Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 17
Bí Mật
Đến tối, Thiên và Vy mới tới thăm cô, Thiên cầm theo một nãn hoa hồng tím quý phái, tươi đẹp, Vy cầm theo một bó hoa hồng đỏ, có vẻ như cả hai loại đều không hợp để tặng người ốm chút nào nhưng Hứa Anh có vẻ thích thú với chúng
_ Em rất thích hoa hống đấy, đặc biệt là cả hai loài hoa này luôn_ Cô cười tươi và nghịch nghịch những bông hoa mà bên trên vẫn còn đọng vài sợi nước
_ Vậy ngày nào tôi cũng sẽ mua cho bạn ít nhất một bông nhé_ Thiên đùa
_ Nhưng như thế thì lấy chỗ nào mà để bây giờ, không lẽ em mỗi ngày được tặng hoa rồi mỗi ngày lại phải vứt đi sao?_ Hứa Vy cũng đùa theo
_ Vậy thì đừng tặng nữa, em nhận thành ý là được rồi_ Hứa Anh phá ra cười
Hứa Vy cũng cầm lấy bó hoa hồng đỏ, giọng như đang chiêm nghiệm một điều gì đó mới lạ
_ Mỗi loài hoa đều có một ý nghĩa khác nhau, hoa hồng cũng vậy, và mỗi màu hoa lại có ý nghĩa tương ứng ỗi màu, Hồng đỏ một tình yêu mặn mà, hồng tím tinh tế trang trọng
“ Tôi xin kể cổ tích vượt thời gian
Nơi hoa hồng kiêu xa đang ngự trị
Kẻ uy quyền vừa ngọt ngào quyến rũ
Vừa rợn lên những sắc nhọn gai thù”
Hoa Hồng đẹp, nhưng hoa hồng xũng có gai
_ Đưa tôi về nhà đi_ Hứa Anh gọi giật khi Thiên và Vy đang chuẩn bị ra về
_ Em còn phải ở bệnh viện thêm ngày nữa để tháo băng đã_ Hứa Vy ló đầu vào và nói
Cô nhóc phụng phịu
_ Nhưng ở bệnh viện mùi kinh khủng lắm, cả ngày nhìn những gương mặt ảo não mà cũng ảo não theo…Đi mà_ Cô xoa xoa hai tay cầu khẩn
Thiên im lặng giây lát
_ Ok! Chúng ta ra viện!
_ Thật không_ mắt Hứa Anh sáng lên, cô tốc chăn và bước xuống giường
Khụy!
_Aa!_ Chân phải của cô bị chuột bó, chưa thể đi lại được, cô ngồi bệt xuống, ôm chân và kêu khóc
_ Bạn thật ngốc!_ Rồi Thiên cúi xuống, bế thốc Hứa Anh lên rồi đi ra cửa, chị hỨa Vy đi trước làm thủ tục ra viện
Hứa anh thụt một cú vào ngực Thiên
_ Thả tôi xuống đi, mọi người đang nhìn kìa
Thiên chỉ cười gian mặc kệ những cú đánh nhẹ hều của Hứa Anh
_ Thì đây là bệnh viện mà, bế người không đi được cũng đâu phải là chuyện ngoài hành tinh
Thế là cô nhóc đành làm vậy chứ biết làm sao
_ Chúng ta…_ Hứa Vy đột ngột khựng lại khi thấy Thiên đang bế Hứa Anh_ Về Thôi!_ cô mỉm cười, nhưng nụ cười không còn tươi như trước
Các cô y tá tuy mệt mỏi nhưng cũng túm tụm lại với nhau, bàn ra tán vào
_ Chao ôi! Đẹp trai quá, tôi mà trẻ lại vài tuổi thì tôi sẽ tới làm quen với cậu ấy cho coi, đẹp trai dễ sợ!
Cô y tá khác bĩu môi_ Bà cô của tôi ơi, bà có trẻ lại bà cũng không tới phần đầu, người yêu của cậu ta xinh đẹp lồng lộng thế kia can chi cậu ta để ý tới bà
Những tiếng xì xào khác vang lên
_ coi nào… đúng là cô gái trên tay cậu ta đẹp thiệt đấy
_ Nhưng cô gái bên cạnh cũng đẹp mà, vậy đâu mới là người yêu của cậu ta?
_ Theo tôi thì người cậu ta bế mới là người yêu
_ Tôi cũng thấy thế, Tội nghiệp cô gái kia, trông cứ như người thừa
Người Thừa?
_ Bộ các cô hết việc rồi À!_ Ông giám đốc bệnh viện đột ngột xuất hiện kéo tất cả rơi từ chín tầng mây
Trên đường đi, chẳng ai nói câu nào, Thiên và Hứa Anh đi một xe, cũng đều chìm đắm trong những suy tư riêng. Cái rét ngoài trời làm con người ta tê tái. Cô vòng tay ôm lấy mình để tránh những cảm giác run run
_ Mặc vào đi_ Thiên cởi áo khoác, choàng lên người Hứa Anh _ Tuy bật điều hoa nhưng bạn cũng đang rét đúng không
_ Bạn thì sao?
_ Không sao đâu, tôi ổn mà…_ Rồi Thiên quay đầu sang dựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm lại thảnh thơi. Tài xế cho xe chạy bon bon trên đường, bệnh viên Maria cách Cô nhi viện khoảng 30 phút đi xe, cũng khá xa
Cả hai im lặng một lúc, tiếng mưa rớt đều ngoài trời, mùa đông thật ướt át, những cơn mưa đến và đi bất chợt không báo trước, lạnh và buốt giá
_ Thiên này…
_ Gì cơ?_ Thiên trả lời nhưng mắt không mở
_ Tại sao…ừm…tại sao bạn lại tốt với tôi như thế?_ Đó chính là câu hỏi mà cả ngày hôm nay cô luôn muốn hỏi nhưng chưa thể hỏi, nhưng không hiểu sao cô có cảm giác câu trả lời không hề quan trọng vì vậy sự im lặng kéo dài không làm cô cảm thấy khó chịu và mất cân bằng
Thiên chưa trả lời Hứa anh vội hay không thể trả lời nên cậu im lặng, thật ra là đang suy nghĩ, có cái gì đó rất rõ nhưng cũng rất mơ hồ, rất mơ hồ
_ Rồi một ngày bạn sẽ biết… tôi chưa thể trả lời….
Không phải câu trả lời nhưng lòng Hứa Anh nhẹ nhõm lạ. Cô cũng đâu quan trọng câu trả lời đâu
Táp!
Vũng nước mưa bắn lên tung tóe, đường về nhà đã rút gọn bớt đi, cả hai lại im lặng cho hết quãng đường còn lại. Ở ngoài kia mưa vẫn rơi.
“ Ở vương quốc phía xa sau nàn mây
Là một chiếc ngai vàng lạnh giá
Đằng sau chiếc ghế mang tên ngai vàng ấy
Là một tình yêu đan xen những hận thù”
( Trên đời có 3 thứ không thể giấu kín, đó là Mặt Trăng, Mặt Trời và Sự Thật)