Bạn đang đọc Thiên thần hộ mệnh – Chương 18: , chương 10 part 2
Ở phía cuối một hành dang dài dằng dặc nằm phía nam toà lâu đài, cô tìm thấy một thư viện. Đó là một phòng tách biệt, một nơi không bình thường để dùng làm nơi làm việc, và cha của Caine ở trong căn phòng đó. Ông đang nằm ngủ trên chiếc ghế bành đặt phía sau chiếc bàn làm việc làm bằng gỗ dái ngựa.
Sau khi chốt cửa lại để không ai có thể tình cờ xâm nhập, Jade quan sát người đàn ông đứng tuổi đẹp trai đó một lúc lâu. Ông trông rất nổi bật với mái tóc muối tiêu, xương gò má cao và mang dáng dấp quyền quý, và một khuôn mặt góc cạnh rất giống Caine. Có những quầng thâm sậm bên dưới đôi mắt của ông, màu da ông vàng vọt. Ngay cả trong giấc ngủ ông cũng trông như thể đang phải trải qua sự dày vò đau khổ.
Jade không thể quyết định được liệu cô nên rầy la ông bằng một bài thuyết giảng nghiêm khắc hay nên cầu xin ông tha lỗi vì đã gây cho ông nỗi đau không cần thiết này.
Mặc dù vậy, trái tim của cô thổn thức vì ông. Dĩ nhiên ông làm cô nhớ đến Caine, mặc dù người cha này chắc chắn là không lực lưỡng bằng nhưng ông chắc chắn là cao bằng Caine. Khi cô khẽ chạm vào vai ông, ông liền tỉnh giấc ngay lập tức và nhảy dựng ra khỏi chiếc ghế tựa với một sự nhanh nhẹn làm cô vô cùng kinh ngạc.
“Làm ơn đừng kêu lên, thưa Ngài.” Cô thì thào. “Tôi không định làm Ngài giật mình.”
“Không ư?” Ông hỏi lại, bắt chước cô hạ thấp giọng xuống.
Ngài Công tước xứ Williamshire từ từ lấy lại bình tĩnh. Ông lùa những ngón tay vào mái tóc của mình, rồi lắc đầu cố gắng làm cho đầu óc tỉnh táo hơn. “Cô là ai?” Ông hỏi.
“Chuyện tôi là ai không quan trọng, thưa Ngài.” Cô trả lời. “Hãy ngồi xuống, bởi vì tôi có một thông tin quan trọng cần cho Ngài biết.”
Cô kiên nhẫn chờ cho đến khi ông làm theo yêu cầu của cô, rồi tựa vào mép chiếc bàn và chồm sát đến gần ông. “Tình trạng đau buồn này cần phải dừng lại. Ngài đang làm chính bản thân mình ốm yếu đi đấy.”
“Cái gì?”
Trông ông vẫn vô cùng bối rối. Cô cũng nhận ra rằng mắt của ông có màu xám y hệt như mắt của Caine. Vẻ mặt cau có của ông cũng tương tự như con trai mình.
“Tôi nói rằng Ngài phải thôi buồn khổ đi.” Cô lặp lại. “Ngài Harwick nghĩ rằng Ngài rất có thể sẽ chết. Nếu Ngài không dừng cái chuyện vô nghĩa này …”
“Xem nào, quý cô trẻ tuổi …”
“Đừng có cất cao giọng lên với tôi như thế.” Cô xen vào.
“Cô là kẻ quái quỷ nào thế? Và làm thế nào mà cô có thể lẻn vào …” Ông bắt đầu ầm ĩ và rồi lại chầm chậm lắc đầu. Jade nghĩ rằng dường như ông cảm thấy kỳ cục hơn là giận dữ, và cô cho rằng đó là một khởi đầu thuận lợi.
“Thưa Ngài, tôi không có nhiều thời gian để có thể nói chuyện dông dài. Trước hết, Ngài phải hứa với tôi rằng Ngài sẽ không nói cho bất cứ ai nghe về cuộc nói chuyện của chúng ta. Ngài hứa chứ?”
“Ta hứa.” Ông trả lời.
“Tốt. Giờ thì, tôi tin là tôi phải xin lỗi Ngài, mặc dù sự thực thì tôi không giỏi với chuyện này lắm. Tôi ghét phải xin lỗi bất cứ ai.” Cô nhún vai, rồi nói tiếp. “Tôi xin lỗi vì đã không đến gặp Ngài sớm hơn. Ngài đã phải chịu sự đau đớn không cần thiết, và tôi lẽ ra đã có thể giúp Ngài thoát khỏi chuyện đó. Ngài sẽ tha lỗi cho tôi chứ?”
“Ta không biết cô đang nói chuyện gì cả, nhưng nếu như điều đó làm cô vui, thì ta sẽ tha thứ cho cô. Giờ hãy nói cho ta biết cô muốn gì ở ta.”
“Tiếng quát tháo của Ngài, thưa Ngài, làm người ta phát cáu cũng như con trai Ngài.”
“Cô đang nói đến đứa con trai nào ấy nhỉ?” Ông hỏi, trong mắt ông như đang ẩn chứa nụ cười mỉm.
“Caine.”
“Liệu đây có phải một cuộc viếng thăm liên quan đến Caine không? Nó đã làm điều gì đó xúc phạm đến cô à? Cô có thể cũng đã biết rằng giờ Caine đã hoàn toàn sống tự lập rồi. Ta sẽ không can thiệp trừ khi có lý do nghiêm trọng.”
“Không.” Jade trả lời. “Chuyện này không phải về Caine, nhưng tôi thấy vui khi biết Ngài tin tưởng đến thế vào khả năng tự quyết của người con trai cả của Ngài. Bằng cách không can thiệp, Ngài đã thể hiện sự tự hào của Ngài dành cho anh ấy.”
“Vậy cô muốn nói chuyện về ai thế?” Ông hỏi.
“Tôi là một người bạn của Colin.”
“Cô biết nó ư?”
Cô gật đầu. “Tôi biết anh ấy, đúng thế. Ngài biết đấy, anh ấy …”
“Đã chết.” Ông xen ngang, giọng ông khàn đục. “Pagan đã giết nó.”
Jade với tay đặt lên vai ông. “Làm ơn hãy nhìn vào tôi.” Cô ra lệnh bằng một giọng thì thầm nhẹ nhàng khi ánh mắt ông quay nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi cha của Caine làm như cô yêu cầu, cô gật đầu. “Những gì tôi chuẩn bị nói với Ngài đối với Ngài sẽ rất khó tin. Trước hết Ngài hãy hiểu điều này, tôi có bằng chứng.”
“Bằng chứng?”
Cô lại gật đầu. “Pagan không giết Colin.”
“Chính hắn ta đã giết nó.”
“Tôi đã phát ốm vì cứ nghe về những tội lỗi của Pagan rồi.” Cô lẩm bẩm. “Colin …”
“Pagan đã cử cô đến gặp ta đúng không?”
“Làm ơn hạ thấp giọng xuống. Pagan không giết con trai Ngài.” Cô lặp lại. “Anh ta đã cứu mạng Colin. Colin vẫn còn sống.”
Một phút dài dằng dặc trôi qua trước khi Ngài Công tước phản ứng lại. Gương mặt ông chuyển sang màu đỏ loang lổ trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt ông trở nên lạnh lẽo, cô nghĩ ông có thể sẽ gây ra sương giá. Trước khi ông có thể quát vào mặt cô lần nữa, cô nói. “Tôi đã nói với Ngài rằng tôi có bằng chứng. Liệu Ngài có sẵn lòng nghe tôi nói hay là ý Ngài đã quyết rằng …”
“Ta sẽ lắng nghe.” Ông đáp lại. “Nhưng nếu như đây là một kiểu đùa cợt ác ý nào đó, ta thề là ta sẽ tự mình săn lùng Pagan và giết chết hắn bằng hai bàn tay không của ta.”
“Đó là một cuộc trao đổi công bằng đối với một tội ác như thế.” Cô đồng ý. “Ngài có nhớ khoảng thời gian trước đây khi Colin trèo lên một cái cây to và không thể trèo xuống không? Lúc đó anh ấy khoảng bốn hay năm tuổi gì đó. Bởi vì anh ấy khóc toáng lên và cảm thấy mình vô cùng hèn nhát, Ngài đã hứa với anh ấy là Ngài sẽ không bao giờ kể chuyện đó cho bất cứ ai cả. [ alobooks.vn ]Ngài cũng đã thuyết phục anh ấy rằng chuyện hoảng sợ là hoàn toàn đúng đắn, nỗi sợ hãi không phải là tội lỗi, rằng …”
“Ta nhớ.” Ngài Công tước thì thào. “Ta đã không hề kể cho ai nghe chuyện đó. Làm thế nào mà cô …”
“Như tôi vừa nói, Colin kể cho tôi nghe chuyện đó. Rất nhiều chuyện khác nữa.”
“Nó có thể kể cho cô những chuyện đó trước khi nó bị giết.” Ngài Công tước nói.
“Đúng thế, có thể như thế lắm, nhưng không phải thế. Pagan đã mò vớt được Colin từ đại dương. Con trai của Ngài đã ở trong tình trạng rất xấu. Ngài có biết vị thầy thuốc – Ngài Winters không?”
“Ông ta là thầy thuốc riêng của ta.” Ngài Công tước lẩm bẩm.
“Ngài không thấy kỳ lạ khi ông ta biến mất ư?”
Sự tức giận từ từ dịu đi trên gương mặt của người đàn ông luống tuổi. “Đúng là ta có nghĩ chuyện đó thật kỳ lạ.” Ông thừa nhận.
“Chúng tôi đã đưa ông ta đi.” Jade giải thích. “Colin cần phải có ông ta chăm sóc. Tôi nghĩ rằng chuyện con trai Ngài được chăm sóc bởi người thầy thuốc của gia đình là rất quan trọng. Anh ấy bị thương rất nặng, thưa Ngài, và tôi muốn anh ấy nhận được càng nhiều sự thoải mái quen thuộc càng tốt.”
Jade bậm môi dưới trong khi suy nghĩ đến một cách khác để thuyết phục Ngài Công tước, trông ông vẫn không tin tưởng cô chút nào. “Colin có một vết bớt ở phía sau mông.” Đột nhiên cô buột miệng. “Tôi biết điều đó bởi vì tôi đã chăm sóc anh ấy trước khi Matthew và Jimbo có thể bắt cóc được Winters đến. Đó! Điều đó đã đủ làm bằng chứng cho Ngài chưa?”
Để trả lời cho câu hỏi đó, Ngài Công tước từ từ ngả người tựa vào lưng ghế tựa. “Bằng chứng về cái chết của Colin đã được gửi đến.”
“Ai gửi?”
“Bộ Chiến tranh.”
“Chính xác.”
“Ta không hiểu.”
“Tôi sẽ giải thích sau khi Colin quay về nhà.” Jade trả lời. “Ngài sẽ giải thích một chuyện cho tôi trước khi tôi tiếp tục cố gắng thuyết phục Ngài chứ?”
“Về chuyện gì?” Ông hỏi với vẻ mệt mỏi.
“Liệu Ngài có tình cờ biết lý do vì sao Colin lại bắt tôi hứa là sẽ không nói cho Caine biết rằng anh ấy vẫn còn sống không? Tôi đã học được cách tin tưởng người con trai cả của Ngài, và tôi không hiểu lý do nằm phía sau lời hứa này. Tuy nhiên, lúc đó Colin đang ở trong tình trạng không được tỉnh táo lắm, và có thể những lời lẩm bẩm liên quan đến anh em nhà Bradley không …”
Cha của Caine lại nhảy vọt ra khỏi chiếc ghế của mình lần nữa. “Colin vẫn còn sống.”
“Làm ơn hạ giọng xuống.” Cô ra lệnh. “Không ai được biết chuyện này.”
“Vì sao? Ta muốn hét lên cho cả thế gian nghe thấy. Con trai ta vẫn còn sống.”
“Tôi thấy là cuối cùng tôi cũng đã thuyết phục được Ngài.” Cô mỉm cười xen vào. “Làm ơn hãy ngồi xuống, thưa Ngài. Ngài trông như sắp ngất xỉu đến nơi rồi.”
Cô chờ cho đến khi ông yên vị trở lại trong chiếc ghế, rồi hỏi. “Điều gì đã làm Ngài nhận ra là tôi đang nói thật thế?”
“Khi cô nói rằng Colin không muốn Caine biết …” Ông lắp bắp rồi khựng lại, sau đó thì thào. “Chúa ơi, anh em nhà Bradley. Ta đã quên mất vụ tai nạn đó.”
Giờ đến lượt cô là người bối rối. “Vì sao?” Cô hỏi, không thể nào giấu sự lo lắng trong giọng nói của mình. “Colin không tin anh trai mình ư?”
“Ồ, không, cô hiểu nhầm rồi.” Ông trả lời. “Colin đã từng rất thần tượng Caine. Ý ta là, nó vẫn thần tượng anh trai nó. Chúa ơi, chuyện này thật khó tin.”
“Nhưng nếu anh ấy thần tượng Caine, vậy tại sao anh ấy lại bắt tôi hứa không được kể cho Caine nghe chuyện đó? Ngài vẫn phải trả lời tôi. Và vì Chúa, anh em nhà Bradley là ai?”
Ngài Công tước Williamshire thốt lên một tiếng cười khoái chí. “Khi Colin mới lên tám hay chín tuổi gì đó, một hôm nó chạy về nhà với một cái mũi đầy máu và môi rách tả tơi. Caine lại tình cờ ở nhà lúc đó. Thằng bé yêu cầu được biết ai đã gây ra những vết thương cho em trai mình, và ngay khi Colin vừa mới nói rằng đó là anh em nhà Bradley thì Caine đã lao ra khỏi cửa để đi đòi nợ. Dĩ nhiên là Colin cố gắng ngăn anh nó lại. Nó chưa kịp nói cho Caine biết bọn anh em nhà kia có bao nhiêu người, cô biết đấy. Nửa giờ sau, Caine về nhà máu me bê bết giống y hệt em trai nó.”
“Anh em nhà kia có bao nhiêu người?” Jade hỏi.
“Tám.”
“Lạy Chúa lòng lành, ý ông là tất cả tám anh em nọ đã tấn công Colin và …”
“Không, chỉ có một đứa đuổi theo Colin, thằng bé tên là Samuel nếu như ta nhớ chính xác. Dù sao đi chăng nữa, Samuel hẳn là biết trước Caine sẽ trả thù, thế là nó chạy về nhà để gọi thêm quân tiếp viện.”
“Caine đã có thể bị giết chết.” Cô thì thào.
“Thực ra thì, cô gái thân mến, sự thương cảm của cô nên dành cho anh em nhà Bradley. Caine chỉ có ý định làm cho thằng bé đã đánh Colin sợ chết khiếp lên, nhưng khi tất cả đám anh em nhà nọ cùng nhảy vào nó, nó đã cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ. Đứa con trai của ta đã ăn miếng trả miếng công bằng với bọn chúng.”
Jade lắc đầu. Cô không hề thấy câu chuyện đáng sợ đó có chút nào buồn cười cả. Nhưng cha của Caine thì đang mỉm cười như một người cha vô cùng tự hào vì con trai mình.
“Vì thế nên cô thấy đấy, cô gái thân mến, không phải là vì không tin tưởng mà Colin bắt cô phải hứa với nó là sẽ không được tiết lộ ra với Caine. Đó chỉ là vì Colin hiểu Caine rất rõ. Hẳn là Colin đã nghĩ cách làm thế nào để bảo vệ Caine cho đến khi nó có thể giải thích toàn bộ sự việc với anh trai nó. Nó không muốn Caine vì trả thù mà lại phải đụng độ một băng nhà Bradley khác. Trong hai đứa nó, Colin luôn là người cẩn trọng hơn. Caine không biết rằng Colin cũng làm việc cho Chính phủ.” Ông thêm vào. “Về chuyện đó thì chính ta cũng không biết. Ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó, đặc biệt là khi ta biết được rằng Ngài Richards không phải là người chỉ huy của nó.”
“Richards,” Cô thì thào, “Đúng vậy, ông ta là người chỉ huy của Caine, đúng không?”
Cha của Caine trông có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi đó của cô. “Cô đã thu thập được kha khá những thông tin quan trọng, đúng không? Ta không thể không thắc mắc làm thế nào cô có thể biết được những chuyện đó. Cô sẽ nói cho ta biết ai cung cấp những thông tin bí mật đó cho cô chứ?”
Cô cảm thấy hơi bị xúc phạm trước câu hỏi đó. “Không ai đưa cho tôi cái gì cả. Tôi tự mình tìm ra những thông tin đó. Tôi có tài xoay xở rất giỏi, thưa Ngài. Anh trai tôi, Nathan, đang giúp Colin điều tra một vấn đề khá rắc rối cho Chính phủ. Tuy nhiên ai đó đã không muốn họ thành công. Một chiếc bẫy đã được giăng ra. Lý do duy nhất mà cả hai người họ vẫn còn sống là vì … Pagan bỗng trở nên nghi ngờ. Tên cướp biển đó đã kịp can thiệp đúng lúc.”
“Colin có biết ai đứng sau sự phản bội này không?”
Cô lắc đầu. “Chúng tôi chỉ biết rằng đó là một người cấp cao trong Bộ Chiến tranh. Nathan và Colin chỉ an toàn chừng nào người ta vẫn tin là họ đã chết. Tôi không thể nói thêm điều gì khác cho Ngài. Khi Colin quay trở lại …”
“Cô sẽ đưa tôi đi gặp nó chứ?”
“Anh ấy sẽ về nhà trong vài ngày nữa thôi, thưa Ngài. Dĩ nhiên là anh ấy không thể ở đây, trừ khi Ngài đuổi hết người hầu trong nhà đi … chi tiết cụ thể sẽ phải được thống nhất.” Cô dừng lại và mỉm cười với ông. “Tôi tự hỏi không biết Ngài có nhận ra con trai mình nữa không. Tóc anh ấy đã dài qua vai. Cả anh ấy và Nathan lúc này đều trông như những tên cướp biển thực thụ rồi.”
“Điều đó hẳn là làm Pagan hài lòng lắm.”
“Ồ, Pagan vô cùng hài lòng.”
“Hai người họ bị thương có nghiêm trọng không?” Ông hỏi.
“Họ bị đánh đập và bịt miệng, rồi bị bắn và bị quăng xuống biển. Kẻ thù của họ biết rằng lúc đó họ vẫn chưa chết.”
“Chắc là bọn chúng để cho hai đứa chết đuối.”
“Không, chúng để họ làm mồi cho cá mập. Vùng biển đó ngập tràn loại thú dữ ăn thịt người này và mùi máu tươi … đã dụ chúng đến.”
“Lạy Chúa tôi!…”
“Bọn cá mập đã không kịp bắt được họ, nhưng tôi sẽ thừa nhận rằng đã có những phút cận kề với điều đó. Pagan đã mất một thủ hạ giỏi trong cuộc giải thoát đó.”
“Pagan đã nhảy xuống biển với anh chàng đó ư?”
“Đúng thế.” Cô trả lời. “Pagan là một người bơi khoẻ nhất. Hơn nữa, anh chàng cướp biển đó sẽ không bao giờ yêu cầu những người khác làm những điều … mà anh ta không thể tự mình làm.”
Jade dợm bước về phía cửa, nhưng rồi khựng lại bởi câu hỏi tiếp theo của Ngài Công tước. “Cô đã yêu Colin con trai ta đúng không?”
“Ồ, Chúa ơi, không.” Cô trả lời, mở khoá cửa, rồi quay lưng lại với người bạn tâm tình mới của mình. “Lần tới khi chúng ta gặp lại nhau, Ngài sẽ phải giả vờ không biết tôi. Tôi lúc này đang cố làm cho Caine bận rộn. Ngài biết đấy, anh ấy quyết tâm săn lùng Pagan. Cuộc săn lùng đó đã đặt anh ấy vào tình cảnh hiểm nguy, nhưng điều đó sẽ sớm được giải quyết thôi.”
“Nhưng Pagan sẽ không …”
“Pagan đang bảo vệ Caine.” Cô nói. “Tên cướp biển đó đã bị vu oan trong chuyện giết chết Nathan và Colin. Chính phủ đã đặt giá cho cái đầu của anh ta. Caine, như Ngài có thể đã biết, đã treo giải gấp đôi. Giờ hãy xem xét xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu Caine có thể tìm thấy Pagan và nói chuyện với anh ta trước khi anh …”
“Pagan rất có thể sẽ thuyết phục được Caine rằng anh ta không hề giết Colin.”
“Chính xác.” Cô trả lời. “Ngài hiểu rồi chứ? Bất cứ ai đứng đằng sau sự phản bội này đều muốn chắc chắn rằng Pagan sẽ không bị tìm thấy.”
“Hoặc là Caine sẽ phải chết trước khi nó lùng ra sự thật.”
“Đúng thế.”
“Chúa ơi, Caine đang gặp nguy hiểm. Ta phải …”
“Không làm gì cả, thưa Ngài.” Jade tuyên bố. “Như tôi đã giải thích, Pagan đang canh chừng Caine.”
“Lạy Chúa lòng lành, Pagan không phải là kẻ thù của chúng ta.” Ngài Công tước thì thào. “Ta nợ anh chàng đó một món nợ mà ta sẽ không bao giờ có thể trả được. Cô gái yêu quý, không có điều gì ta có thể làm cho cô hay sao?”
“Giờ tôi phải chăm lo đến Caine.” Cô trả lời. “Anh ấy là một người đàn ông vô cùng ương bướng, nhưng là một người có bản năng bảo vệ bẩm sinh. Lúc này anh ấy đang bận rộn vì nghĩ rằng anh ấy đang phải xử lý những rắc rối của tôi. Khi Colin quay về nhà, lúc đó ba người các Ngài có thể quyết định nên làm cái gì.”
“Vậy là Pagan đã cử cô đến với Caine?”
“Đúng thế.” Cô trả lời và mỉm cười.
“Caine sẽ không chịu thua đâu.” Ông xen vào. “Ta cầu nguyện Colin sẽ quay trở lại sớm.”
“Đừng quá lo lắng.” Jade nói. “Nếu Ngài bảo Caine dừng cuộc săn lùng của mình lại, anh ấy sẽ chỉ cố gắng hơn để có thể thành công. Anh ấy quá quyết tâm và không thể dừng lại vào lúc này.”
“Vậy thì cô phải giãi bày với nó.”
“Tôi không thể, thưa Ngài. Tôi đã hứa với Colin. Hơn nữa, chúng ta chỉ còn vài ngày nữa trước khi sự thật được tiết lộ.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh trai cô và Colin bị chậm trễ?”
“Vậy thì chúng tôi sẽ phải lập ra một kế hoạch mới.” Cô gật đầu tuyên bố.
“Nhưng chuyện gì…”
“Chúng tôi sẽ phải tìm cách tách con mồi ra khỏi kẻ săn lùng. Caine sẽ nổi điên lên, nhưng anh ấy sẽ sống sót. Tôi phải cân nhắc chuyện này thật cẩn thận.” Cô thêm vào rồi mở cửa ra.
“Khi nào ta sẽ gặp lại cô? Cô nói rằng ta phải giả vờ không biết cô, nhưng …”
“Ồ, tôi chắc chắn rằng Ngài sẽ gặp lại tôi.” Cô trả lời. “Và có một điều nho nhỏ Ngài có thể làm để trả nợ cho tôi.” Cô thêm vào. “Ngài đã nói rằng Ngài sẽ làm bất cứ điều gì.” Cô nhắc ông.
“Đúng vậy, bất cứ điều gì.”
“Caine là con trai cả của Ngài và nếu phải có một người con cưng, thì anh ấy nên là người đó.”
Ngài Công tước rõ ràng là vô cùng kinh ngạc trước câu nói của cô. “Ta yêu quý tất cả con cái của ta. Ta không nhận ra là ta yêu quý đứa nào hơn những đứa còn lại.”
“Ngài Harwick tin rằng Colin là con cưng của Ngài.” Cô nói. “Ông ta cũng nói rằng Caine đã tách mình ra khỏi gia đình. Đừng để điều đó tiếp tục diễn ra, thưa Ngài. Caine cần tình yêu của Ngài. Hãy đảm bảo anh ấy sẽ nhận được điều đó.”
Cánh cửa đóng lại.
* * *
Ngài Công tước vùng Williamshire ngồi trước bàn làm việc một lúc rất lâu trước khi chân ông cảm thấy đủ mạnh để có thể chịu được sức nặng của thân hình ông. Những giọt nước mắt sung sướng trào ra trên má ông. Ông lẩm bẩm câu cảm ơn Đấng tối cao vì điều thần kỳ mà ông vừa nhận được.
Colin của ông vẫn còn sống.
Henry đột nhiên cảm thấy đói ngấu nghiến, ông liền đi tìm đồ ăn sáng. Chuyện này rồi sẽ khó khăn lắm đây, vì Ngài Công tước không phải là người đàn ông quen với chuyện dối trá, nhưng ông sẽ phải kiểm soát vẻ mặt tươi cười hớn hở của mình. Không ai trong số đám người hầu của ông được phép nghi ngờ về lý do thực sự trong sự hồi phục của ông.
Ông cảm giác như mình được tái sinh. Nó như thể ai đó đã với xuống vực sâu thăm thẳm của nỗi cô đơn thất vọng cùng cực và đưa ông lên thẳng về phía các vì sao.
Cô gái trẻ đẹp mà giờ đây ông coi là vị cứu tinh của mình có một đôi mắt màu xanh lục lạ lùng nhất. Pagan hẳn là đã đặt tên con tàu của anh ta theo cô gái xinh đẹp này. Tàu Emerald. Đúng thế, ông gật đầu khẳng định. Ông cũng chắc chắn rằng giờ đây ông đã biết chân tướng thực sự của tên cướp biển đó, nhưng ông thề bằng cả tính mạng của mình rằng ông sẽ không tiết lộ sự thật đó cho bất cứ một ai.
Nhưng ông thắc mắc không biết Caine sẽ nói gì khi anh phát hiện ra người phụ nữ mà anh đang che chở thực ra lại chính là cô em gái bé nhỏ của Pagan?
Hẳn là pháo hoa sẽ bay mù trời cho xem, và lời cầu nguyện duy nhất của ông lúc này là ông có thể có mặt lúc đó để bảo vệ cho vị cứu tinh của mình khi Caine nổ tung vì tức giận.
Ngài Công tước xứ Williamshire chắc chắn rằng ông đã nhìn thấu hết mọi chuyện.
* * *
Henry đang múc đầy chiếc đĩa của mình phần thức ăn thứ hai bao gồm trứng và bầu dục lợn thì vợ ông, Gweneth, vội vàng xông vào phòng ăn. “Đầu bếp nói với em rằng anh đang ăn sáng.” Bà lắp bắp.
Ngài Công tước quay lại nhìn vợ mình, một nụ cười dịu dàng nở trên môi ông. Gweneth tội nghiệp trông có vẻ bàng hoàng, mái tóc ngắn màu vàng nhạt của bà rối bù như tổ quạ và dường như bà không thể buộc thắt lưng chiếc váy của mình lại được. “Sao thế, Henry?” Bà hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào ông một cách chăm chú.
“Đó là thói quen thông thường vào mỗi buổi sáng mà.” Ông trả lời. “Và anh thấy đói.”
Đôi mắt nâu của bà rưng rưng nước mắt. “Anh thấy đói ư?” Bà thì thào.
Henry đặt đĩa thức ăn xuống quầy bếp và bước về phía vợ mình. Ông đỡ lấy cánh tay của bà và hôn lên đỉnh đầu bà. “Gần đây anh đã làm cho em khá lo lắng, đúng không em yêu?”
“Nhưng giờ anh thấy khá hơn rồi chứ?” Bà hỏi.
“Anh vừa được khuyên là không nên héo hon thêm nữa.” Ông nói.
“Từ ai?”
“Từ lương tâm của anh.” Ông nói dối. “Gweneth, rồi sẽ đến lúc anh sẽ giải thích sự thay đổi đột ngột này với em. Lúc này, anh chỉ có thể nói là anh xin lỗi vì tất cả những lo lắng mà anh đã gây ra cho em và các con. Anh đã đau buồn đủ lâu rồi.”
“Đó là điều thần kỳ.” Bà thì thào.
Đúng thế, ông thầm nghĩ, một điều thần kỳ với một đôi mắt xanh lục quyến rũ. “Đến đây và ăn đi nào, em yêu. Anh thấy em hơi héo hon đấy.”
“Em trông héo hon ư?” Tiếng cười của bà run run. “Anh, anh yêu, trông như xác chết ấy.”
Ông hôn bà thật dịu dàng, rồi dẫn bà về phía bàn ăn. “Sau khi tắm rửa xong, anh nghĩ rằng anh sẽ cưỡi ngựa sang nhà Caine.”
“Nó sẽ choáng váng vì sự hồi phục của anh cho xem.” Gweneth nói. “Ôi, Henry, thật sung sướng vì anh đã quay trở lại với mẹ con em.”
“Em có muốn sang gặp Caine cùng với anh không?”
“Ồ, có chứ, em thích lắm.” Bà trả lời. Một tia lấp lánh hiện trên trong mắt bà. “Sẽ không đúng đắn khi có khách vào lúc này nhưng em tin rằng em sẽ mời Tiểu thư Aisely và mẹ con bé đến nghỉ cuối tuần ở đó. Anh phải nói với Caine rằng chúng ta hi vọng nó sẽ … sao anh lại lắc đầu với em thế?”
“Em cũng nên để dành nỗ lực của bản thân đi, Gweneth. Hãy từ bỏ đi. Caine sẽ không kết hôn với Tiểu thư Aisely đâu.”
“Đó là một sự kết đôi hợp lý, Henry.” Bà tranh luận. “Hãy cho em hai lý do hợp lý vì sao em không thể khuyến khích mối quan hệ này đi.”
“Được thôi.” Ông trả lời. “Thứ nhất, Tiểu thư Aisely không có mái tóc màu đỏ.”
“Ồ, dĩ nhiên là con bé không có mái tóc màu đỏ rồi. Aisely có mái tóc màu vàng rất đẹp. Anh biết rõ điều đó mà.”
“Và thứ hai,” Ông tiếp tục, phớt lờ vẻ mặt ngẩn ngơ của bà. “Con bé cũng không có đôi mắt màu xanh lục.”
“Henry, anh vẫn chưa cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn, đúng không?”
Tiếng cười của Henry vang vọng khắp phòng ăn. “Caine cần một cô nàng phù thuỷ. Em sẽ phải chấp nhận điều đó thôi, em yêu.”
“Chấp nhận cái gì?” Bà hỏi.
Ông khẽ nháy mắt với bà làm bà trở nên bối rối hơn bao giờ hết. “Anh tin rằng, Gweneth à, bữa sáng của em sẽ phải chờ một lúc lâu nữa. Em phải quay trở lại giường ngay lúc này.”
“Em phải ư?” Bà hỏi. “Vì sao?”
Ngài Công tước chồm về phía trước và thì thầm vào tai vợ mình. Khi ông giải thích xong, vợ ông đỏ bừng mặt. “Ôi Henry,” Bà thì thầm, “Thực sự là anh đang khoẻ lên rồi.”