Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 14
AAAAAAAA, Tiếng kêu thất thanh vang lên u ám cả một vùng trời, không ai có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, không ai có thể hiểu lí do tại sao, tất cả chỉ nhận thức được rằng, Trần Nhã Uyên vừa chết! Mắt cô ta trợn ngược, máu loang ra đỏ thẫm, một cái chết đau đớn và không kêu lên được một tiếng, như cái chết của Phùng Ngọc Tâm, nhanh, gọn và không có sai sót
Mấy cô bạn kia hét không lên tiếng, vội cắm đầu cắm cổ chạy xuống dưới nhưng chưa kịp chạy xuống thì bị thầy cô và bảo vệ chặn lại, làm sao mà họ biết? Hứa Vy chạy tới, túm lấy sợi dây thừng, Thiên cũng chạy đến, cả hai ra sức kéo và giọng như lạc đi
_ Angel! LÀm ơn! Đừng nhắm mắt!_ Cậu hét lên, gồng người túm lấy sợi dây đang từ từ oải và sắp đứt_ Angel! Tỉnh lại đi!
Hứa Anh được kéo lên trong tình trạng nguy kịch, máu chảy ướt đẫm áo, mặt dường như không còn giọt máu nào, nhợt nhạt, tóc rũ rượi, hai tay buông thõng, chân tay cô không còn một chút sức lực nào và cô đã ngất
_ Không! LÀm ơn, bạn tỉnh lại ình!_ Thiên bế thốc Hứa Anh lên, chạy thật nhanh xuống tầng_ Xin bạn, làm ơn mở mắt ra nhìn mình đi
Giọng Thiên lạc đi, cậu chạy không suy nghĩ, Hứa Anh trên tay, sự sống chết dang nằm trong tay cậu, những giọt máu từ bả vai vẫn rớt đều, mảnh thủy tinh vẫn vùi sâu dưới lớp da, đau buốt
Tầng 1. Thiên leo ngay lên một chiếc xe ô tô đỗ sắn trước cổng
_ Bệnh viện! Nhanh lên!
Chiếc ô tô lao với tốc độ khủng khiếp
Tại trường, Hứa Vy nhặt chiếc máy quay lên, bật thử, chiếc máy quay tuy bị vỡ màn hình nhưng vẫn chạy được
Delete! Đoạn băng đã được xóa, nhưng vì đoạn băng được nối trực tiếp với một thiết bị khác nên cô không thể xóa được, dù sao cô cũng không muốn để ai nhìn thấy mọi thứ diễn ra trong đoạn băng nhưng có lẽ kẻ đó đã trông thấy. cô quay người bước đi
Phòng TCF
Pip pip pip..
Màn hình máy tỉnh bảng bật sáng. Trình cầm trên tay, khẽ lướt trên màn hình, một đoạn video được gửi đến máy của cậu
Start!
“ tỉnh rồi hả, mày làm tao chờ hơi bị lâu rồi đấy…
Thả tôi ra…”
_ Demon_ Môi HẢi TRình mấp máy, sao bỗng dưng cậu cảm thấy cô ta thật quen, rất quen, nửa khuôn mặt đó
“ Đưa kéo đây…
Buông ra…”
Từng hooig âm thanh náo dộng cùng với tiếng gió ngút ngàn bỗng làm TRình thấy chán ngắn, cậu toan tắt máy thì một tiễng kêu buộc cậu phải chú ý vào màn hình lần nữa
“ AAAAAA…”
Chuyện gì thế này? Cậu đứng phắt dậy, không! Không thể như thế được! người con gái mà cậu luôn tìm kiếm đang ở ngay trước mắt cậu, không những thế, người đó lại chính là kẻ mà cậu luôn muốn biến khỏi Đan Thiên
_ Không… KHông thể nào!!!!!_ Cậu hét lên rồi nhanh chân chạy ra ngoài
“ Tòa nhà 8 tầng, ban công”
Miệng cậu không thôi nói về địa chỉ đó, cậu chỉ muốn mình nhìn nhầm, cậu chỉ muốn chứng minh rẳng tất cả chỉ là một trò đùa, cô ta không thể…Một điều cậu chưa từng muốn lại chính là sự thật ư?
Huỵch! Huỵch…
Tiếng chân cậu vẫn vọng đều trên những hành lang. Đôi mắt u uẩn lại càng u uẩn hơn
Tầng 9! Cậu thở dốc
Cậu xô phải một ai đó, nhưng cậu hoàn toàn không để ý, cái cậu muốn nhìn là gương mặt kia, một khuôn mặt cậu đã tìm kiếm nhưng lại mong đó không phải là sự thật, nhưng…. Tất cả những gì cậu nhìn thấy là không gì cả, hoàn toàn không gì cả, cậu muốn phát điên
_ Cậu tìm Demon?_ Hứa Vy lên tiếng, trên tay cô đung đưa chiếc máy quay bị vỡ, dựa lưng vào tường, ánh mắt hướng về một khoảng không vô định
Trình không nói gì, nhìn Hứa Vy không chớp, sao cô ta lại có cái đó, chiếc máy quay đó?
_ Nhưng thật đáng tiếc phải nói rằng cậu không có quyền được biết
Pặc!
Hứa Vy vừa nói hết câu, một cánh tay chắc khỏe đã thít chặt cổ cô
_ Đừng tự đề cao chính mình, cô đang nói cái gì tôi khong quan tâm, giờ thì nói đi, cô ta ở đâu?!!_ Cậu đang mất bình tĩnh
_ cậu tìm nó để bồi thêm cho nó một nhát dao hay sao? Làm ơn đừng giở cái bộ mặt đó ra, cậu không xứng đáng để được gặp nó
_ Một kẻ chói gà không chặt như cô thì biết cái gì, nói đi, tôi không có kiên nhẫn đâu!!!!_ Bàn tay đó lại thít chặt hơn, Hứa Vy không nói thêm một câu nào nữa vì với cô bây giờ thở còn khó, cô gồng người lên, tay cô cố gỡ tay của Hải Trình ra, cô khiễng chân hết cỡ
_ Bỏ…tay…ra…_ Vy khó nhọc thốt lên, cô đang ngày cành kiệt sức
Hải TRình thả lỏng tay ra vì nếu cứ tiếp tục như thể thì cậu sẽ chẳng thể lấy được thông tin gì
_ Nói mau!!!
Hứa Vy dựa lưng vào tường, ho khù khụ
_ Bệnh… bệnh viện Maria_ Người cô run lên bần bật
Trình chỉ nghe có vây, cậu phóng như bay xuống tầng
“ Đến cổng trường nhanh lên!!!” Chiếc điện thoại rơi ra khỏi tay mà cậu không thèm nhặt lên, lao đi không suy nghĩ
Phòng 107
Hứa Anh sau ca phẫu thuật lấy mảnh thủy tinh ra và mất máu quá nhiều, Thiên đã phải lấy máu của mình truyền cho cô, thật may vì cả hai cùng nhóm máu O. Cô vẫn hôn mê, đã qua giai đoạn nguy hiểm. Vết thương ở vai được băng bó lại, khuôn mặt cô nhợt nhạt, xanh xao
Thiên mở cửa đi vào, khuôn mặt đẹp trai của cậu nhợt nhạt không kém, hai mắt cậu trùng xuống. Cậu tiến lại gần HỨa Anh , đứng nhìn giây lát. Cậu đưa tay vuốt những lọn tóc bị kéo cắt không thương tiếc, lòng xót xa khôn siết, cậu bỏ tay xuống, bỏ mảnh bông trên tay cậu ra. Bỗng cậu cảm thấy choáng váng, cậu ôm lấy đầu. Có lẽ do áu nhiều, cậu loạng choạng rồi ngồi xuống ghế, thở hổn hển
Tiếng chuông điện thoại reo, cậu ngửa đầu tựa vào ghế và ngh máy, chẳng cần nhìn cậu cũng biết đó là ai
…
_ Đế cậu ta tới _ thiên tắt điện thoại, khuôn mặt của cậu hơi dãn ra, cậu đứng dậy và đi ra ngoài
Hải Trình tới bệnh viện, sau khi vượt chót lọt ba trạm kiểm soát. Rất nhanh, Chấn Minh đxa hỏi được Demon nằm ở phòng 107
Không suy nghĩ thêm, cậu chạy thật nhanh. Sẽ không ngạc nhiên khi thấy cậu không mở cửa vào ngay, cậu hết cho tay lên rồi xuống tay nắm cửa mà vẫn không quyết định mình có nên vào hay không. Nhưng cậu đã mở cửa
Cạch!
Một nguwoif con gái đang nằm trên giường, tóc xõa dài dù đã bị cắt lem nhem, khuôn mặt nhợt nhạt, xanh xao, tay truyền dịch
Cậu tiến lại gần, không dám tin vào mặt mình nữa, đôi mắt vừa sung sướng vừa sợ hãi vừa khó chịu đan lẫn vào nhau, ngay đến cậu cũng không rõ mình đang nghĩ gì. Cậu chạm vào khuôn mặt đó, tất cả là thật
_ Giống lắm phải không?_ Tiếng vọng từ ngoài nửa vọng vào, cậu giật mình dụt tay lại. Thiên bước vào, khuôn mặt mệt mỏi nhưng lại len lỏi một tia cười, ho vài tiếng
Hải TRình cười nhạt
_ Đình Vũ Thiên…hahhaa
Tiếng cười đó nhanh chóng tan vào không trung
_ Em gái tôi, Đình Vũ Lam, chết vì cậu hai năm trước, giống lắm phải không?
Hải Trình bất ngờ, nhưng nét mặt cậu không đổi, cậu quay lại nhìn cô gái trên giường bệnh, trả lời lạnh lẽo
_ Thì sao? Rất giống, nhưng không phải cô ấy!
_ Tất nhiên! Cô ấy đẹp hơn Lam, đôi mắt màu xanh không bao giờ là của Lam _ Thiên nhấn mạnh, giọng cậu trầm xuống, chua chát
_ Anh im đi! Đừng bao giờ nhắc đến cô ấy nữa
Thiên túm cổ báo Hải TRình, xốc lên
_ Cậu còn dám nói thế sao? Nói với một người anh nó như thế sao? Đồ không có tình người, chẳng phải vì cậu mà nó phải chết, chẳng phải vì cậu tất cả sao? Thằng khốn!!!!!
Bốp!
Một cú đánh làm Hải TRình ngã ra sàn, cậu lau máu khóe miệng, nhưng cậu không xông tới, chỉ đứng đậy, không phản kháng
_ Xin lỗi, giờ thì cậu đi đi, Angel cần yên tĩnh, và đừng bao giờ nhắc tới cái quá khứ ấy trước mặt cô ấy
_ Tôi căm thù ai có khuôn mặt đó, đừng bao giờ để cô ta xuất hiện trước mặt tôi_ Rồi cậu đi ra ngoài
Trong căn phòng chỉ còn lại Thiên
_ Anh rất tiếc, anh sẽ không để em ra đi một lần nữa, Không bao giờ! – Cậu nói nhỏ, như tự nói với chính mình, cậu nói, không nhìn vào Angel của cậu, như khẳng định rằng, cậu sẽ không bao giờ nhẫm lẫn Angel và Vũ Lam
Trên hành lang bệnh viện, Hải TRình đang bước đi. Cái bóng của cậu in trên tường đơn độc. Cậu quá đáng phải không? Cậu tàn nhẫn phải không? Mặc dù cậu nói căm ghét khuôn mặt đó, nhưng thực ra cậu không hề muốn nói thế, không bao giờ. Nhưng cậu căm ghét những khổ đau, nhừng dằn vặt mà cậu phải gánh chịu trong xuất hai năm qua như một mức án tù nhân . Nhưng trong cậu có một sự nhẽ nhõm lạ thường. Vì sao ư? Vì người con gái có khuôn mặt của Đình VŨ Lam xuất hiện, cho cậu cảm giác cô ấy vẫn còn sống để cậu vơi đi phẫn nào lỗi ám ảnh năm xưa. Nhưng dù sao, hai ngưỡi vần là hai người, khuôn mặt đó dù có hoàn mĩ tới đâu thì cũng không thay đổi được gì, người chết vẫn đã chết, kẻ còn sống chỉ là hư vô
“ CẢm ơn em, người con gái đến từ kí ức
Đã Trở về, xoa dịu trái tim tôi”
Rainlymie