Thiên Thần Hoa Hồng

Chương 11


Bạn đang đọc Thiên Thần Hoa Hồng: Chương 11


Hải Trình tức giận cầm lấy bàn tay vừa tát cái thứ hai đỏ ửng, xung quanh nín thinh như chờ đợi một cảnh tượng không mấy thú vị nhưng cảnh tượng đó đã không xảy ra. Hứa Anh bị HẢi Trình lôi ra khỏi bar mà không kịp phản ứng. cô ghét mình bị lôi đi như một món đồ chơi và hình như không bằng một món đồ chơi
_ Bỏ tay ra !_ Cô cố kìm bước chân của mình, Hải Trình dừng lại và vác cô lên lưng, cô không chịu bỏ qua, đấm thật mạnh vào lưng cậu ta trong tư thế không mấy thoải mái
_ Thả tôi xuống, anh lên cơn điên rồi à, thả tôi xuống!
Rồi cô bị vứt xuống một cách thô bạo
_AAAAAA!
Cô vất vả ngồi dậy mà cái lưng tê buốt như không còn là của cô. Chết tiệt!
_ Chính tôi mới là kẻ nên hỏi cô câu đó? Cô bị điên hay sao mà làm náo loạn cả bar lên rồi cái đèn suýt thì rơi trúng người!!!

_ -Mắc mớ gì tới anh? Chẳng phải vì anh mà tôi mới làm vậy sao?_ Cô đứng dậy và chống tay vào tường, thở dốc_ Trò cười đấy, vui không? Nếu vui quá thì chết luôn đi cũng được!
Ngay lúc đó, cô bị Hải TRình chận vào tường, ép vai cô vào đó, bàn tay của cậu thít lấy cổ Hứa Anh, lần thứ Hai, không thương tiếc, nhưng rồi cậu lại thả lỏng tay ra vfa buông thõng. Hứa Nah hò sù sụ, và giơ tay lên
_ Ba cái tát trong ngày là quá đủ rôi!!_ Cậu giữ chặt cái tay ấy
_ Với anh thì sẽ chẳng bao giờ là đủ!
Rồi cô bỏ đi, nhưng chưa kịp nhấc chân được 3 bước thì một đám người cầm gậy cầm gộc xuất hiện trước mặt với một sát khí không hề nhẹ. Hải Trình chạy đến kéo tay Hứa Anh và đẩy cô ra phía sau mình, không hiểu sao cậu lại có hành động như vậy, có lẽ để bảo vệ cô nhóc hay là một lí lẽ gì khác ,nhưng rõ ràng chuyện này không hề liên quan đến cô
_ Chào đại ca Hải Trình, lâu lắm rồi không gặp!_ Tên cầm đầu lên giọng mỉa mai, chỉ cây gậy về phía Hải Trình_ Không ngờ cũng bắt gặp cậu đi với một con nhóc đấy, nhưng có vẻ mắt thẩm mĩ của cậu không được tốt nhỉ ,,,hahahah…
_ Rồi sao? Mày sủa ngần ấy câu không thấy thừa à, vào việc chính đi, hôm nay tao không có hứng đánh nhau_ rồi cậu kéo Hứa Anh đi nhưng cái tiếng cười man di lúc nãy lại vang lên
_ Ấy chết! Điều đó thì cậu không cần phải lo, cậu không có hứng tụi này sẽ làm cho cậu có hứng, chẳng mấy khi bắt gặp cậu đi “hai mình” như thế này. Tụi mày, xông lên đánh nó cho tao!!!!_ Vừa dứt lơi, cả một lũ lâu la cùng đồng loạt lao về phái cả hai người. Hải Trình nắm chặt tay Hứa Anh và kéo sát người cậu. Những cú đánh tới tấp, Hải Trính tránh được nhưng vì bọn chúng quá đông mà chỉ có một mình cậu thì chẳng khác nào châu chấu đá xe. Chợt cậu nhớ ra một điều
_ Cô biết võ đúng không?
_ Hả? Thì có biết nhưng chỉ đủ gãi ngứa cho bọn chúng thôi_ hứa Anh ái ngại_ Cẩn thận!_ Cô hét lên, suýt chút nữa thì đầu Hải Trình lãnh trọn cây gậy ấy. Cậu đạp một phát tên đó ngã chỏng gọng
_ Tôi không nói cô đánh với bọn chúng, chỉ cần biết thế là được, tôi cản bọn chúng, chạy lại đằng kia và lấy xe của tôi ra đây. Hôm nay quán bar không có người của tôi nên chẳng làm gì được ngoài chạy đâu!_ Một cú đỡ nữa, từ nãy đến giờ cậu chỉ né đòn chứ không hề phản công, đơn giản vì đánh thì cậu chỉ có thua, tránh thì đỡ tốn sức hơn nhưng cứ tránh mãi thì không ổn_ Sao hả? Cô có làm được không?
_ Nhưng tôi không hề biết lái xe, một chút cũng không!!!
_ Trời ơi cô thích làm gì cũng được chỉ cần lao cái xe đó tới đây rồi tôi sẽ lo!
Hứa Anh miễn cưỡng chờ Hải Trình cản bọn chúng rồi mới lao về phái đó, sau khi đã yên vị trên xe, cô thực sự không biết mình phải làm gì cả. co luống cuống và hốt hoảng khi thấy Hải Trình đã lãnh mấy cú đánh và theo cô thì nó không hề nhẹ. Trong phút chốc cô quên mình đã ghét cậu ta như thế nào và bây giờ cô không muốn cậu ta xảy ra chuyện gì hết, một cũng không và hai cũng không!

Cô đạp chân ga và nhấn nút khởi động. Rầm! chiếc xe tông ngay vào bờ tường, cũng may đây là trong ngõ nếu không cô không dám cầm vào vô lăng mất. Một sự sợ hãi vô hình trào dâng trong cô, cô nhấn ga và xe lại điên đảo thêm một lần nữa, lần này thì cô đạp ca đầu vào vô lăng
_ cố lên, mày sẽ làm được mà!_ cô nắm chặt tay, hít thở thật sâu, Chiếc xe chuyển bánh mặc dù vẫn rất không ra một thể thống nào cả nhưng ít ra nó chúng khiến bọn lâu la khi chạy tán loạn và đến được chỗ Hải Trình. Cô chạy vội xuống, đỡ cậu đậy nhưng vì cậu nặng hơn so với cô rất nhiều nên cả hai cùng ngã chúi
_AHHHH!_ cây gậy lại một lần nữa giơ lên và cô đã lấy người ra đỡ, nhưng cây gậy không hề giáng xuống, cô mở mắt, tên đó nhìn cô như phỗng, cô phát hiện ra mình rơi kính từ lúc nào, thật may vì Hải Trình còn nằm bất động, cô cúi xuống, vội đeo kính vào trong khi tên kia còn chưa kịp hoàn hồn. Cô lấy chân và sút thật mạnh vào sườn khiến hắn ngã mà không biết tại sao, cô đỡ Ahir Trình dậy, cậu loạng choạng bước lên xe
_ Anh lái được không?
_ Tốt rồi! – Dù cả người ê ẩm nhưng Hải Trình vẫn có thê slais xe, chiếc xe lao đi trước con mắt bất lực của bọn chúng
Tên cầm đầu tức phát ddien, vội lôi cổ tên kia dậy
_ Thằng chó! Tại sao mày không ra tay?
_ Cô ta… cô ta
_ Cô ta làm sao, xấu quá à?
_ không, đẹp phát sợ!!!

Sau khi đã đến nơi an toàn, Cả hai xuống xe, Hứa Nah nói mình tự đi về
_ Cảm ơn_ Hải Trình giữ tay cô lại
_ không cần!
_ Nhưng tôi cũng không vì như vậy mà tha cho cô đâu, tôi vẫn làm mọi cánh để cô biến khỏ Đan Thiên
Hứa Nah giựt phắt tay ra, cô nhìn Hải Trình bằng sự khinh bỉ
_ Tốt Thôi!
Rồi cả hai cùng bước đi trên hai con đường khác nhau và kéo dài vô tận


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.