kế bên phòng của Thiên. Căn phòng đó cô chưa từng đi qua. Nhưng cuối cùng cô cũng dừng lại, hướng ánh mắt lên, nhìn theo cái bóng đang đi đi lại lại trong căn phòng. Cả Thiên và cậu ta đều có một điểm chung là trong căn phòng chỉ có ánh nến, thứ ánh sáng của đèn điện là không bao giờ có, một sự cô đơn trống trải như bao trùm lấy cả hai
CHOANG!
Âm thanh đó bỗng lạc lõng giữa chuỗi im lặng, không suy nghĩ, cô chạy vội về phía TCF, nơi phát ra âm thanh ấy. Căn phòng ít học sinh tới vì chủ nhân của nó là người không hề dễ gần, có lẽ Trần Dã Khải không có ở đây.
Bước chân cô khựng lại khi nhìn thấy cái bóng ấy đang lom khom nhặt những mảnh vỡ của chiếc khung ảnh rơi vỡ tan tành. Trình ngạc nhiên nhìn Hứa Anh
_ Sao cô lại ở đây?
_ Anh đập nó sao?_ Vừa hỏi Hứa Anh vừa bước vào trong
_Rơi!_ Cậu ta hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng nói
Cô tiến lại gần, cố xem người trong bức ảnh là ai nhưng Hải TRình đã nhanh tay giấu nó đi, bức ảnh của mẹ cậu
_ Sao cô lại ở đây?_ Cậu ta lặp lại câu hỏi đó
_ Tôi đi ngang qua…
_ Thế à, vậy làm ơn đi đi…_ Không thèm ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, giọng nói cậu vô tình
Hứa Anh cảm thấy mình bị xúc phạm, thế mà cách đây vài phút cô còn quan tam cậu ta cơ đấy. Thật quá đáng. Nghĩ vậy cô toan quay người bỏ đi
_ Khoan đã !
Hứa Anh khựng lại, cô thật không thể hiểu nổi con người này, lúc thì đuổi người ta đi, lúc thì muốn người ta ở lại
TRình tiến lại gần Hứa Anh hơn, mặt tái đi vì lạnh, đôi mắt u uẩn ấy, đẹp đến vậy mà lúc nào một nỗi buồn cũng phẳng phất bên trong
_ Giá như… cô không có khuôn mặt này_ Cậu ta ngập ngừng, đưa bàn tay lên, vuốt nhẹ mái tóc Hứa Anh. Giây phút đó, trái tim cô loạn nhịp, cô có thể nghe được nhịp tim của cô mỗi lúc một rõ và người đối diện như đang đập chung một nhịp đập. Cô vẫn ngước đôi mắt màu xanh nhạt nhìn Dương Hải TRình, bàn tay vẫn đùa với những lọn tóc mềm _ Có thể… “ Tôi đã yêu cô “
Nhưng những chữ cuối của câu nói không được phát ra, cậu quay người, và mở tung cửa sổ… “nhiều hơn thế”!
Hứa Anh, thật sự, cô không hiểu cậu ta muốn nói gì và đang nghĩ gì, cậu ta nhìn vào mắt cô nhưng lại không cho cô nắm bắt tâm trạng dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ nhoi, giọng nói đó run run vì lạnh, hoặc ì điều gì đó, hoặc cả hai
_ Cầm lấy đi_ Cô đặt chiếc khăn xuống rồi đi vội ra ngoài, như chỉ sợ chậm một bước, cậu ta sẽ không thèm nhận lấy chiếc khăn
Ai cũng có lúc yếu đuối, và khi yếu đuối thì cần ai đó lắng nghe, Hứa Anh không nhận mình là người có thể lắng nghe Dương Hải TRình vì thức tế cô chẳng biết gì về thế giới của cậu ta cả, nhưng cô luôn đọc được mọi sự chịu đựng của cậu ta, là vì một cái gì đó, xa xôi lắm, như ngày hôm qua đã từng…
Người Hải TRình khẽ run lên bần bật, . Bàn tay cậu giơ lên tấm ảnh cũ, những ngón tay lần từng đường nét trên khuôn mặt của người phụ nữ đẹp, nụ cười của bà thật hiền, như đang dang hai tay ôm cậu vào lòng. Một người đã ra đi mãi mãi, để lại đâu đó trong trái tim cậu một khoảng trống rỗng đến gai lòng. Rồi hai tay cậu buông thõng, từ khóe miệng, mấp máy hai chữ thật buồn, hai chữ lâu rồi cậu không còn nhớ cách phát âm, hai từ thật khó “ Mẹ ơi”
Một mình lang thang trên cây cầu lộng gió, sương mù xuống thấp trắng xóa cả một mảng trời. Đưa tay kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai, rồi đặt những ngón tay lên thành cầu lạnh buốt. Trình đang ở trên cầu CÔ XA, bắc ngang trên con sông Thiên Hà lấp lánh như tên gọi của nó, những ánh đèn phảng phất trên nền nước lạnh, đang cuồn cuộn chảy
“ Anh nhìn lại bóng mình nơi kí ức
Nơi nhuộm đen cả bóng đỏ trời chiều
Anh ước mình không bao giờ quay lại
Ác mộng xưa bỏ trống tâm hồn anh”
Bôp!
Một bàn tay đặt lên vai Hải Trình
_ Mày có khỏe không, em trai? _ Hóa ra là tên cậu đánh cho tới tả ở quán Bar LIVE
TRình cười khẩy
_ Chó hoang nhớ thù dai thật đấy, sao hả, thừa nước đục thả câu à?
_ Mày…_ Hắn ta tức sôi máu. Túm lấy cổ áo Hải Trình
_ Đại ca…_ Tên đàn em kéo hắn ra, trình chỉnh lại cổ áo
_ Nói đàng hoàng nhé, thằng em…mày cũng rõ mười mươi tao tìm mày có việc gì, vậy mày chọn tự sử hay để các anh em của tao ra tay_ Hắn lên giọng đàn anh rồi liếc nhìn đàn em của mình
Trình cười vang_ Tao muốn mày quỳ xuống chân tao
_ KHốn kiếp! Nói tử tế không nghe, chúng mày đâu, đánh chết nó cho tao!!!!_ Hắn rít lên như thằng điên sặc thuốc sau đó thì ho sù sụ. Đám lâu la lao vào Hải TRình, cậu dựt chiếc khăn đang quàng trên cổ xuống, tả đột hữu xung làm bọn chũng không kịp chở tay. Nhưng hai đánh một không chột cũng que, đằng này cả một lũ chứ ít ra, toàn tên bơm trợn thì cậu thua là cái chắc. dánh không lại, đành nghĩ cách chuốn thôi
Bọn chúng thộc mạng đuổi theo cậu, tên cầm đầu hét toáng lên _ Cái lũ mất sổ gạo kia, đuổi theo nó nhanh lên
Chợt đầu gối TRình khụy xuống, cậu lăn xuống đất mấy vòng, khi mở mắt ra thì bọn chúng đã vây xung quanh cậu
Hai tên xốc cổ áo cậu lên, một tên đấm liên tiếp vào bụng cậu làm máu trào ra
_ Sao hả? đã không… cảm nhận thế nào- Hắn ta phá lên cười như điên như dại,
Phụt!
TRình phun máu vào mặt hắn làm hắn nhắm tịt mắt lại
_ Đạp chết nó luôn đi!!!
Trình bị xô ngã, những cái chân cứ đạp liên tiếp vào người cậu , đau đớn, ,máu không ngừng trào ra, tay cậu ôm lấy đầu, tay bị thương chưa lành hắn lại rỉ máu, đỏ hồng cả băng gạc, khi cậu sắp kiệt sức chịu đựng thì bọn chúng dừng lại, cậu thở hổn hển, khó thở quá!
_ Đưa dao cho tao!
Rồi hắn cúi xuống đặt lưỡi dao vào cổ cậu, cậu chỉ kịp nhìn lười dao sáng quắc đập vào mắt
Hự! PHập!
Tim trình giật loạn, rồi chưa kịp định thần, cậu chị quảng xuống sông,
ÙM!!!!!!!
Tiếng nước vang lên lạnh đến tê tái, màu trắng xóa bao trùm lấy không gian, mưa bắt đầu rơi, mỗi lúc một nhiều